Chương 44: Nhìn trộm
Vương Uẩn là một cô gái ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn, đến khi xuyên không vẫn độc thân, tình yêu dường như chẳng hề liên quan đến cô.
Tuy cô cũng từng nhận được vài bức thư tỏ tình, nhưng cô thường thẳng thừng từ chối, hoặc là giả vờ ngốc nghếch cho qua chuyện. Dù sao cô cũng kiên quyết với quan điểm yêu đương mà không có ý định kết hôn chính là đùa bỡn tình cảm. Thật ra, nguyên nhân chủ yếu là bọn họ đều không phải mẫu người lý tưởng của cô.
Tuy Tuân Trinh mẫu người lý tưởng của cô, nhưng tuổi tác lại đủ làm ông nội cô rồi.
Vậy vấn đề đặt ra là, người cô vừa nhìn thấy là ai?
Từ khi nào cô lại đi dạo siêu thị cùng một thiếu niên đeo kính gọng đen? Sao cô lại không có chút ấn tượng nào?
Vương Uẩn chớp mắt, nhưng hình ảnh kia lại giống như thủy triều, đến ào ạt rồi lại rút đi nhanh chóng, vỡ vụn rồi dần dần tan biến vào ánh hoàng hôn vô tận.
Đến khi cô hoàn hồn, cảnh tượng trước mắt đã trở lại như cũ.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá như những dải lụa, chiếu xuống cây cầu đá cong cong. Những người phu xe lừa lắc lư qua cầu, tiếng rao lanh lảnh, còn người đi đường thì vẫn bình thản như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vị đạo sĩ trẻ tuổi đang thu dọn đồ đạc trên sạp hàng, Phương Dĩ Mặc cúi đầu nói gì đó với y, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
"Ta đã nói hết lời rồi, nếu công tử cứ tiếp tục như vậy, ắt sẽ không có kết quả tốt, e là gia đình bất hòa, bằng hữu ly tán." Cuối cùng, đạo sĩ trẻ tuổi cuộn tấm vải thô lại, định bế tiểu cô nương rời đi.
Phương Dĩ Mặc đứng thẳng người, cụp mắt xuống, vẻ mặt căng thẳng nhưng cũng không ngăn cản đạo sĩ.
Vương Uẩn không phải kẻ ngốc, vị đạo sĩ trẻ tuổi kia chỉ tay vào mi tâm cô, cô thấy được những hình ảnh hiện đại, tất cả dường như đều có liên quan đến y. Làm sao cô có thể dễ dàng để y rời đi như vậy?
"Đạo trưởng!" Thấy đạo sĩ trẻ tuổi muốn đi, Vương Uẩn vội vàng kéo lấy tay áo rách nát của y, hỏi: "Vừa rồi..."
Thiếu niên vừa rồi là ai?
Bị cô kéo lại, đạo sĩ quay đầu nhìn cô, nhướng mày. Y có hàng lông mày thanh tú, đôi mắt dài hẹp cong cong, đôi mắt đen láy ẩn chứa tia sáng khó hiểu.
Vương Uẩn sững người trước ánh mắt của y, buông tay áo y ra: "Xin lỗi, ta đã mạo phạm."
Đạo sĩ trẻ tuổi hài lòng cong môi cười: "Bần đạo và sư muội có việc gấp phải đi trước, nếu nương tử có chuyện gì, ngày sau hãy hỏi."
Cô còn chưa biết tên y, mà nhìn y có vẻ như bốn biển là nhà, sau này có thể gặp lại nhau hay không còn chưa biết, nói gì đến ngày sau?
"Không biết đạo trưởng tôn tính đại danh là gì? Đạo trưởng sẽ ở lại kinh thành bao lâu? Đạo trưởng có nơi ở cố định không?"
Đạo sĩ đã quyết định rời đi, Vương Uẩn chỉ có thể cố gắng moi ra càng nhiều thông tin càng tốt. Chỉ cần y còn ở kinh thành, cô sẽ tìm cách gặp y.
Vương Uẩn hỏi một tràng, đạo sĩ trẻ tuổi cũng không hề quanh co, đáp thẳng thắn: "Ta họ Chu, tên Diễn Tu, đạo hiệu là Lộc Minh Tử. Còn về nơi ở tại kinh thành, ta tạm thời đang ở nhờ nhà một vị trưởng bối."
Vương Uẩn lại hỏi dò: "Không biết vị trưởng bối mà đạo trưởng nhắc đến là ai?"
Chu Diễn Tu lộ vẻ kỳ quái, như muốn cười nhưng lại cố nhịn. Ydắt tiểu cô nương đi về phía trước hai bước, rồi mới cao giọng nói: "Trưởng bối họ Tuân, tên là Tuân Trinh."
Vương Uẩn đầy đầu dấu chấm hỏi.
Tuân Trinh?
Trước khi rời đi, đạo sĩ đã gọi to tên Tuân Trinh. Không chỉ Vương Uẩn cảm thấy khó hiểu, mà Tề Tĩnh Thiện cùng những người khác cũng đều ngơ ngác.
"Vừa rồi hắn nói đến tiên sinh sao?"
Vương Uẩn cau mày, cố gắng nhớ lại cái tên mà đạo sĩ kia vừa nói. Phát âm chính xác là Tuân Trinh, không thể nào trùng tên trùng họ đến vậy. Tuân Trinh là phu quân trên danh nghĩa của cô, nếu cô nghe nhầm thì thật là ngốc nghếch.
Tuân Trinh từng nói y có một người bạn thân tên là Lý Mậu Xung, là một đạo sĩ, mà hai người kia đều là đạo sĩ.
Vương Uẩn sắp xếp lại suy nghĩ, từng chút từng chút xâu chuỗi những manh mối mà cô biết, liên hệ với việc tiểu cô bé vừa khóc vừa gọi "sư huynh xấu xa", chẳng lẽ hai người bọn họ là đồ đệ của Lý Mậu Xung?
"Tên mà hắn gọi chính là tên tiên sinh." Lư Tử Khải khẳng định chắc nịch: "Ta tuyệt đối không nghe nhầm."
"Ngoài phụ thân của Hữu Vinh, tiên sinh còn có một bằng hữu thân thiết là đạo trưởng. Nếu hắn vừa gọi to tên tiên sinh, có lẽ vị đạo trưởng này là đồ đệ của bằng hữu tiên sinh."
Vương Uẩn nhìn chằm chằm La An Thái, ban đầu La An Thái khó hiểu nhìn lại, nhưng thấy ánh mắt Vương Uẩn có thâm ý, lại không có ý định dời mắt, mặt đỏ bừng như quả táo, bất an hỏi: "Sao vậy? Có phải ta nói sai gì rồi không?"
Vương Uẩn lắc đầu, cô vừa rồi suýt chút nữa đã cảm động đến phát khóc.
Chuyện đạo sĩ trẻ tuổi có thể là đồ đệ của Lý Mậu Xung, có lẽ Phương Dĩ Mặc và những người khác đều đã đoán ra, cũng không phải là vụ án hóc búa gì cần phải vắt óc suy nghĩ. Mối quan hệ giữa y và Tuân Trinh chỉ cần suy luận một chút là có thể biết được. Điều khiến Vương Uẩn cảm động chính là trí thông minh của cô cuối cùng cũng bắt kịp bọn họ, giống như một học trò kém cuối cùng cũng giải được cùng một bài toán với học trò giỏi vậy.
Cứ tiếp tục như vậy, nhất định cô sẽ còn bắt kịp bọn họ nhiều lần nữa. Vương Uẩn âm thầm nắm chặt tay.
"Giao du với người quân tử, giống như bước vào căn phòng đầy hoa lan, lâu dần sẽ quen với hương thơm, rồi hòa nhập vào đó." Tuy câu này nói về phẩm hạnh, nhưng giao du với những người thông minh cũng có thể giúp đầu óc cô hoạt động nhiều hơn.
"Không nói đến đạo sĩ nữa." Phương Dĩ Mặc bỗng nhiên búng nhẹ lên trán Vương Uẩn: "Hàm Ngọc, vừa rồi hắn làm gì ngươi vậy? Sao ngươi cứ như người mất hồn thế?"
Vương Uẩn ôm đầu, trừng mắt nhìn Phương Dĩ Mặc, để y tự mình lĩnh hội.
Làm sao cô biết được đạo sĩ đã làm gì cô? Nếu đã biết y là đồ đệ của bằng hữu Tuân Trinh, sớm muộn gì cũng có thể tìm được y, cô về nhà hỏi Tuân Trinh cũng là một cách, Tuân Trinh nhất định sẽ nói cho cô biết.
***
Khi Vương Uẩn trở về Tuân phủ, đã là xế chiều, mặt trời dần ngả về Tây. Cô mang danh nghĩa là phu nhân của Tuân Trinh, không thể nào giống như ở hiện đại, la cà đến tối mới về nhà.
Vừa về đến Tuân phủ, bước chân Vương Uẩn chậm lại.
Cô định đến thẳng thư phòng, nhưng không ngờ lại bị Chiêu Nhi chặn lại giữa đường. Thật bất ngờ, Tuân Trinh lại không có ở thư phòng.
"Ông ấy ở đâu?"
Khi hỏi câu này, Vương Uẩn mới nhận ra mình biết rất ít về Tuân Trinh, chỉ biết y là người tốt, xứng đáng được gọi là quân tử. Còn việc y thích ăn gì, thích màu gì, thường đến những nơi nào... cô đều không biết. Giờ Tuân Trinh không ở thư phòng, cô lại không biết y đã đi đâu. Trên danh nghĩa, cô là phu nhân của y, nhưng thực chất lại chẳng xứng với danh phận này, còn không bằng bất kỳ hạ nhân nào bên cạnh y.
