Nam Chính Già Rồi - Chương 46: Ôm

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 45: Ôm
 
Lúc này, lá trúc ngoài cửa sổ kêu xào xạc.
 
Cửa sổ bị Vương Uẩn khép hờ, từng cơn gió mát len lỏi qua khe hở, thổi động rèm trúc, luồn vào trong phòng.
 
Lông mi Tuân Trinh khẽ rung.
 
Vương Uẩn bừng tỉnh như mộng, vội rụt tay lại như bị điện giật.
 
Cô không hiểu mình bị làm sao nữa, vậy mà lại ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt say ngủ của Tuân Trinh, thậm chí còn so sánh y với thiếu niên trong ảo ảnh lúc trước.
 
Tuân Trinh mày thanh mắt sáng, dung mạo tuấn tú nho nhã, lại thêm tính tình dịu dàng đôn hậu, khiến người ta không thể rời mắt, cho dù kẻ đang nóng như lửa đốt nhìn thấy y cũng sẽ bình tĩnh lại. Có lẽ vì tuổi tác đã cao, khóe mắt y có vài nếp nhăn mờ nhạt, mái tóc như sương như tuyết, tất cả đều cho thấy y khác biệt so với người trẻ tuổi. Y mang trên mình một loại khí chất tao nhã độc đáo mà thiếu niên khó có được sau khi trải qua năm tháng dài đằng đẵng.
 
Vương Uẩn khẽ thở dài.
 
Về sau tuyệt đối không thể nghĩ như vậy nữa, ngày ngày nghĩ đến lúc Tuân Trinh còn trẻ, cũng là bất kính với y. Tuân Trinh của hiện tại mới là Tuân Trinh thật sự, người gọi cô là "tiểu hữu", mang đến cho cô một thế giới rộng lớn.
 
Vương Uẩn đưa tay đắp lại chăn cho Tuân Trinh, bàn tay phải vốn nên rời đi lúc này lại nắm nhẹ thành quyền, như thể đã hạ quyết tâm điều gì. Vương Uẩn hít sâu một hơi, ngón tay khẽ vén lọn tóc lòa xòa trên mặt Tuân Trinh ra sau tai. Đầu ngón tay cô hơi lạnh, làn da sau tai Tuân Trinh lại ấm áp. Cảm giác hư hư thực thực dưới tay mang đến cho cô một trải nghiệm như thật như ảo.
 
Cảm giác như đang làm chuyện xấu, Vương Uẩn vừa kích động vừa căng thẳng, tim đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
 
Tay cô không tự chủ được mà chậm rãi lướt xuống sống mũi cao thẳng của Tuân Trinh, cuối cùng dừng lại trước môi y.
 
Môi Tuân Trinh rất nhạt màu.
 
Nếu như...
 
Khoan đã!
 
Mình đang làm gì thế này? Vương Uẩn ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, hung hăng cào vài cái. Sao cô lại si mê Tuân Trinh thế này?
 
Phải giữ mình chứ, người trước mặt tuổi tác cũng đủ làm ông nội mình rồi.
 
Khi cô đang ảo não, người trên giường lại chậm rãi mở mắt. Đôi mắt đen láy trong veo, không hề có chút buồn ngủ nào của người vừa mới tỉnh giấc. Y nằm ngửa, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới khẽ nhếch khóe môi.
 
Bên tai Vương Uẩn vang lên tiếng vải vóc sột soạt, lát sau, là một tiếng hỏi han dịu dàng mang theo chút nghi ngờ.
 
"Tiểu hữu?"
 
Vương Uẩn cứng đờ buông tay.
 
Tuân Trinh ngồi dậy, mái tóc bạc trượt xuống vai. Y nhìn Vương Uẩn đang ngồi xổm bên giường ôm đầu, ánh mắt có chút khó hiểu: "Sao nàng lại ở đây?"
 
"Ta... Ta đến thăm tiên sinh..." Vương Uẩn cứng nhắc nói.
 
Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng, cả người như bị điểm huyệt. Tuân Trinh tỉnh từ lúc nào? Sao cô không biết? Chẳng lẽ y đã tỉnh từ trước rồi?
 
"Tiểu hữu."
 
"Ừm?"
 
"Đứng dậy trước đã." Tuân Trinh mỉm cười.
 
Bị Tuân Trinh dọa, Vương Uẩn quên mất mình đang ngồi xổm, thảo nào cứ thấy y có gì đó lạ lạ, cứ như y đột nhiên cao lên vậy.
 
Nhắc đến chiều cao, người già thường lom khom nên trông có vẻ thấp bé, còn Tuân Trinh vẫn luôn thẳng tắp như tùng bách, cao hơn cô không ít. Ngày thường cô phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt y.
 
Vương Uẩn cười gượng, hai tay vịn đầu gối định đứng dậy.
 
Nhưng ngồi xổm lâu quá, chân cô đã tê cứng, trọng tâm không vững, loạng choạng ngã ra sau, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
 
!!! Trời muốn diệt ta rồi!
 
Vương Uẩn nhắm mắt chờ đợi cú ngã đau điếng, bỗng một bàn tay xuất hiện trước mắt. Như vớ được cọng rơm cứu mạng, cô vội nắm lấy. Bàn tay Tuân Trinh rất lớn, kéo cô về phía trước. Vương Uẩn bị kéo loạng choạng, ngã nhào vào lòng Tuân Trinh, đập mạnh vào lồng ngực y.
 
Vùi mặt vào ngực...
 
Vương Uẩn vội vàng muốn đứng dậy khỏi lòng Tuân Trinh, nào ngờ cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.
 
Không còn là phòng ngủ của Tuân Trinh nữa, mà là căn nhà trọ cô thuê hồi cấp ba?
 
Hồi cấp ba cô thuê nhà ở ngoài trường, vì là huyện nhỏ nên tiền thuê cũng không đắt, cô sống một mình, nhưng sao bây giờ lại có người khác?
 
Cô thấy mình nằm bò ra bàn học, trước mặt là chiếc đèn bàn quen thuộc, trên bàn là quyển sách bài tập quen thuộc.
 
Cô đeo chiếc băng đô màu hồng có hình con bướm to sụ, tóc mái được vén gọn ra sau, trên trán nổi một nốt mụn vì nóng, cả người vùi trong đống bài tập và giấy nháp,dán cả mắt vào, trông thật thảm hại.
 
Bên cạnh chỗ ngồi vốn trống không trong ký ức của Vương Uẩn lại có thêm một chiếc ghế, thiếu niên mà cô đã thấy lúc trước đang ngồi ở đó.
 
Thiếu niên cầm bút đang viết gì đó, nhưng dáng vẻ của hắn đẹp hơn nhiều, tư thế ngay ngắn, lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh.
 
Thiếu niên ngẩng đầu lên thấy Vương Uẩn đang vùi mặt trên bàn mà cau mày khổ sở suy nghĩ.
 
Hắn thở dài, buông bút xuống vỗ nhẹ vào lưng cô: "A Uẩn, ngồi gần quá, không tốt cho mắt."
 
Vương Uẩn thấy mình vừa nghe thấy giọng nói của thiếu niên đã tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên khỏi đống giấy nháp lộn xộn, ném cây bút trong tay đi, nhào vào lòng thiếu niên, túm chặt áo sơ mi của hắn không buông, nũng nịu: "Khó quá, tớ không làm được."
 
Thiếu niên ôm cô một cách tự nhiên, khẽ cười: "Ta đã nghe nàng than thở bao nhiêu lần rồi không biết."
 
Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn: "Tớ thích cậu lắm..." Vương Uẩn chưa nghe rõ tên phía sau thì đã thấy mình lại vùi mặt vào lòng thiếu niên, hai tay ôm lấy eo hắn: "Tớ không thích làm bài tập, tớ thích cậu. Thích cậu thích cậu thích cậu, sao cậu lại đáng yêu đến vậy."
 
Lời tỏ tình táo bạo khiến thiếu niên đỏ mặt, hắn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, dừng lại trên con gấu bông to bằng người trong phòng, sau đó đưa tay xoa đầu cô: "Ngoan, đi làm bài tập đi, không làm thì ngày mai không kịp đâu."
 
Vương Uẩn lại thấy mình cười hì hì ngẩng mặt lên: "Làm gì cơ?" Cô nắm lấy bàn tay đang xoa đầu mình kéo xuống, nhấn mạnh từng chữ: "Rốt cuộc là không làm gì thì không kịp nữa?"
 
Trời đất! Nhìn cảnh tượng trước mắt, Vương Uẩn há hốc mồm, từ bao giờ mình lại trơ tráo đến vậy!
 
Ánh mắt thiếu niên dịu dàng như nước, hắn nhìn cô, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ cười: "Ngoan, mau đi làm bài tập đi."
 
...
 
"Tiểu hữu?"
 
"Tiểu hữu?"
 
"Hả?!" Vương Uẩn bừng tỉnh, thiếu niên, cô hồi cấp ba, căn nhà trọ, tất cả đều biến mất, chỉ còn Tuân Trinh đang đỡ vai cô, nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.
 
Ánh mắt y giống thiếu niên kia đến lạ.
 
"Ta..."
 
