Nam Chính Già Rồi - Chương 41: Đạo nhân

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 40: Đạo nhân
 
Tề Tĩnh Thiện đang chê bai vòng tròn giao du của Vương Quan Giác?
 
Vương Quan Giác cũng có chút tài học, trong mắt Vương gia, vòng tròn giao du của cậu ta đã rất tốt rồi.
 
Đối mặt với Tề Tĩnh Thiện, Vương Uẩn mơ hồ nhận ra sự khinh thị vô tình của hắn dành cho Vương Quan Giác.
 
Vương Uẩn chỉ cười nhẹ, không đáp.
 
Cô vốn nghĩ Tề Tĩnh Thiện lạnh nhạt đến mức lãnh đạm, giờ nhìn lại, hắn cũng có chút tâm tính trẻ con như Phương Dĩ Mặc, mà ai cũng vậy, cô cũng thế, kẻ tám lạng người nửa cân.
 
Lư Tử Khải khẽ nhếch mép cười: "Các ngươi thật là hồ đồ."
 
"Chuyện này tạm gác lại." La An Thái liếc nhìn Vương Uẩn, định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng đề nghị: "Hàm Ngọc, cùng chúng ta đi xem vòng tay đi."
 
Vương Uẩn đại khái biết La An Thái muốn hỏi gì, với tính cách tiểu bạch thỏ của hắn, vừa nhìn là biết được gia đình bảo bọc rất tốt, huynh đệ hòa thuận. Vương Uẩn không muốn kể chuyện của mình cho La An Thái, phá vỡ thế giới quan của hắn.
 
Vương Uẩn gật đầu đồng ý, cùng Phương Dĩ Mặc và những người khác lên lầu.
 
Vật bọn họ nhìn trúng là một đôi vòng bạch ngọc đặt trên lầu, nước ngọc tuyệt hảo, ánh sáng lấp lánh.
 
May thay, thẩm mỹ của Phương Dĩ Mặc và những người khác không phải kiểu tầm thường, chiếc vòng tay được chọn đơn giản mà tinh tế. Tuy nó không kinh diễm như trâm hạc, nhưng nếu đeo trên cổ tay trắng muốt của Sầm Linh Lộ, chắc chắn sẽ tôn lên vẻ đẹp như ngọc của nàng ấy. Vương Uẩn nhìn chiếc vòng, tâm tư có chút phiêu lãng.
 
"Thế nào?" Phương Dĩ Mặc rất tự hào về con mắt của mình.
 
Vương Uẩn không tiếc lời khen ngợi: "Ta nghĩ Sầm tiểu nương tử sẽ thích."
 
Phương Dĩ Mặc lập tức vui vẻ sai tiểu nhị gói vòng lại.
 
Gói xong vòng tay, khi mọi người bước ra khỏi cửa hàng, Vương Uẩn ngẩng đầu nhìn trời.
 
Bầu trời xanh nhạt, vạn dặm không mây, ánh mặt trời ấm áp, đường phố nhộn nhịp, những người bán hàng rong tươi cười rao hàng, tiếng rao lanh lảnh, ngân nga.
 
Vương Uẩn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, thỉnh thoảng có thể ra ngoài dạo chơi, sống rất thoải mái.
 
Tuân Trinh đối xử với cô rất tốt, Phương Dĩ Mặc và những người khác cũng có thể coi là bằng hữu, ai nấy đều ngay thẳng chính trực, cầu tiến. Cho dù quan hệ giữa Phương Dĩ Mặc và Trương Đình Khê có tệ đến đâu, Phương Dĩ Mặc vẫn sẽ dốc lòng vì chuyện tình cảm của Trương Đình Khê.
 
Cô đã rất mãn nguyện rồi.
 
Đang lúc cô cảm thán, Phương Dĩ Mặc đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng xong, giờ có thể dẫn ta đi gặp vị đạo sĩ hôm qua các ngươi gặp chưa?"
 
Nồi canh gà tâm hồn Vương Uẩn vừa mới ninh xong lập tức bị Phương Dĩ Mặc hất đổ.
 
Vương Uẩn đầy dấu chấm hỏi: "Ngươi nói gì cơ??"
 
Phương Dĩ Mặc đang nói gì vậy?? Cuối cùng cũng xong?? Đạo sĩ??
 
Phương Dĩ Mặc tiếp tục nói với vẻ tỉnh bơ: "Gia Nghi, ngươi cũng biết, ta ra ngoài hôm nay không phải chỉ để chọn vòng cho Trương Đình Khê, mục đích chính là gặp vị đạo sĩ mà các ngươi nói. Nếu không phải Hữu Vinh có việc bận, ta đâu đến nỗi thế này?"
 
Vương Uẩn lặng lẽ che mặt mình lại.
 
Cô cứ tưởng Phương Dĩ Mặc thật sự nghĩ cho Trương Đình Khê, cô đúng là quá ngây thơ rồi. Hắn chỉ muốn lấy lòng Tề Tĩnh Thiện, để Tề Tĩnh Thiện, một người theo chủ nghĩa duy vật, bằng lòng dẫn hắn đi gặp đạo sĩ mà thôi.
 
Tề Tĩnh Thiện ung dung cười nói: "Ngươi thật sự muốn gặp ông ấy, ta sẽ dẫn ngươi đi, chỉ là ta không tin ông ấy có bản lĩnh gì, e là ngươi gặp rồi sẽ thất vọng."
 
Giọng điệu của hắn vô cùng kiên định, nhưng hắn không ngờ rằng, không lâu sau, hắn cũng sẽ giống Vương Uẩn, lặng lẽ che đi khuôn mặt bị vả mặt của mình.
 
Phương Dĩ Mặc xua tay, chẳng hề bận tâm: "Thật hay giả, xem là biết."
 
Theo lời "hướng dẫn viên du lịch" Tề Tĩnh Thiện, hôm qua hắn và Lâm Phi Hoa gặp vị đạo sĩ kia ở một con phố khác, đi thẳng về phía trước, rẽ trái rồi lại đi thẳng, sẽ thấy một cây cầu, đạo sĩ kia bày sạp trên cầu.
 
"Hôm qua ta có gặp ông ấy, nhưng hôm nay ông ấy có ở đó hay không thì khó nói, chỉ có thể xem vận may của Tử Thận ngươi thôi."
 
Xem ra vận may của Phương Dĩ Mặc không tệ, trên cầu quả thật có một đạo nhân đang ngồi xếp bằng giữa dòng người qua lại. Trước mặt ông ấy là một tấm vải thô, trên đó viết bốn chữ rồng bay phượng múa "Bách Linh Bách Nghiệm". Tấm vải bị gió sông thổi phần phật, vô cùng bắt mắt.
 
Đến khi tới gần, Vương Uẩn mới biết Lâm Phi Hoa nói không sai.
 
Vị đạo nhân trước mắt đang nhắm mắt dưỡng thần, y khoảng hai mươi tuổi, cằm lún phún râu, mặc áo vải thô, đầu không đội mũ, tóc tùy ý búi lại bằng một cành cây được mài nhẵn.
 
Khuỷu tay y khoác một cây phất trần, ống tay áo sờn rách, vá chằng vá đụp, chân đi một đôi giày rơm bám đầy bùn đất, cũ nát không kém ống tay áo, có thể nhìn thấy mấy ngón chân lộ ra, trông vô cùng nghèo khổ.
 
Nhưng nhìn tướng mạo của y, lại là một khuôn mặt thanh tú tuấn dật, giữa mi tâm thậm chí còn điểm một nốt chu sa hình giọt nước.
 
La An Thái nhìn đôi giày rơm của đạo nhân, kinh ngạc kêu lên.
 
Tám ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào đôi giày rơm của đạo nhân, đạo nhân bị nhìn đến mức ngọ nguậy ngón chân, nhưng những ngón chân lộ ra kia lại không hề dính chút bùn đất nào trên giày rơm, thậm chí một hạt bụi cũng không có, trắng trẻo sạch sẽ.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo