Ngoại truyện 8: Viên mãn
Tuân Trinh không đúng lắm.
Khi y về đã là giờ Hợi rồi, cả người đầy mùi rượu. Quan trường thường có xã giao, Tuân Trinh không thường xuyên tham gia, nhưng có vài cuộc hẹn không chối được, Vương Uẩn cũng đã quen rồi, nhưng trước nay y chưa từng đến tìm cô muộn như thế.
Giờ cô không còn ở khách điếm nữa, mà ở một căn nhà mà Tuân Trinh tìm cho cô. Mỗi lần y đến thăm cô đều khiến cô có cảm giác mình bị bao nuôi.
Mấy hôm trước Tuân Trinh và đồng liêu rời kinh vì chuyện gì đó, hôm nay lại mang mùi rượu đến đây.
Có vẻ y không muốn ở lại, thậm chí không nhìn cô, không động vào cả chén trà bên tay. Y chỉ dặn dò cô chút chuyện rồi nhẹ giọng nói: “Đã vậy, ta đi trước nhé, nàng cũng ngủ sớm đi.”
“Chàng không ở lại một lúc nữa sao?” Vương Uẩn hơi khó hiểu.
Nửa đêm y còn tới, không nói được mấy câu đã muốn đi rồi.
Đối phương im lặng một lát, nói bằng giọng khô khốc: “Không cần, đã khuya rồi.”
“Chàng chờ chút!” Cô nhạy bén nhận ra có điều không đúng nên ngăn y lại, giơ đèn lên cẩn thận quan sát y.
Ánh mắt Tuân Trinh thoáng qua vẻ bối rối, y vội nghiêng đầu đi không nhìn cô, chỉ thúc giục: “Ta không sao, nàng mau về đi.”
Vương Uẩn nhìn chằm chằm vào y một hồi, giơ tay lên túm lấy tay đối phương, nóng đến đáng sợ.
“Chàng khoan hẵng đi, chàng sao thế?”
“Ta không sao.” Thấy Vương Uẩn cứ dây dưa mãi, Tuân Trinh cười khổ.
Vương Uẩn nhìn cái vẻ này của Tuân Trinh, sửng sốt một hồi rồi trợn to mắt: “Chàng… Chàng ăn phải thứ gì không nên ăn phải không?”
Thấy đối phương cứng người, Vương Uẩn cũng ngây ra.
Cô đoán đúng rồi.
Tuân Trinh khẽ ho, che giấu ánh sáng nhè nhẹ trong mắt mình.
“Chàng có muốn…” Vương Uẩn cũng lúng túng, ai biết y ăn phải thứ gì chứ: “Chàng có muốn đi tắm nước lạnh không?”
Nửa đêm còn để Tuân Trinh đi về, cô sợ trên đường y sẽ không nhịn được mà làm ra chuyện gì đó.
“Không cần.” Tuân Trinh từ chối cô.
“Không được.” Thái độ của Vương Uẩn hiếm khi trở nên cứng rắn: “Ta đi lấy nước cho chàng, chàng tắm đi đã, bình tĩnh lại rồi hẵng nói.”
Giục Tuân Trinh đi tắm xong, Vương Uẩn ngồi trước bàn đối mặt với đống chữ mình còn chưa luyện xong, có chút không tưởng tượng nổi.
Cô thật sự không nghĩ tới chuyện của hôm nay, chỉ có thể hy vọng Tuân Trinh tắm xong rồi tỉnh táo lại.
Chờ một lát, Tuân Trinh tắm xong, nhưng dù cô nói thế nào cũng không bằng lòng ở lại.
Y thoạt nhìn đã tỉnh táo rồi, nhưng lại như còn chưa, bước chân hơi loạng choạng, cả người nóng ran, ánh mắt hơi rời rạc.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tuân Trinh, Vương Uẩn giữ cổ tay y lại: “Có muốn… Có muốn ta giúp chàng không?” Dứt lời, bản thân cô cũng thấy xấu hổ mà ho khẽ.
Thật ra cô đã muốn Tuân Trinh từ rất lâu rồi.
“Không được.” Sắc mặt Tuân Trinh hiếm khi nghiêm nghị, y đẩy tay cô ra: “Ta về là được, không thể…” Y nói chuyện cũng rất mất sức, khóe miệng như đã bị cắn cho rỉ ra máu tươi: “Không thể làm chậm trễ nàng được…”
Vương Uẩn nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương, nóng đến dọa người: “Chàng không cưới ta sao?” Không đợi Tuân Trinh trả lời, Vương Uẩn lại nói: “Nếu chàng muốn cưới ta, có gì mà không được?”
Trong mắt Tuân Trinh, lúc này môi cô lành lạnh, tươi mát mà ôn hòa.
Yết hầu y nhấp nhô, trong lúc y chưa tỉnh táo, áo khoác đã bị đối phương cởi xuống.
“Không thể.” Lúc này cơ thể đã không có sức nữa, nhưng Tuân Trinh vẫn gắng gượng, ánh mắt đã hơi lờ đờ rồi.
Tay Vương Uẩn cũng run rẩy, nhưng đầu óc cô rất tỉnh táo, tỉnh táo hơn bao giờ hết. Trực giác nói cho cô biết, cơ hội này rất khó có được, Tuân Trinh vẫn luôn từ chối cô. Nếu là trước kia, Vương Uẩn luôn cảm thấy bất an, không liên quan đến việc Tuân Trinh có thích cô không, chỉ lo lắng vô cớ thôi.
Tuy bây giờ cô rất căng thẳng, nhưng cưỡng ép y cũng bớt được nhiều việc nhỉ?
Chắc là thế…
Cô đã từng thấy y không mặc áo khi còn là thiếu niên, nhưng chưa từng thấy y của bây giờ khỏa thân. Vóc dáng rõ ràng đẹp hơn hồi thiếu niên nhiều, eo thon, vừa đủ, nhiều thêm chút sẽ thành đại hán lưng hùm vai gấu mà thiếu chút lại có phần gầy yếu.
Tay cô run rẩy, từ từ cởi cột tóc của đối phương ra, tóc đen tán loạn trên gối.
Cô vuốt ve yết hầu của Tuân Trinh. Lúc này ý thức của y đã bị thiêu rụi rồi, y đang dồn dập thở dốc, rõ ràng là kháng cự.
“A Uẩn… Không thể…”
Nhận thấy yết hầu hơi lạnh, Tuân Trinh cắn răng nói ra mấy chữ.”
Nhẹ nhàng hôn môi đối phương, bàn tay đi xuống, lần đầu tiên Vương Uẩn có kiên nhẫn như thế. Cô chậm rãi cạy đôi môi đang mím chặt của y ra.
“A… A Uẩn…” Trước mắt đã mơ hồ không thấy gì nữa, Tuân Trinh thở dốc nặng nề. Thoáng chốc, y nghe được tiếng an ủi:
“Không sao đâu.”
…
Khi tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, Vương Uẩn trợn mắt nhìn màn giường.
Hôm qua cô đã làm gì?
Cô bị Tuân Trinh lây à?
Chỉ cần nhắm mắt lại, cô sẽ tưởng tượng ra dáng vẻ nhẫn nại thở dốc của đối phương.
Vương Uẩn tuyệt vọng che lấy mặt.