Vương Uẩn xoa thái dương, định nói với Tuân Trinh là cô không sao, bảo y đừng lo lắng.
 
Nhưng còn chưa kịp nói ra miệng, cô đã cảm thấy có gì đó sai sai. Sao lại kỳ lạ thế này? Vương Uẩn nhíu mày suy nghĩ một chút mới nhận ra mình vẫn đang ở trong lòng Tuân Trinh!
 
Cô vội vàng đẩy Tuân Trinh ra, luống cuống đứng thẳng dậy: "Ta... Ta không phải cố ý..."
 
Bị cô đẩy bất ngờ, Tuân Trinh ngẩn người, thấy vẻ mặt lúng túng của Vương Uẩn, y lại mỉm cười: "Ta biết."
 
"Tiên sinh, ngươi tỉnh từ lúc nào vậy?" Vương Uẩn cố nén cười, như vô tình hỏi: "Vừa rồi ta chẳng nghe thấy động tĩnh gì cả."
 
"Vừa mới tỉnh."
 
Tuân Trinh ôn hòa hỏi: "Tiểu hữu có thể chờ ta một lát được không? Để ta chỉnh trang y phục."
 
Vương Uẩn gật đầu. Tuân Trinh vừa ngủ dậy, y phục xộc xệch muốn chỉnh lại cũng là lẽ thường. Vừa rồi bị cô làm gián đoạn, giờ nghĩ lại thì đương nhiên là phải chỉnh trang lại cho đàng hoàng.
 
Người xưa khá bảo thủ, Vương Uẩn lại hỏi: "Ta có cần quay mặt đi không?"
 
Tuân Trinh nghe vậy cười khổ.
 
Lại chọc y già rồi.
 
Thật ra Vương Uẩn rất muốn giúp Tuân Trinh mặc y phục, tất nhiên chỉ là nghĩ thôi.
 
***
 
Cô nhìn Tuân Trinh không chớp mắt.
 
Tuân Trinh nằm ngủ vẫn mặc nguyên y phục. Y vén chăn, xuống giường đi giày, túm lấy mái tóc dài màu bạc, dùng một sợi dây buộc tóc màu ngọc bên gối buộc lại.
 
Vương Uẩn là người coi trọng nhan sắc, thích những thiếu niên trẻ trung tuấn tú, nhưng Tuân Trinh lại là ngoại lệ.
 
Dù Tuân Trinh đã lớn tuổi, nhưng bây giờ nhìn y, Vương Uẩn vẫn thấy rất mãn nhãn. Dù sao y cũng là một lão tiên sinh đẹp lão.
 
Cô từng nghe Phương Dĩ Mặc nói, mẫu thân Tuân Trinh là con gái nhà thế gia, phụ thân cũng xuất thân không tệ, sau này làm quan to, cuộc sống giàu sang nên y trông trẻ hơn tuổi cũng là điều dễ hiểu.
 
Bách tính bình thường thì khác. Vương Uẩn vẫn luôn ấn tượng sâu sắc với bức tranh Người Cha của hoạ sĩ La Trung Lập trong sách mỹ thuật hồi đi học.
 
Mỗi lần nhìn thấy, cô đều thấy xót xa. Làn da đen sạm vì nắng gió, những nếp nhăn hằn sâu như khe rãnh, hốc mắt sâu hoắm, giọt mồ hôi lăn dài trên trán, những ngón tay thô ráp nứt nẻ, đầy những nếp gấp nhăn nheo.
 
Vương Uẩn cứ nhìn Tuân Trinh như vậy, liên tưởng đến nhân vật trong sách mỹ thuật, chút rung động vừa nhen nhóm cũng tan biến, tâm trạng dần bình tĩnh lại.
 
Cô không biết những lão nông ở Tấn triều trông như thế nào, từ khi xuyên không đến đây, cô luôn sống trong nhung lụa, ăn sung mặc sướng, gả cho Tuân Trinh. Cô lấy lý do là nữ tử thời xưa bị đủ loại ràng buộc để lừa mình dối người, bảo vệ bản thân. Nghĩ đến những người xuyên không khác, cô chẳng làm gì cả, giả câm giả điếc, vậy mà giờ lại nghĩ đến những chuyện này.
 
Vương Uẩn cau mày, thật rắc rối. Nghĩ đến thiếu niên bí ẩn kia, nghĩ đến Tuân Trinh, cô thấy hoang mang.
 
"Tiểu hữu đợi lâu rồi."
 
Giọng nói bên tai kéo Vương Uẩn trở về thực tại. Nhìn lại Tuân Trinh, y đã khôi phục vẻ ung dung, chỉnh tề như ngày thường.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo