Nam Chính Già Rồi - Chương 43: Hạc trắng

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 42: Hạc trắng
 
Y vuốt vuốt mũi, nở nụ cười phóng khoáng, trêu chọc Phương Dĩ Mặc và mấy người còn lại: "Các vị đến đây, nhìn chằm chằm ngón chân của ta một lúc lâu, không biết muốn tính toán điều gì? Chi bằng nói thẳng."
 
Mặt La An Thái đỏ bừng, hắn vội dời mắ đi tnhư bị điện giật, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, là chúng ta thất lễ."
 
Nhìn chằm chằm ngón chân người khác hồi lâu quả thật thất lễ, nhưng ngón chân vị đạo sĩ này không dính một chút bụi đất nào cũng thật kỳ quái.
 
Vị đạo sĩ trẻ tuổi cười cười, một tay chống đất đứng dậy, phủi phủi bụi trên áo: "Không sao, ta không để bụng."
 
Thân hình y cao lớn, vừa đứng lên đã cao hơn đám người La An Thái một cái đầu, ngay cả Phương Dĩ Mặc cao nhất trong số bọn họ, đứng trước mặt vị đạo sĩ này, cũng giống như một tiểu lang quân non nớt.
 
Vị đạo sĩ trẻ tuổi bước qua Phương Dĩ Mặc, cười với Tề Tĩnh Thiện: "Lại gặp mặt rồi, tiểu lang quân, hôm nay sao không thấy vị tiểu lang quân kia?"
 
Kinh thành người đến người đi, thật khó tin vị đạo sĩ này lại nhớ được mặt Tề Tĩnh Thiện.
 
Chắc là do Tề Tĩnh Thiện tuấn tú, khí chất hơn người, Vương Uẩn thầm chê bai, nếu đổi lại là một người dung mạo tầm thường chắc đã sớm bị quên lãng rồi.
 
Quả nhiên, vị đạo sĩ trẻ tuổi nói tiếp: "Hôm đó gặp mặt, phong thái của hai vị lang quân khiến ta khó quên, không ngờ lại gặp được."
 
Tề Tĩnh Thiện không để tâm đến lời khen của vị đạo sĩ, hắn mỉm cười thản nhiên: "Vị lang quân kia hôm nay có việc, không thể đến cùng ta, hôm nay cùng ta đến là các bằng hữu đồng môn khác của ta."
 
"Không biết các bằng hữu của lang quân hôm nay đến đây là muốn tính toán công danh hay là nhân duyên?" Nụ cười của vị đạo sĩ có chút trêu chọc.
 
Miệng thì hàn huyên với Tề Tĩnh Thiện, ánh mắt lại như vô tình rơi xuống người Vương Uẩn: "Vị nương tử này có muốn tính toán điều gì không?"
 
Hỏi ta?
 
Vương Uẩn bất ngờ bị vị đạo sĩ nhìn chằm chằm, suy nghĩ lại bay bổng.
 
Trước kia cô đi trên đường rất muốn được một vị đạo sĩ gọi lại, cô thích tưởng tượng, tưởng tượng vị đạo sĩ thấy cô cốt cách thanh kỳ, là người có duyên mà chạy đến, nói không chừng cô sẽ được xuyên không, có siêu năng lực, cứu vớt thế giới gì đó. Tiếc là từ sau khi học xong trung học cô đã từ bỏ ý nghĩ này. Các đạo sĩ trên đường chỉ nhìn người qua đường bằng ánh mắt thờ ơ, hoặc cúi đầu làm việc riêng, sẽ không chạy đến chặn đường cô. Hơn nữa, trong truyện tranh Nhật Bản, những người cứu vớt thế giới đều là thiếu niên, nào có sinh viên đại học nào, còn truyện tranh Mỹ, cô vừa không có tiền lại không có dị năng.
 
Bây giờ lại có một vị đạo sĩ chủ động hỏi cô muốn tính toán điều gì.
 
Trong đầu Vương Uẩn hiện lên vô số câu hỏi, cô muốn hỏi chuyện của cô và Tuân Trinh, nhưng cô lại càng muốn hỏi chuyện cô xuyên không, dù sao cô vẫn nhớ cha mẹ và chị gái nhất.
 
Vương Uẩn suy nghĩ một hồi, vị đạo sĩ trẻ tuổi làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
 
Cuối cùng Vương Uẩn cẩn thận hỏi: "Ta muốn..."
 
"Hàm Ngọc, chờ một chút."
 
Vương Uẩn lạnh lùng nhìn người cắt ngang lời cô.
 
Phương Dĩ Mặc mỉm cười an ủi cô, tự tin bước ra khỏi đám người, nói với Vương Uẩn: "Nếu người này là kẻ lừa đảo, lừa lấy ngày sinh tháng đẻ của Hàm Ngọc thì không ổn."
 
Giọng nói của Phương Dĩ Mặc không lớn không nhỏ, vừa đủ để Vương Uẩn và vị đạo sĩ nghe thấy.
 
Trên mặt Lư Tử Khải hiện lên vẻ không tán đồng.
 
Phương Dĩ Mặc chậm rãi đi đến trước mặt vị đạo sĩ, đáng tiếc vị đạo sĩ cao hơn hắn một cái đầu, chỉ xét về chiều cao, dù Phương Dĩ Mặc có tỏ ra ung dung điềm tĩnh đến đâu cũng đã thua hoàn toàn.
 
Vị đạo sĩ trẻ tuổi nhìn Phương Dĩ Mặc như người lớn nhìn đứa trẻ ra vẻ người lớn, híp mắt cười.
 
"Tiểu lang quân có chuyện gì?"
 
"Hay là ngươi giúp người phía sau ta tính toán trước?" Phương Dĩ Mặc vẫn giữ nụ cười, đưa tay chỉ ra phía sau: "Người phía sau ta đã nhìn chúng ta từ lâu, chắc cũng muốn nói chuyện với đạo trưởng."
 
Hắn vẫn mỉm cười, nhưng lại âm thầm quan sát sự chênh lệch chiều cao giữa mình và vị đạo sĩ, trong lòng thầm oán hận, vị đạo sĩ này rốt cuộc ăn cái gì mà lớn, sao lại cao hơn hắn nhiều như vậy?
 
Người phía sau?
 
Vương Uẩn nghe xong cứ tưởng Phương Dĩ Mặc lại muốn bán đứng Lư Tử Khải. Lư Tử Khải cũng ngơ ngác, không ngờ người Phương Dĩ Mặc chỉ lại không phải hắn.
 
Mà là... Vương Quan Giác?!
 
Không phải cậu ta đã rời đi rồi sao?
 
Lúc này Vương Quan Giác đang cầm chiếc hộp trâm vừa bị Phương Dĩ Mặc hét giá. Dứng trong đám người, cậu ta mặc áo gấm, trên tay lại cầm chiếc hộp gỗ lim thượng hạng, trông rất nổi bật giữa những người ăn mặc giản dị hoặc lam lũ khác.
 
Nhận thấy năm ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, Vương Quan Giác có chút lúng túng.
 
Vương Uẩn phản ứng lại trước, cô nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Quan Giác, đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới: "Sao đệ lại ở đây? Không phải đệ đã rời đi rồi sao?"
 
Nếu không phải Phương Dĩ Mặc nhanh trí chủ động chuyển hướng sang Vương Quan Giác, Vương Uẩn cũng không biết cậu ta đang lén lút quan sát bọn họ.
 
Vương Quan Giác tiến lên một bước, hành lễ với Vương Uẩn: "Tứ tỷ, vừa rồi ta có một việc quên nói với tỷ, nên mới cố ý đuổi theo để nói." Cậu ta nhìn vị đạo sĩ trẻ tuổi, vị đạo sĩ cũng nhìn lại cậu ta với vẻ thích thú, ánh mắt không hề né tránh, khiến cậu không được tự nhiên mà dời mắt, nói với Vương Uẩn: "Chỉ là thấy tỷ và Phương công tử hình như có việc muốn hỏi vị đạo trưởng này, nên ta cứ do dự, không dám quấy rầy."
 
Nghe Vương Quan Giác nhắc đến mình, vị đạo sĩ trẻ tuổi càng thêm thích thú, chấm chu sa hình giọt nước trên trán dường như cũng đỏ hơn. Lúc này nhìn lại, y trông giống một con tiên hạc bẩn thỉu.
 
Vị đạo sĩ cười nói: "Ta và tứ tỷ của ngươi chỉ là gặp gỡ tình cờ, không có việc gì, nhưng vừa rồi có người đề nghị, chi bằng ta xem bói cho tiểu lang quân một quẻ?"
 
Vương Quan Giác nhìn thấy nụ cười có vẻ ngả ngớn của vị đạo sĩ đã không thích rồi, lại nhìn thấy đôi giày rơm dính đầy bùn đất của y, càng cau mày, nhưng vẫn giữ nụ cười lễ phép trên mặt: "Không cần đâu, đa tạ ý tốt của đạo trưởng, từ trước đến nay ta không tin mấy thứ này lắm, là của ta thì sớm muộn gì cũng là của ta, không phải của ta thì ta cũng không muốn biết."
 
Vị đạo sĩ trẻ tuổi dường như không để ý đến vẻ mặt của Vương Quan Giác, vẫn cười nói: "Tiểu lang quân nói thẳng không tin, ta thật đau lòng."
 
Vị đạo sĩ cứ dây dưa khiến sắc mặt Vương Quan Giác lạnh đi trông thấy, nụ cười trên môi cũng dần biến mất: "Mỗi người có số mệnh riêng, mong đạo trưởng đừng dây dưa nữa."
 