Chiêu Nhi đưa ngón tay lên môi, ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói: "Bẩm phu nhân, tiên sinh vừa uống thuốc do Lý đạo trưởng kê, giờ đã nghỉ ngơi rồi ạ."
Tuân Trinh ngủ rồi sao?
Chiêu Nhi lại cười nói: "Tiên sinh có dặn, nếu phu nhân về mà có việc cần tìm tiên sinh, thì cứ việc đến thẳng phòng ạ."
Vương Uẩn lơ đãng đáp lại.
Tuy Tuân Trinh đã dặn dò như vậy, nhưng giờ y đã nghỉ ngơi, cô cũng không thể tùy tiện xông vào phòng y, quấy rầy giấc ngủ của y. Hôm qua y ho rất nặng, hôm nay mới uống thuốc nghỉ ngơi, chuyện của đạo sĩ cứ để đến mai nói với y cũng không muộn.
Vương Uẩn nghĩ vậy, nhưng vừa đi được một đoạn, cô lại đột nhiên quay người lại.
Cô muốn đến xem Tuân Trinh, chỉ nhìn một chút thôi, nếu không cô không yên tâm. Cô ở bên ngoài rong chơi cả ngày, còn Tuân Trinh thì tiếp đãi bằng hữu, rồi lại uống thuốc nghỉ ngơi, Vương Uẩn không khỏi cảm thấy có lỗi. Cô như một đứa cháu gái vô tâm, còn Tuân Trinh lại như một ông lão sống cô độc.
Trước đây Vương Uẩn đã từng đến viện của Tuân Trinh một lần, khi đó là ban đêm, nên cô cũng không nhìn rõ. Hôm nay đến đây, cô mới thấy trong sân trồng một hàng trúc xanh mướt, thân gầy, đốt thưa, cành lá lay động, đuôi phượng sum suê, tiếng gió vi vu như tiếng rồng ngâm. Những phiến đá xanh lát dưới đất đã nứt nẻ nhiều chỗ, lồi lõm không bằng phẳng. Nhưng nhìn tổng thể, cả sân lại không hề toát ra vẻ hoang vắng, tiêu điều, mà trái lại, khiến người ta cảm thấy thanh tịnh, thoát tục.
Trong sân rất yên tĩnh, chỉ có một mình Vương Uẩn, không thấy bóng dáng nha hoàn nào canh giữ.
Vương Uẩn nhẹ nhàng đẩy cửa, rón rén bước vào phòng.
Tuân Trinh không thích xông hương, không giống như phòng của lão thái thái, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi đàn hương nồng nặc, át cả mùi thuốc, tạo cảm giác ngột ngạt, già nua.
Không khí trong phòng Tuân Trinh lại rất trong lành, không hề có mùi thuốc, điều này có vẻ kỳ lạ. Đáng lẽ sau khi uống thuốc, dù có bay mùi nhanh đến đâu thì trong phòng cũng vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc.
Vương Uẩn nhìn quanh, mới phát hiện Tuân Trinh chưa đóng cửa sổ, rèm cửa được cuốn lên cao, một cánh cửa sổ mở toang, gió mát lùa vào phòng.
Vương Uẩn như một đứa cháu gái chu đáo, đi đến cửa sổ, đóng cửa lại và thả rèm xuống.
Tuân Trinh không thích đóng cửa sổ, có vẻ không giống người xưa. Khi cô bị bệnh, Tuyết Tình và Chiết Phương đều đóng kín cửa sổ, sợ cô bị nhiễm lạnh.
Rèm cửa vừa buông xuống, trong phòng tối đi nhiều. Vương Uẩn đi đến bên giường Tuân Trinh, cúi người nhìn y.
Tuân Trinh ngủ rất ngay ngắn, mái tóc bạc thường ngày được búi gọn, giờ xõa xuống gối, làm nổi bật đường nét khuôn mặt càng thêm nhu hòa. Đôi mắt thường ngày luôn ánh lên ý cười giờ đã khép lại, sắc mặt y vẫn còn hơi tái. Vương Uẩn nhìn một lúc, rồi ngồi xổm xuống. Trước đây cô chưa từng quan sát kỹ vị phu quân này của mình, giờ nhìn kỹ, lại thấy y có nét gì đó giống với thiếu niên mà cô vừa nhìn thấy trong ảo ảnh.
Cô không nhìn rõ mặt thiếu niên kia, nhưng nếu...
Vương Uẩn kìm lòng không được vươn tay, đầu ngón tay gần như chạm vào làn da trên gương mặt Tuân Trinh, nhưng cuối cùng cô vẫn không dám chạm vào. Cô đưa ngón tay từ đuôi mắt vuốt đến thái dương y, như muốn xóa đi những nếp nhăn nơi khóe mắt y.
Nếu đeo cho y một cặp kính gọng đen...
Chỉ nhìn phần mắt thôi, khí chất của y lại càng giống với thiếu niên kia, chỉ là một người trẻ trung hơn, còn một người thì trầm ổn hơn mà thôi.