Chương 39: Không phải oan gia không gặp gỡ (2)
Vương Quan Giác nhìn Vương Uẩn hô lên, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Tứ tỷ?"
Nghe thấy giọng nói của Vương Uẩn, Phương Dĩ Mặc vội vàng từ lầu hai đi xuống. Hắn không chú ý tới bầu không khí giữa Vương Uẩn và Vương Quan Giác, bước chân mạnh mẽ, khóe miệng mang theo nụ cười giống như đang trò chuyện cùng Vương Uẩn, thao thao bất tuyệt: "Hàm Ngọc? Xảy ra chuyện gì? Gọi ta tới làm chi, chúng ta vừa rồi nhìn thấy một đôi vòng tay không tệ, ngươi không ngại cùng chúng ta..."
Thấy sắc mặt Vương Uẩn kỳ quái, nụ cười của Phương Dĩ Mặc cứng lại ở khóe môi. Hắn nhìn Vương Quan Giác, đi đến bên cạnh Vương Uẩn, hỏi: "Không biết vị này là?"
Vương Uẩn phiền não: "Con trai trưởng của nhị bá ta, đệ đệ ta, tên là Vương Quan Giác." Cô nói giản lược, không có ý giới thiệu Phương Dĩ Mặc cho Vương Quan Giác.
Phương Dĩ Mặc thấy sắc mặt Vương Uẩn và Vương Quan Giác đều không tốt lắm, vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng thầm hỏi sao hai tỷ đệ lại lạnh nhạt như người xa lạ vậy.
Hắn chắp tay đang định lên tiếng, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nói ôn nhuận cắt ngang động tác của hắn.
"Vương Quan Giác?"
Người lên tiếng là Tề Tĩnh Thiện, Phương Dĩ Mặc xuống lầu không bao lâu, Tề Tĩnh Thiện, Lư Tử Khải và La An Thái cũng lần lượt xuống lầu.
Tề Tĩnh Thiện hơi nhíu mày, nhưng không tiến lên, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, cười nói: "Sao ngươi lại ở đây?"
Nhìn hắn thế này, có vẻ hắn và Vương Quan Giác quen biết.
Hiển nhiên Vương Quan Giác cũng không ngờ Vương Uẩn lại đột nhiên gọi bốn người tới. Ánh mắt cậu ta đảo qua bốn người, cuối cùng không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng vào Tề Tĩnh Thiện, nói: "Đã lâu không gặp."
Tề Tĩnh Thiện nghe xong cười nhạt một tiếng, không tỏ ý kiến: "Sao ngươi không đi cùng Tề Nhĩ Thọ? Đến Lâm Lang Đài làm gì?"
Khi Vương Quan Giác nghe thấy cái tên "Tề Nhĩ Thọ", trên mặt cậu ta hiện lên vẻ không cam lòng, lập tức lại cười nói như không có việc gì: "Gần đây ta chưa từng gặp hắn. Về phần tại sao ta ở đây, đã sắp đến sinh thần của gia tỷ, từ trước đến nay gia tỷ luôn đối xử với ta rất tốt, không giống người khác, cho nên ta đến Lâm Lang Đài chọn lựa một món trang sức vừa ý cho gia tỷ."
Vương Quan Giác dứt lời, Tề Tĩnh Thiện chỉ cười nhạt không nói.
"Ngươi nhìn trúng cái gì?" Phương Dĩ Mặc xem cuộc đối thoại của Tề Tĩnh Thiện và Vương Quan Giác, càng thêm hiếu kỳ, cười nói: "Nếu ngươi đã là đệ đệ của Hàm Ngọc, nói cho ta biết, ta giảm giá cho ngươi."
Vương Uẩn lặng lẽ liếc Phương Dĩ Mặc.
Giảm giá cái gì chứ?! Tham tiền vào! Dù sao hắn cũng có ông ngoại giàu có và tỷ phu quyền thế!
Phương Dĩ Mặc khó hiểu chớp mắt nhìn lại.
"Thật không dám giấu giếm." Vương Quan Giác cười khổ một tiếng, hơi buồn rầu nói: "Ta đã chọn được một cây trâm, không ngờ hôm nay lại gặp tứ tỷ, lại càng không ngờ ta và tứ tỷ cùng thích một món đồ, nhất thời không biết làm sao, đang buồn phiền vì chuyện này."
Vương Uẩn thầm cười nhạt hai tiếng. Trước tiên, cậu ta nói rõ muốn mua quà sinh nhật cho Vương Lâm, cô ta đối xử với cậu ta đặc biệt tốt, không giống người khác, lại thêm ấn tượng tình cảm tỷ đệ. Tiếp theo, cậu ta lại nói rõ cô và cậu ta cùng thích một món, không phải cậu ta không muốn nhường cho cô, mà là vì sinh thần của tỷ tỷ. Cậu ta tỏ vẻ buồn rầu như thể Vương Uẩn không hiểu chuyện, không màng tình nghĩa tỷ đệ, cứ muốn tranh một món trang sức với chị họ.
Vương Uẩn cũng không nhất định muốn lấy cây trâm này, nhưng trước đó không lâu Vương Quan Giác mới xin lỗi cô, bây giờ lại muốn cô nhường cây trâm cho cậu ta, trong lòng cô cảm thấy bức bối.
"Nếu đã như vậy, không biết Hàm Ngọc muốn làm thế nào?" Lư Tử Khải lặng lẽ quan sát hồi lâu, không chú ý đến Vương Quan Giác, quay đầu thấp giọng hỏi ý kiến của Vương Uẩn.
"Ta?" Lư Tử Khải hỏi ý kiến của Vương Uẩn, cô xoa thái dương: "Tử Thận là thiếu đông gia, ta vốn định tìm Tử Thận xem nên xử lý thế nào."
Vương Uẩn buông tay, nhìn thẳng Vương Quan Giác: "Nếu đệ muốn mua cho nhị tỷ, vậy ta không cần nữa, miễn cho mang tiếng bất hòa."
Bây giờ Vương Uẩn thật sự không muốn nữa, bởi vì Vương Quan Giác và Vương Lâm, cây trâm vừa rồi cô rất thích lại có vẻ có thể gây ra không ít chuyện.
Vương Quan Giác mím môi, bất hòa là sự thật, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, chỉ là trước mặt Phương Dĩ Mặc và những người khác, không tiện nói rõ. Nếu thật sự nói ra, đúng là cậu ta không có lý.
Vương Uẩn đã nhượng bộ, Vương Quan Giác cũng sợ phiền phức, cười nói: "Vậy đệ xin thay mặt tỷ tỷ cảm tạ tứ tỷ."
Ai cũng nhìn ra sắc mặt Vương Uẩn không tốt.
Phương Dĩ Mặc đảo mắt, vội vàng gọi tiểu nhị đang đứng bên cạnh, dặn dò: "Nhanh gói cây trâm Vương tiểu lang quân vừa chọn lại."
Tiểu nhị nãy giờ vẫn như đang mơ ngủ, vội vàng gật đầu, nhanh nhẹn đi gói trâm cho Vương Quan Giác. Nhân lúc tiểu nhị gói trâm, Phương Dĩ Mặc lại cười nói với Vương Uẩn: "Chúng ta vừa mới nhìn trúng một đôi vòng tay, thoạt nhìn rất hợp với Sầm tiểu nương tử, Hàm Ngọc không ngại cùng chúng ta lên lầu xem thử chứ?"
Vương Uẩn lơ đãng gật đầu.
Động tác của tiểu nhị rất nhanh, không bao lâu sau đã gói "Sương Linh" vào trong một cái hộp dài màu đen, giao cho Vương Quan Giác.
