Chương 101: Chân tướng
Trở lại hoa viên, Vương Uẩn tìm Sầm Linh Lộ và Trương Hi Vi. Thấy cô không nhắc đến chuyện của Vương Lâm, hai nàng cũng không hỏi.
Vương Uẩn rất thoải mái. Giao du với Sầm Linh Lộ và Trương Hi Vi có chỗ tốt là hai người họ rất hiểu ý, hào phóng lại hiểu lễ nghĩa, nếu người khác không nhắc đến thì sẽ không tùy tiện tìm hiểu chuyện riêng tư của người ta, đúng là khuê tú của gia đình sĩ phu.
Vương Uẩn cũng không thích dò hỏi chuyện riêng của người khác, Tuân Trinh là ngoại lệ.
Yến tiệc cho đến khi kết thúc, Vương Lâm cũng không có thêm tiếp xúc gì với Vương Uẩn nữa.
Chờ xe ngựa rời khỏi vương phủ, Vương Uẩn mới thực sự như trút được gánh nặng.
Điều ngoài dự liệu là, nhờ có sinh nhật của Vương Lâm, quan hệ giữa cô với Sầm Linh Lộ và Trương Hi Vi thân thiết hơn không ít, một chuyến đi mà thu hoạch được rất nhiều.
Vừa về đến Tuân phủ, Vương Uẩn vốn định lập tức đi tìm Tuân Trinh để kể lể, nhưng lại nhận được tin y và La Nguyên Hanh đã ra ngoài từ sáng sớm.
"Đi đâu rồi?" Vương Uẩn hỏi Chiêu Nhi đang đứng trước mặt.
Hình như đã nhìn ra Vương Uẩn đang muốn bùng nổ, Chiêu Nhi cười theo:
"Lão gia bận việc ở thư viện rồi."
Xem ra chỉ có thể chờ đợi.
Tuân Trinh bận rộn, Vương Uẩn ngay cả bóng dáng của y cũng khó mà thấy được.
Cô chờ đợi như vậy cho đến tận chiều tối, đèn lồng trong phủ đều đã được thắp lên, bầu trời cũng bắt đầu đổ mưa phùn, làm ướt cả nền đá xanh trong phủ.
Vương Uẩn ngồi bên cửa sổ, chống một góc cửa, nhìn những hạt mưa bụi bay lất phất.
Tuân Trinh quá bận rộn, bận đến mức cô có chút nghi ngờ. Nhiều lần, cô thấy sắc mặt y tái nhợt, nhưng y vẫn ngồi ngay ngắn bên án thư xử lý đủ loại công việc. Thư từ, sổ sách chất chồng như núi ở góc bàn.
Cứ như thể... đang gấp rút xử lý điều gì đó...
Những hạt mưa bụi bay vào từ ngoài cửa sổ rơi trên da thịt, mang theo từng tia lạnh lẽo. Vương Uẩn giật mình bởi ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, vội vàng đóng cửa sổ lại.
Tiếng "cạch" vang lên, như gõ vào lòng người.
Đến tối, Vương Uẩn đang luyện chữ bên cửa sổ thì bỗng nhiên cả phủ như bùng nổ, đám hạ nhân ít ỏi bỗng chốc tụ tập lại với nhau, chạy tán loạn ra ngoài, tiếng ồn ào truyền đến tai Vương Uẩn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Uẩn đặt bút xuống, hỏi Tuyết Tình đang hầu hạ bên cạnh.
Trên mặt Tuyết Tình cũng lộ vẻ khó hiểu, "Nô tỳ... cũng không biết."
Liên tưởng đến ý nghĩ thoáng qua lúc chiều tối, sắc mặt Vương Uẩn lập tức thay đổi, không màng mưa rơi bên ngoài, trực tiếp đẩy cửa chạy ra.
"Tiểu thư!" Tuyết Tình vội vàng cầm ô đuổi theo, lo lắng gọi với theo sau lưng.
Ở cửa lớn, Vương Uẩn cuối cùng cũng nhìn thấy Tuân Trinh và La Nguyên Hanh mà cô đã không gặp cả ngày.
Sắc mặt y không chỉ là tái nhợt mà là trắng bệch. La Nguyên Hanh đỡ y, cả hai đều mặc áo tơi nhưng cũng không ăn thua, y phục ướt sũng dính vào da thịt, áo tơi bắn đầy bùn đất, trông vô cùng chật vật.
Đầu óc Vương Uẩn bỗng "ong" lên một tiếng, vội vàng tiến lên đỡ Tuân Trinh.
"Chuyện gì vậy?"
La Nguyên Hanh liếc nhìn cô: "Trở vào rồi nói."
"Tiên sinh?" Vương Uẩn nhìn Tuân Trinh.
Mái tóc bạc của Tuân Trinh dính chặt vào má, từng giọt nước mưa theo khuôn mặt tái nhợt chảy xuống: "Nghe hắn."
Vương Uẩn không còn cách nào khác, đành phải vẫy tay với Tuyết Tình: "Đi mời Lý đạo trưởng đến."
Trạng thái của Tuân Trinh trông không tốt, cho dù không bị thương, dầm mưa cũng có thể nhiễm phong hàn.
Cả đường đỡ Tuân Trinh về phòng, lại dặn dò người khác chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch sẽ để thay, rót cho hai người hai chén trà nóng, Vương Uẩn mới nhìn lại khuôn mặt của hai người.
"Không phải hai người đến thư viện sao?" Chuyện gì thế này? Chật vật thế này, chẳng lẽ hai người đi đào than về à?
Tuân Trinh bưng chén trà lên, ho khan hai tiếng rồi mới mở miệng: "Trời mưa đường trơn, lúc xuống núi ta không cẩn thận trượt chân ngã."
Lúc xuống núi... trượt chân ngã?!
Nghe vậy, Vương Uẩn lập tức lo lắng, ánh mắt nhanh chóng đảo qua đảo lại trên người y: "Ngã chỗ nào rồi?"
Người trẻ tuổi bị thương gân cốt cũng phải mất trăm ngày, huống hồ Tuân Trinh đã lớn tuổi, ngã như vậy chắc chắn không chịu nổi.
"Ta không sao." Thấy Vương Uẩn như vậy, Tuân Trinh mỉm cười.
Tuân Trinh như vậy làm Vương Uẩn khó đối phó nhất, giống như đấm một quyền vào bông, hỏi cũng không hỏi được gì. Nghĩ đến Tuân Trinh đang bị bệnh, Vương Uẩn cũng không so đo với y, mà chuyển hướng sang La Nguyên Hanh, tức giận trừng mắt.
Thông thường, nếu cô trừng mắt với La Nguyên Hanh, ông ấy cũng sẽ trợn mắt nhìn lại.
Thế nhưng, hôm nay La Nguyên Hanh lại không làm vậy, mà chỉ cúi đầu im lặng, bưng chén trà lên uống.
Vương Uẩn bị hai người này làm cho nghẹn họng.
Đúng lúc này, Lưu Phương gõ cửa, nói Lý đạo trưởng đã đến.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tuân Trinh, Vương Uẩn liếc nhìn y: "Ta mời ông ấy đến xem cho ngươi."
Cô vốn định đợi Tuân Trinh về sẽ kể cho y nghe chuyện của Vương Lâm, không ngờ lại bị chuyện này phá hỏng tâm trạng vui vẻ.
Lý Mậu Xung rõ ràng là đội mưa chạy đến, khi xuất hiện trước mặt Vương Uẩn cũng chật vật không kém gì La Nguyên Hanh và Tuân Trinh.
Không dài dòng, Lý Mậu Xung vừa đến đã đi thẳng tới chỗ Tuân Trinh, không nhìn La Nguyên Hanh và Vương Uẩn: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không cẩn thận ngã, không ngờ lại phải làm phiền huynh đệ." Tuân Trinh cười khổ.
Nói chuyện với Tuân Trinh vài câu, Lý Mậu Xung mới nhìn sang Vương Uẩn và La Nguyên Hanh, sau đó lại muốn đuổi cả hai người ra ngoài.
"Ta không ra ngoài." Vương Uẩn dứt khoát từ chối yêu cầu của Lý Mậu Xung.
Cô đã sớm nghi ngờ, tại sao khi ở nhà tranh của La Nguyên Hanh, lúc khám bệnh cho Tuân Trinh cũng vậy, Lý Mậu Xung cứ muốn đuổi cô ra ngoài.
"Nếu Vương cô nương cứ ở đây, sẽ ảnh hưởng đến ta." Lý Mậu Xung mặt không chút cảm xúc.
"Ta cũng không phải tuyệt sắc giai nhân gì, có thể khiến đạo tâm của ngươi bất ổn, ta sẽ ở đây, không nói gì." Vương Uẩn nhìn chằm chằm, không hề có ý định nhượng bộ.
Đang lúc cô và Lý Mậu Xung giằng co, Tuân Trinh bỗng lên tiếng: "A Uẩn, ra ngoài đi, đừng làm khó Mậu Xung nữa."
Vương Uẩn quay đầu nhìn Tuân Trinh.
Tuân Trinh thản nhiên nhìn lại cô. Ánh mắt y không né tránh, nhìn cô như nhìn một đứa trẻ.
Vương Uẩn không nhìn ra trong mắt y rốt cuộc có gì, cũng không hiểu y đang nghĩ gì.
Cuối cùng, Vương Uẩn đành chịu thua: "Được, ta và La tiên sinh ra ngoài trước."
Đưa tay đóng cửa lại, để lại không gian riêng cho hai người, Vương Uẩn không rời đi ngay mà đứng ở hành lang, khoanh tay nhìn mưa bụi bay lất phất trên trời.
La Nguyên Hanh đứng cùng Vương Uẩn một lúc rồi cũng không đi. Vương Uẩn thấy quần áo trên người La Nguyên Hanh vẫn còn ướt, giục ông ấy về phòng thay đồ.
"Ta đã dặn Tuyết Tình chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch sẽ rồi, tiên sinh mau về phòng đi."
Đuổi La Nguyên Hanh đi rồi, hành lang chỉ còn lại một mình cô.
Cô không phải chờ lâu, Lý Mậu Xung đi ra. Thấy cô đứng ở cửa, ông ấy có vẻ không hề bất ngờ, mở miệng nói: "Nương tử, có thể mượn bước nói chuyện được không?"
"Lần này ta không ảnh hưởng đến ngươi nữa à?" Vương Uẩn rõ ràng vẫn còn tức giận vì chuyện Lý Mậu Xung đuổi cô ra ngoài.
Lý Mậu Xung làm như không nghe thấy, cứ như đột nhiên bị điếc.
Vương Uẩn đổi câu hỏi, nhìn ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ trong cửa, hỏi: "Tiên sinh thế nào rồi?"
Lúc này Lý Mậu Xung mới như khôi phục thính lực: "Trinh Can đã nghỉ ngơi rồi, xin nương tử cùng ta đến thư phòng một lát."
Lý Mậu Xung là người không thích dài dòng, nếu đã muốn cô đến thư phòng, chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn nói.
Thư phòng của Tuân Trinh ngày thường không khóa, nha hoàn, người hầu cũng ít khi vào, dù sao việc dọn dẹp đều do một tay Tuân Trinh làm, người duy nhất thường xuyên vào hầu hạ là Chiêu Nhi.
Lúc này, thư phòng tối om, Vương Uẩn đi tới, lách qua ống đựng tranh cuộn, cúi người xuống thắp sáng ngọn đèn đồng hình chim nhạn và cá trên bàn.
Khoảnh khắc ánh đèn bừng sáng, Vương Uẩn không khỏi có chút hoang mang. Cách đây không lâu, hình như cô còn ngồi đối diện với Tuân Trinh bên bàn trà trò chuyện, chính y đã nói với cô rằng đừng tự giam mình trong những suy nghĩ hạn hẹp.
"Đạo trưởng, có chuyện gì cứ nói thẳng đi." Vương Uẩn ra hiệu mời Lý Mậu Xung ngồi xuống.
Lý Mậu Xung không ngồi mà đi đến chỗ ống đựng tranh mà Vương Uẩn vừa lách qua, nhìn ống đựng tranh không nói gì.
"Đạo trưởng?"
"Quyển thứ hai từ trái sang." Lý Mậu Xung đột nhiên nói một câu chẳng liên quan.
"Cái gì?"
Lý Mậu Xung lại lặp lại: "Trong ống đựng tranh, lấy cái thứ hai từ trái sang, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Cái thứ hai... từ trái sang?
Vương Uẩn bước tới, nhìn những bức tranh cuộn trong ống, không trực tiếp đưa tay lấy mà hỏi: "Tiên sinh có biết không?"
"Trinh Can không biết." Lý Mậu Xung lại nói: "Chuyện lần trước ngươi hỏi ta, bây giờ ta sẽ nói hết cho ngươi biết. Mong ngươi..." Ông ấy dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Mong ngươi, sau khi biết chuyện đừng hận hắn."
Nghe vậy, lòng Vương Uẩn thắt lại: "Ta hận tiên sinh chuyện gì?"
"Cứ lấy đi." Lý Mậu Xung không trả lời.
Vương Uẩn nắm hờ bàn tay đang buông thõng bên người.
Tại sao bây giờ Lý Mậu Xung lại đột nhiên muốn nói cho cô biết? Còn câu nói đừng hận y là có ý gì?
Cô không biết, nhưng cô biết tất cả những gì cô muốn biết đều có thể được giấu trong bức tranh này.
Dưới ánh mắt của Lý Mậu Xung, Vương Uẩn vẫn cúi người xuống, làm theo lời ông ấy, rút ra bức tranh thứ hai từ trái sang.
Mở bức tranh ra, Vương Uẩn nghẹn lời, trong mắt chỉ còn lại nội dung trên tranh.
Bức tranh được ký tên Thiếu Ngải cư sĩ, nhưng nội dung trên tranh lại không phải mỹ nhân mà ông ấy thường vẽ.
Trên tranh vẽ một thiếu nữ trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, kỹ pháp vẽ khác biệt hoàn toàn với kỹ pháp hiện thời.
"Đó là cái gì?" Vương Uẩn nghẹn ngào.
Đó là... cô...