Chương 100: Kiếp trước
Vương Lâm trước mặt Vương Uẩn, lại mang vẻ mặt ngây dại.
Vương Lâm vui hay không, Vương Uẩn không quan tâm. Cô cần tiền còn có một lý do khác, chi tiêu mở thư viện quá lớn, nếu có thể mượn việc này moi của Vương Lâm một khoản, sẽ tiết kiệm được kha khá chi phí.
"Ta đồng ý với ngươi." Tuy nói vậy, nhưng trên mặt Vương Lâm không hề có chút vui mừng nào.
"Nhị tỷ quả nhiên là người của Nam Dương vương phủ, nói chuyện thật sảng khoái." Vương Lâm đã đồng ý với cô, Vương Uẩn cũng không nhắc đến chuyện cần bao nhiêu. Vương Lâm vốn kiêu ngạo, đã nói thì nhất định sẽ đưa tiền đến, hơn nữa số lượng chắc chắn không nhỏ. Lập tức, cô cũng không dài dòng, trực tiếp trả lại quyển nhật ký cho Vương Lâm.
Vương Lâm nhận lấy quyển nhật ký nhưng không vội vàng lật xem kiểm tra, mà ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách, dường như đang hoài niệm, lại dường như chỉ là một cách để ổn định tâm tình.
Vương Uẩn không có thời gian dây dưa với cô ta nữa, mục đích của cô đã đạt được, nếu không phải trước mặt người ngoài, cô và Vương Lâm vẫn duy trì bộ dáng tỷ muội tình thâm, thì bây giờ cô đã sớm phủi tay áo bỏ đi rồi.
"Nhị tỷ, nhật ký của tỷ, ta đã trả lại cho tỷ rồi, từ nay về sau, ta hy vọng chúng ta có thể đường ai nấy đi." Vương Uẩn nói bằng vẻ mặt chân thành, cô thực sự nghiêm túc. Trả nhật ký lại cho Vương Lâm nghĩa là cô cắt đứt mối liên hệ cuối cùng với cô ta. Từ nay về sau, Vương Lâm sống thế nào cũng không còn liên quan gì đến cô nữa.
Vương Lâm không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn Vương Uẩn.
Vương Uẩn trước mắt trông thật xa lạ, khác xa với người trong ký ức của cô ta.
Vương Uẩn trong ký ức của cô ta, kiêu căng ngạo mạn, ỷ sủng sinh kiêu, thường thích trêu chọc cô ta.
Cha của Vương Uẩn, Vương Cao Hoán, tuy chỉ giữ một chức quan thanh nhàn, nhưng lại hơn cha cô ta rất nhiều. Lão thái thái lại ghét mẹ cô ta là con nhà buôn bán, việc quản gia đều giao cho mẹ của Vương Uẩn là Trương thị.
Thêm vào đó, Vương Cao Hoán lại là con út trong nhà, càng khiến tam phòng luôn được lão thái thái thiên vị. Nhất là Vương Uẩn, kiếp trước Vương Uẩn rất tùy hứng, rất dựa dẫm vào lão thái thái, lại rất khéo nịnh bà và đệ đệ, trong số chị em thì nàng ta giỏi lấy lòng lão thái thái nhất.
Còn cô ta, từ trước đến nay không thích giao thiệp, cũng không thích cười, theo lời Vương Uẩn khi đó thì chính là "mặt lạnh như tiền". Quan hệ với lão thái thái tự nhiên cũng không mặn không nhạt, không thể nói là thân thiết, nhưng cũng có thể coi là quan hệ bà cháu bình thường.
Lúc đó quan hệ của cô ta và Vương Uẩn là tệ nhất. Có lẽ cô ta ghét sự kiêu ngạo của Vương Uẩn, có lẽ cô ta đố kỵ với sự sủng ái mà Vương Uẩn nhận được. Rõ ràng là tỷ muội, quan hệ của hai người lại giống như kẻ thù.
Trong lòng cô ta cũng hiểu rõ, nếu sau này gả chồng, nhà chồng của cô ta chắc chắn không thể sánh bằng Vương Uẩn. Lão thái thái đã sớm có ý định để cô ta đính hôn với biểu ca. Vương Lâm biết rõ ý của biểu ca đối với mình, người không có ý chính là cô ta.
Cô ta không cam lòng như vậy, nhưng lại bất lực.
Cho đến một ngày tháng Ba, các nữ quyến Vương gia cùng nhau đến Trường Sinh tự ngoài kinh thành.
Trường Sinh tự được xây dựng từ thời tiền triều, nhiều người đến thăm, trên con đường núi nhỏ hẹp, thiện nam tín nữ qua lại tấp nập.
Cũng chính là ở bên ngoài Trường Sinh tự, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Kỷ Cảnh Thịnh.
Lưng hắn thẳng tắp, dáng người cao ráo, đứng dưới bóng cây lốm đốm, có thể mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, nam tính.
Lúc ấy cô ta đi theo lão thái thái cùng những người khác, tự nhiên không thể ở lại đây lâu.
Tiểu sa di dẫn bọn họ đến phòng khách. Cô ta ở trong phòng khách, nghĩ đến vừa rồi thoáng nhìn thấy hắn, trái tim vốn dĩ tê liệt bỗng nhiên đập mạnh. Cô ta ôm ngực, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Gặp lại Kỷ Cảnh Thịnh là ở trong chùa.
Lúc ấy, cô ta thấy trong phòng khách quá ngột ngạt, cũng có lẽ là ôm tâm tư muốn gặp lại hắn một lần, nên một mình đi dạo trong chùa.
Ngay lúc vô tình ngẩng đầu lên, Vương Lâm lại nhìn thấy hắn. Chỉ có một mình hắn đứng dưới bức tường chùa, ánh tà dương đỏ rực như máu, chim bay về tổ, gió đêm se lạnh. Tăng nhân gõ chuông chiều, tiếng chuông hùng hồn vang vọng khắp núi rừng, giống như tiếng lòng nàng ta đang thổn thức.
Gặp lần đầu đã rung động, gặp lại càng say mê.
Cô ta không dám tiến lên, chỉ dám đứng từ xa, nhìn hắn như vậy.
Thế nhưng, ngay lúc cô ta đang ngẩn ngơ, không biết từ khi nào, Vương Uẩn đã đứng bên cạnh Kỷ Cảnh Thịnh, trò chuyện vui vẻ với hắn.
Sắc mặt Vương Lâm thay đổi. Tuy cô ta không thích giao thiệp, nhưng không hề ngốc. Vương Lâm hiểu rất rõ, vẻ mặt của Vương Uẩn là si mê, còn khí chất lạnh lùng như băng trên mặt người nọ cũng tan đi ít nhiều, trong mắt thậm chí còn mang theo ý cười.
Vương Uẩn dường như vừa gặp đã thân với Kỷ Cảnh Thịnh, hai ngày nay, luôn giấu lão thái thái cùng hắn đi chơi.
Trong lòng cô ta vừa ghen vừa hận, cảm xúc mãnh liệt khiến cô ta không khỏi kinh ngạc. Điều này khiến cô ta làm ra một chuyện, cũng là chuyện khiến cô ta hối hận nhất kiếp trước.
Cô ta đi tìm lão thái thái, kể hết chuyện Vương Uẩn và nam nhân khác thân mật qua lại. Quả nhiên, lão thái thái nổi giận, lập tức gọi Vương Uẩn đến hỏi chuyện. Vương Lâm hiểu rõ, nếu Vương Uẩn nhìn thấy cô ta, e là từ nay về sau sẽ ghi hận cô ta.
Ngay lúc cô ta đang ở trong phòng, thấp thỏm bất an vì sự lỗ mãng của mình, thì nha hoàn đi dò la tin tức lại nói cho cô ta biết, lão thái thái và Vương Uẩn ở trong phòng không biết nói chuyện gì, lúc đi ra thì dường như không có chuyện gì xảy ra, chuyện vốn nên bị trách phạt nặng nề, lại nhẹ nhàng bỏ qua.
Cô ta chỉ có thể cười khổ.
Chỉ cần lão thái thái muốn, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Lão thái thái tự nhiên không nỡ phạt cháu gái bảo bối của mình, chỉ là, e là cuộc sống sau này của cô ta sẽ không dễ dàng gì.
Quả nhiên, tuy lúc đó lão thái thái khen cô ta hiểu chuyện, biết lý lẽ, nhưng vì muốn dàn xếp chuyện này, lúc gọi cô ta đến, lại trách mắng cô ta, nói Vương Uẩn đã giải thích mọi chuyện với bà.
"Lâm Nhi, con cái gì cũng tốt, chỉ là có đôi khi, quá mức nhỏ nhen."
Vương Lâm cúi đầu không nói, bên tai là lời lão thái thái nói cô ta đem thanh danh tỷ muội ra làm trò đùa.
Trong lòng lão thái thái đã có hiềm khích với cô ta, trong mắt bà, có lẽ cô ta đã thành kẻ tiểu nhân ghen ghét muội muội.
Đến mùa Thu, thì tin tức Vương Uẩn và Kỷ Cảnh Thịnh đính hôn được truyền ra.
Lúc này, cô ta mới hiểu, thì ra lúc trước lão thái thái đã biết rõ mọi chuyện, chỉ là vì Vương gia, cái gì bà cũng có thể làm.
Buông đồ thêu trong tay xuống, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn trời.
Ánh nắng giữa trưa chói chang, khiến mắt cô ta đau nhói. Cũng chính từ khoảnh khắc đó, cô ta quyết định, cô ta nhất định phải tranh, nhất định phải giành, cô ta không tin mệnh.
Cho đến bây giờ cô ta vẫn nhớ rõ, năm đó, vào ngày đầu năm, cô ta cùng Vương Uẩn và những người khác đi xem đèn. Giữa đường, Vương Uẩn cố ý nhân lúc đông người bỏ rơi cô ta, mặc kệ cô ta lo lắng tìm kiếm khắp nơi trong đám đông. Bên cạnh không có bạn bè, cũng không có hạ nhân đi theo, khuôn mặt cô ta đã rước họa vào thân. Một đám lưu manh vây quanh cô ta, chúng không dám làm gì quá đáng, nhưng lại giống như những con ruồi đáng ghét, nói những lời tục tĩu. Ngay khi cô ta không thể nhịn được nữa, cô ta nhìn thấy Kỷ Cảnh Thịnh.