Vị đạo sĩ trẻ tuổi không hề tức giận vì thái độ lạnh nhạt của Vương Quan Giác, hắn nhìn Vương Uẩn, rồi lại nhìn Vương Quan Giác, cười nói: "Hay là, tiểu lang quân thử với ta một lần, xem ta rốt cuộc là kẻ lừa đảo hay là có chút bản lĩnh thật sự?"
 
Vương Quan Giác không còn giữ được nụ cười lễ phép nữa, cậu ta vốn đã chán ghét những tăng nhân đạo sĩ lang thang này, bây giờ lại bị dây dưa, càng thêm phiền lòng.
 
"Thử thế nào?" Vương Quan Giác lạnh nhạt hỏi.
 
Vị đạo sĩ này bám lấy cậu ta như đỉa, dù trong lòng không vui, nhưng Vương Quan Giác cũng biết hiện tại không thể thoát khỏi y. Cậu ta không biết vị đạo sĩ này muốn làm gì, nếu vậy chi bằng nghe theo lời y, làm cho y hết hy vọng.
 
Vị đạo sĩ trẻ tuổi vỗ tay cười to: "Nếu vậy, xin tiểu lang quân cho ta mượn chiếc hộp trên tay ngươi dùng một lát."
 
Vương Quan Giác nghe thấy yêu cầu vô lý của vị đạo sĩ, sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng đã đồng ý với y rồi, đã hứa với người khác, dù không thích cũng không thể nuốt lời.
 
Vương Quan Giác thở nhẹ, đưa chiếc hộp trên tay cho vị đạo sĩ trẻ tuổi, lại nở nụ cười lễ phép, dặn dò: "Mong đạo trưởng cẩn thận, đây là quà sinh nhật của tỷ tỷ ta, nếu làm hỏng thì ta khó mà ăn nói."
 
"Đương nhiên, đương nhiên." Vị đạo sĩ trẻ tuổi nhận lấy chiếc hộp, không làm gì cả, chỉ dùng một tay nâng chiếc hộp, một tay nhẹ nhàng xoa lên mặt hộp một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Vương Quan Giác cười nói: "Trong hộp là một cây trâm cài tóc?"
 
Vương Quan Giác không hề ngạc nhiên, đều là trò bịp bợm thôi, cậu ta gật đầu cười nói: "Đúng vậy, nhưng ta vừa mới nói là quà sinh nhật của tỷ tỷ ta, quà của nữ nhi không gì khác ngoài châu báu ngọc ngà, hơn nữa chiếc hộp này lại nhỏ và dài, đoán là trâm cài tóc cũng không khó. Nếu đạo trưởng chỉ dựa vào những điều này mà muốn ta tin tưởng, thì có phần coi thường ta rồi."
 
Vị đạo sĩ cười to nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ chỉ dựa vào điều này mà có thể khiến các ngươi tin tưởng ta." Y cong ngón trỏ thon dài, gõ nhẹ lên mặt hộp.
 
Vương Uẩn thấy hành động như thần côn của vị đạo sĩ, cũng không kìm được tò mò. Cô là người khá mâu thuẫn, nửa tin nửa ngờ. Cô sợ ma, nhưng khi sợ hãi cũng sẽ niệm thầm những điều tốt đẹp.
 
Vị đạo sĩ trẻ tuổi gõ nhẹ một cái, hai cái, ba cái.
 
Chiếc hộp đột nhiên động đậy, bên trong liên tục phát ra tiếng chim mổ gỗ, như có thứ gì đó đang không ngừng đâm vào mặt hộp, muốn phá hộp chui ra.
 
Nụ cười gượng gạo trên mặt Vương Quan Giác biến mất, cậu ta nhìn chằm chằm vào chiếc hộp như thấy ma, mặt mày tái mét.
 
Vị đạo sĩ trẻ tuổi nở nụ cười vừa hiểu rõ vừa cưng chiều, nhẹ nhàng mở nắp hộp. Lập tức, một vật trắng muốt vội vàng lao ra khỏi hộp, bay lên trên đầu mọi người. Theo một tiếng kêu vang, bất kể là Vương Uẩn, Lư Tử Khải, Vương Quan Giác hay những người qua đường, đều ngẩng đầu nhìn với vẻ kinh ngạc.
 
Thứ lao ra chính là một con hạc trắng lớn, đỉnh đầu màu đỏ chu sa, toàn thân phủ lông vũ trắng muốt. Nó vỗ đôi cánh khỏe mạnh, ngẩng cao đầu, lông vũ trắng rơi xuống theo từng nhịp vỗ cánh, con hạc tiên trước mắt giống hệt con tiên hạc trên trâm cài tóc.
 
Con hạc trắng bay hai vòng trên đầu mọi người, rồi dần dần chậm lại. Nó đảo mắt, như nhận được chỉ thị nào đó, ánh mắt nhìn thẳng vào Vương Quan Giác. Trong nháy mắt, nó lại giương cánh, lao xuống, duỗi cái mỏ vừa nhọn vừa dài mổ về phía Vương Quan Giác.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo