Ngoại truyện 7: Hôn
Vương Uẩn nằm mơ.
Cô mơ thấy Tuân Trinh và một cô nương mà cô không biết. Cô không nhìn rõ hình dáng của cô nương kia, cũng không thấy rõ mặt, nhưng cảm thấy cô ấy rất giống mình.
Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra trong mơ, Vương Uẩn đã không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Sao cô lại đâm Tuân Trinh cơ chứ? Quỷ súc thế cơ à?
Tuân Trinh còn chưa tỉnh.
Nhìn gương mặt say ngủ của Tuân Trinh, Vương Uẩn hơi chột dạ. Cô xoa trán, rón rén vén chăn trên người lên. Không ngờ, dù động tác của cô đã rất nhẹ, Tuân Trinh vẫn bị đánh thức.
“Chàng tỉnh rồi à?”
Tuân Trinh mỉm cười gật đầu, đôi mắt sáng trong, vừa nhìn đã biết là tỉnh từ lâu rồi: “Sao hôm nay nàng dậy sớm thế?”
“Ta nằm mơ ấy mà.”
Tuân Trinh đã tỉnh rồi, cô cũng không cần dè dặt nữa. Cô quả quyết xuống giường, châm cây nến bên giường lên. Ánh nến bùng lên, ánh sáng màu vàng chiếu sáng một góc phòng.
Vương Uẩn quay lại giường, khẽ thở dài: “Ta mới nằm mơ.” Mơ thấy ta đâm chàng.
Tuân Trinh ôn tồn hỏi: “Mơ thấy gì mà nàng sợ thế?”
Tuân Trinh không hỏi thì không sao, vừa hỏi đã khiến Vương Uẩn cảm thấy tủi thân.
Cảm giác trong mơ rõ ràng như thế, cô cũng có thể cảm nhận được cơn tuyệt vọng khiến người ta không thở nổi ấy đạp vào mặt.
Cô sợ một ngày nào đó Tuân Trinh phát hiện y căn bản không thích cô, cho dù với tính của y thì chắc chắn y vẫn chịu trách nhiệm với cô. Thật ra thì thời gian cô và Tuân Trinh ở bên nhau cũng không dài. Tuân Trinh nhiều năm không lấy vợ, không đơn thuần là vì cô, chỉ vì công vụ phức tạp, lại không muốn làm chậm trễ mấy cô nương khác thôi.
Nghĩ đến đó, Vương Uẩn bực bội nói: “Ta mơ thấy chàng không thích ta.”
Tuân Trinh: “Hả?”
Vương Uẩn ngẩng đầu lên: “Sau đó ta hắc hóa, ta lấy dao đâm chàng.”
Tuân Trinh sửng sốt rồi bỗng cười thành tiếng.
Vương Uẩn đang cúi đầu chợt cảm thấy ngực y rung lên, trong phòng vang vọng tiếng cười trầm thấp của y.
“Để nàng nằm mơ như thế, là lỗi của ta.”
Vương Uẩn mở to mắt, nhìn nụ cười nhẹ nhàng của y.
Tuân Trinh đột nhiên cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô, đôi mắt tràn đầy ý cười ranh mãnh.
“Như vậy có thể làm A Uẩn yên tâm hơn không?”
Vương Uẩn trợn mắt há mồm nhìn y, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác chua xót.
“Không hài lòng.”
“Hả?”
Vương Uẩn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, trực tiếp tiến lên hôn lên môi y.
Ban đầu cô chỉ thăm dò chen vào thôi, nhưng thấy Tuân Trinh không có ý gì, cô yên tâm liếm toàn bộ môi y.
Cô quá thẳng thắn!
Sau khi liếm một vòng, Vương Uẩn kéo giãn khoảng cách với Tuân Trinh.
Nhưng vào khoảnh khắc môi cô rời đi, Tuân Trinh đột ngột đưa tay ra đè gáy cô xuống.
Chuyện xảy ra quá nhanh khiến Vương Uẩn không kịp phản ứng gì hết, nhưng lưỡi của y đã trượt vào miệng cô rồi.
Đầu óc Vương Uẩn trống rỗng.
Cô sợ hãi nhìn Tuân Trinh, lại thấy y khép mắt không nhìn mình.
Vương Uẩn đờ người như tượng cảm nhận dị vật trong miệng mình.
Đây là một nụ hôn vô cùng êm ái, giống như bản tính của Tuân Trinh, săn sóc đến từng cảm nhận của cô, như tắm gió Xuân, từ từ không dồn dập, chậm rãi lướt qua răng môi, cuốn lấy lưỡi cô nhẹ nhàng mút mát.
Vương Uẩn cảm thấy đầu mình cực kì thiếu oxy, chỉ có thể bị động đi theo Tuân Trinh. Khi đầu lưỡi bị ngậm lấy, đầu cô như có thứ gì đó nổ tung, cơ thể run rẩy như bị điện giật, chỉ có thể ôm lấy cổ y chống đỡ chính mình, không để mình ngã ra sau.
Y dịu dàng dẫn dắt cô, dây dưa triền miên, tràn đầy nhu tình lưu luyến.
Nhất thời cô quên mất đêm nay là đêm nào, trong đầu chỉ còn lại gương mặt thanh nhã của Tuân Trinh.
Sau gáy cô được đỡ nhẹ, cảm nhận được hành động dịu dàng của Tuân Trinh, rốt cuộc Vương Uẩn không nhịn được nữa.
Dù sao cô cũng thích người dịu dàng nhất, người trước mắt lại đúng là kiểu trăng thanh gió mát an ủi trái tim nóng bỏng của người ta.
Hôn xong, Vương Uẩn vẫn ngơ ngẩn, chỉ biết mặt mũi tai mình đều vừa đỏ vừa nóng.
Tuân Trinh buông cô ra, mỉm cười.
Vương Uẩn không dám nhìn vào mắt y, chỉ có thể vùi đầu vào vạt áo trung y của y mà giả chết.
Đừng nhìn ta! Đừng nhìn ta! Đừng nhìn ta!
“A Uẩn.”
Aaaa đừng gọi cô mà!
Vương Uẩn ngẩng đầu lên, nhìn y với vẻ thấy chết không sờn.
Y sờ tóc cô, mỉm cười nói: “Tình khó mà kiềm chế được.”
Câu này cực kì trầm thấp, tựa như giây tiếp theo sẽ tiêu tán trong không khí, nhưng lại tràn đầy sức cám dỗ, cơ thể Vương Uẩn suýt chút nữa đã mềm nhũn ngã xuống ngực y.
“Vẫn còn sớm lắm.” Tuân Trinh ôm cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Có lẽ là vì được Tuân Trinh an ủi, ôm eo y, Vương Uẩn lại đi vào giấc ngủ.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ.
Có vẻ rất lâu sau, cô lại nằm mơ.
Cô thấy Tuân Trinh ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh mình.
Mái tóc đen nhánh của y không có một sợi rối, trên người không có một giọt máu nào, ống tay áo vẫn tỏa ra hương mực.
Vương Uẩn muốn gọi y, nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra tiếng.
Y khẽ cười, giơ tay lên vuốt ve mái tóc cô.
“Giữa ta và nàng vốn là nghiệt duyên, nàng có hôn ước nên ta không muốn dây dưa, chỉ mong nàng được bình an vui vẻ. Ta không ngờ được nàng sẽ làm ra chuyện này, đã đến nước này rồi… Ta không buông nàng được nữa…”
Y dịu dàng mà triền miên hôn lên mái tóc cô: “Bây giờ trong mắt ta chỉ có một mình nàng, đợi chọn ngày rồi sẽ dẫn nàng hồi kinh.”
Vương Uẩn: “…”
“Sao thế?” Tuân Trinh ngạc nhiên nhìn Vương Uẩn bỗng tỉnh dậy.
Vương Uẩn nhìn Tuân Trinh trong ánh nến.
Kích thích thế à?
“Không có gì… Ta nằm mơ thấy chàng cũng hắc hóa ấy mà.”
Tuân Trinh: “…”