Kỷ Cảnh Thịnh ra tay cứu cô ta. Vương Lâm vốn tưởng mình sẽ không nói nên lời, nhưng cô ta đã không như vậy, cô ta bình tĩnh đến mức ngoài dự đoán của chính mình, thậm chí ngay khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng Kỷ Cảnh Thịnh, cô ta đã thay đổi chủ ý, cố tình xé rách quần áo của mình, để lộ làn da trắng nõn.
Chuyện này náo loạn rất lớn, Vương Uẩn bị lão thái thái trách mắng nặng nề, bị giam vào từ đường.
Cô ta nằm trên giường, nhìn hoa văn chạm khắc trên giường.
Thân thể của một cô nương đã bị người khác nhìn thấy, trong mắt người ngoài không nghi ngờ gì chính là một bê bối.
Cô ta dùng thanh danh của mình để đánh cược một việc.
Chỉ tiếc, mọi chuyện không hoàn toàn diễn ra như cô ta dự đoán.
Lão thái thái vẫn gả Vương Uẩn cho Kỷ Cảnh Thịnh, nhưng sau khi bàn bạc với Nam Dương vương phủ, không lâu sau, lại để hắn nạp cô ta vào phủ.
Câu chuyện hai tỷ muội cùng hầu hạ một phu quân lập tức lan truyền khắp kinh thành.
Cô ta cam tâm làm thiếp, chính là đánh cược, cược rằng một ngày nào đó, Kỷ Cảnh Thịnh sẽ yêu cô ta.
Chỉ là, cô ta lại cược sai, Kỷ Cảnh Thịnh và Vương Uẩn luôn ân ái, căn bản không cho cô ta chen chân vào.
Một sai lầm này, cả ván cờ đều thua.
Cô ta chết vào một ngày mùa Đông, hoa mai ngoài cửa sổ nở rộ.
Lúc đó cô ta đã mắc bệnh nặng. Bệnh tật hành hạ, cô ta lặng lẽ dựa vào giường, hồi tưởng lại cuộc đời mình.
Tính tình cô ta kiêu ngạo, cả đời này, cô ta luôn so đo với Vương Uẩn, đến chết cũng không thể buông bỏ.
Nếu được sống lại một đời.
Nếu được sống lại một đời...
Thôi vậy...
Ánh mắt Vương Lâm u ám, kiếp này đã sa cơ lỡ vận như vậy, còn cầu kiếp sau làm gì.
Lúc chết cũng không bi thảm như cô ta tưởng tượng, nên đến đều đã đến, ra đi cũng coi như thể diện, dù sao Nam Dương vương phủ cũng chưa từng bạc đãi cô ta.
Cô ta vốn tưởng rằng cuộc đời nực cười này của mình cứ thế trôi qua, nào ngờ, vừa mở mắt ra, cô ta lại trở về lúc còn nhỏ, lúc đó, cô ta còn nhỏ, Vương Uẩn còn nhỏ, mọi chuyện đều chưa xảy ra.
Và cô ta cũng hạ quyết tâm, nếu ông trời đã cho cô ta sống lại một đời, cô ta tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm, đi con đường cũ của kiếp trước.
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Vương Uẩn, kéo cô ta ra khỏi hồi ức.
Cô ta ừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt kỳ lạ của Vương Uẩn.
Vương Uẩn không biết vừa rồi Vương Lâm bỗng nhiên chìm vào hồi ức, cô chỉ thấy cô ta như người mất hồn, đứng im không nói cũng không có phản ứng gì, cô đợi hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời.
"Nhị tỷ, muộn rồi, ta đi trước đây, đi lâu quá, người khác sẽ nghi ngờ." Lấy đại một lý do, Vương Uẩn quyết định cáo từ. Ánh mắt Vương Lâm vừa rồi nhìn cô khiến cô sởn gai ốc. Cũng không phải ánh mắt âm lãnh, mà là một loại cảm xúc phức tạp, vừa hoài niệm, lại xen lẫn một số cảm xúc khác.
Trực giác mách bảo Vương Uẩn, nếu cô tiếp tục ở lại đây, có thể sẽ gặp phải một số chuyện mà cô không muốn gặp.
Vương Lâm không giữ cô lại, chỉ là lúc cô xoay người, bỗng nhiên trầm giọng nói một câu:
"Tứ muội, muội thật sự khác xưa rồi."
Vương Uẩn dừng bước, sau đó không chút do dự bước ra khỏi tầm mắt Vương Lâm.
Ở nơi Vương Lâm không nhìn thấy, Vương Uẩn lặng lẽ đảo mắt.
Đương nhiên là cô khác rồi, cô vốn dĩ không phải là hàng real.