Vương Quan Giác nhận lấy hộp, nhưng không cất đi, mà mở hộp ra, lấy cây trâm, nhìn chăm chú tiên hạc đang giương cánh muốn bay trên trâm, khẽ thở dài: "Hạc trắng nghiêng mình đón nắng, sương linh chẳng nhiễm bụi trần, xứng với tỷ tỷ." Cậu ta cẩn thận đặt cây trâm vào trong hộp, nói với Vương Uẩn: "Đa tạ tứ tỷ nhường lại." Nói xong, cậu ta lại hỏi tiểu nhị: "Không biết bao nhiêu ngân lượng?"
"Hạc trắng nghiêng mình đón nắng, sương linh chẳng nhiễm bụi trần".
Vương Uẩn nghe xong, liên tưởng đến Vương Lâm, cảm thấy như nuốt phải ruồi. Vốn là câu thơ ca ngợi tiên hạc, Vương Quan Giác mượn nó để ca ngợi Vương Lâm, ý là tỷ tỷ cậu ta cao khiết, băng thanh ngọc khiết, xuất thân từ bùn mà không nhiễm, tài hoa hơn người.
Tiểu nhị mỉm cười, đang định trả lời câu hỏi của Vương Quan Giác, Phương Dĩ Mặc đột nhiên giơ tay ra hiệu cho tiểu nhị im lặng. Bởi vì hắn là thiếu đông gia, nên dù tiểu nhị rất khó hiểu, vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, tò mò nhìn.
Phương Dĩ Mặc ngăn cản tiểu nhị, nói: "Đây là đệ đệ của bằng hữu ta, không giống người khác, đương nhiên phải ưu tiên."
Vương Quan Giác tiến lên một bước, nói: "Không cần như vậy, ta..."
Phương Dĩ Mặc làm như không nghe thấy lời Vương Quan Giác, y trầm ngâm một chút, vỗ án nói: "Vậy thu của Vương tiểu lang quân ngươi một trăm lượng bạc là được rồi."
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Vương Quan Giác cứng đờ.
Tiểu nhị cũng ngây người, hắn không thể tin nổi nhìn Phương Dĩ Mặc.
Nghe Phương Dĩ Mặc báo giá, Vương Uẩn không nhịn được bật cười. Thời Tấn một lượng bạc tương đương khoảng sáu trăm nhân dân tệ, Phương Dĩ Mặc lại muốn lấy của Vương Quan Giác sáu mươi ngàn. Vương Uẩn vốn tưởng rằng mua trâm chỉ tốn khoảng năm mươi lượng bạc, không ngờ Phương Dĩ Mặc lại "hét giá" cao như vậy, gấp đôi.
Tuy ông ngoại và tỷ phu của Vương Quan Giác giàu có, nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng của cậu ta vẫn là cố định, hiện tại lại chỉ sống dựa vào gia đình, không có chức quan cũng không có bổng lộc. Dù sao cũng không phải truyện xuyên không hay phim truyền hình, nhân vật chính hay phụ đều có thể tiêu xài hàng vạn lượng hoàng kim bạc trắng, các tiểu thư trong Hồng Lâu Mộng cũng chỉ có hai ba lượng mà thôi. Lần này Vương Quan Giác tiêu một trăm lượng bạc, đủ để cậu ta túng thiếu một thời gian.
Phương Dĩ Mặc giả vờ kinh ngạc nói: "Sao vậy? Có phải hơi đắt không?" Hắn ra vẻ quan tâm: "Nếu vậy, ta sẽ giảm..."
"Không cần," Vương Quan Giác có chút thất lễ cắt ngang lời Phương Dĩ Mặc. Tính cậu ta kiêu ngạo, Phương Dĩ Mặc cứ giảm giá đối với cậu ta chẳng khác nào bố thí. Cậu ta lại mỉm cười, đưa hộp lại cho Phương Dĩ Mặc nói: "Ta thấy 'Sương Linh' đáng giá một trăm lượng, chỉ là hôm nay ta không mang đủ bạc, không biết có thể để lại, ngày mai ta mang đủ bạc tới lấy được không?"
Phương Dĩ Mặc lại đưa hộp cho Vương Quan Giác, cười nói: "Không cần, ta tin tưởng đệ đệ của Hàm Ngọc, ngươi cứ mang 'Sương Linh' về trước đi, ngày mai sai người đưa bạc tới cũng không muộn, cần gì phải phiền ngươi chạy thêm một chuyến."
Vương Quan Giác muốn trả lại, nhưng Phương Dĩ Mặc âm thầm dùng sức, cậu ta đẩy mãi không được, hắn vẫn mỉm cười như quyết tâm bắt cậu ta nhận lấy.
Cuối cùng nụ cười trên mặt Vương Quan Giác cũng không duy trì được nữa, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của cậu ta hiện lên vẻ u ám, cắn chặt răng: "Vậy đa tạ ý tốt của Phương lang quân."
Phương Dĩ Mặc mỉm cười: "Tình cảm của Vương tiểu lang quân dành cho lệnh tỷ thật đáng khâm phục, hy vọng đừng làm lỡ sinh thần của lệnh tỷ, đừng làm lỡ ý tốt của Vương lang quân mới phải." Nói rồi, Phương Dĩ Mặc lại như vô tình nói: "Nếu vì Lâm Lang Đài ta không được chu đáo, làm lỡ chuyện tốt Vương lang quân tặng trâm, khiến hỏng việc vui, ta cũng không gánh nổi."
Ánh mắt Vương Uẩn: Phương Dĩ Mặc, ngươi thật độc ác.
Ánh mắt Phương Dĩ Mặc: Đâu có đâu.
Hai người trao đổi ánh mắt xong, Phương Dĩ Mặc lại cười lớn nói: "Hơn nữa, ta cũng muốn kết giao với Vương lang quân, đây chỉ là chút tâm ý của ta, mong Vương lang quân đừng chê."
Vương Quan Giác mỉm cười: "Phương lang quân khách sáo rồi." Cậu ta cất hộp vào tay áo, hành lễ: "Hình như mọi người còn có việc, ta không làm phiền nữa, cáo từ trước." Cậu ta liếc nhìn Phương Dĩ Mặc: "Ngày mai ta sẽ sai người đưa bạc tới."
Nói xong, cậu ta phất tay áo quay người bỏ đi.
Vương Quan Giác đi rất nhanh, sắc mặt không vui, rất nhanh đã biến mất ngoài cửa Lâm Lang Đài.
Đợi Vương Quan Giác đi khuất, Phương Dĩ Mặc mới cười nói với Vương Uẩn: "Hàm Ngọc, ngươi đã hả giận chưa?"
Tuy hả giận, nhưng trong lòng Vương Uẩn vẫn có chút nghi ngờ. Cô không trả lời câu hỏi của Phương Dĩ Mặc, mà hỏi: "Sao ngươi biết tâm trạng ta không tốt?"
"Sắc mặt ngươi đen như Trương Đình Khê." Phương Dĩ Mặc không bỏ qua cơ hội châm chọc Trương Đình Khê: "Không chỉ ta, Gia Nghi, An Khang, Hữu Vinh đều nhìn ra, lúc nãy tỷ không thấy Gia Nghi cũng như ta sao?"
Vương Uẩn nhìn Tề Tĩnh Thiện bình tĩnh tự nhiên, có chút khó hiểu.
Ý của Phương Dĩ Mặc là Tề Tĩnh Thiện cũng giúp cô trút giận?
"Gia Nghi?" Cô do dự.
"Vương Quan Giác có giao hảo với Tề Nhĩ Thọ thuộc chi thứ của ta, Tề Nhĩ Thọ rất có tài học, chỉ là cách đối nhân xử thế có chút lệch lạc." Tề Tĩnh Thiện mỉm cười, nói rất kín đáo: "Hàm Ngọc, nếu hắn là đệ đệ của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể nói rõ chuyện này với hắn."