Chương 46: Thư viện
Vương Uẩn thấy y ăn mặc đơn bạc, chuyển ánh mắt, thoáng nhìn giá áo gỗ lim trong phòng, trên xà ngang có khoác một chiếc áo choàng màu xám tro.
Cô cũng không nghĩ nhiều, lấy đưa cho Tuân Trinh: "Tiên sinh khoác áo choàng vào đi."
Tuân Trinh ngẩng đầu nhìn cô, ừ một tiếng, nhận lấy áo choàng.
Vương Uẩn thấy Tuân Trinh mặc vào, nhớ tới động tác vừa rồi của mình tự nhiên như thể giữa vợ chồng già bên nhau nhiều năm, mặt lặng lẽ đỏ bừng.
Tuân Trinh cúi đầu buộc đai áo, hỏi Vương Uẩn: "Tiểu hữu, lần này có thu hoạch gì không?"
"Có." Vương Uẩn không chút nghĩ ngợi đáp.
Đâu chỉ là có thu hoạch, thu hoạch quả thực lớn lao, vượt quá tưởng tượng và dự liệu của cô.
Chuyện từ cây trâm hạc đã đi chệch hướng, cãi nhau với Vương Quan Giác, đạo sĩ kỳ quái, Vương Lâm vô duyên vô cớ mời cô, Vương Uẩn bị phiền đến mức đầu óc rối bời.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể chậm rãi gỡ rối từng việc một, quan trọng nhất là chuyện của Vương Lâm. Đạo sĩ kia là đồ đệ của Lý Mậu Xung, cũng không vội nhất thời, nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của y, có lẽ trong thời gian ngắn y sẽ không nói cho mình biết chân tướng.
Mà yến hội của Vương Lâm sắp tới, cô không chỉ phải đối mặt với một mình cô ta. Sau khi cô gả cho Tuân Trinh lần đầu tiên tham gia hoạt động xã giao, ắt có không ít người rảnh rỗi sinh nông nổi xem kịch hay của cô, thật sự là phải tỉnh táo tinh thần mà đối phó.
Tuân Trinh đã làm đủ nhiều, Vương Uẩn không muốn lại làm phiền y, cho nên chỉ đơn giản nhắc tới chuyện của Trương Đình Khê và Sầm Linh Lộ.
"Ta và bọn họ chọn được một chiếc vòng tay." Vương Uẩn cười nói: "Không biết Tử Khanh có nhận hay không."
Lúc này Tuân Trinh đã mặc xong áo choàng, cười nói: "Nó nhận hay không là chuyện của nó, tuy nó có chút tính trẻ con, nhưng trong lòng cũng có quyết đoán của riêng mình, ta nghĩ Tử Khanh sẽ không bỏ qua tâm ý của các nàng."
"Nhờ lời lành của tiên sinh."
"Nhắc tới vòng tay." Tuân Trinh đột nhiên nói: "Ta cũng có một vật muốn tặng cho tiểu hữu, mong tiểu hữu chớ từ chối."
"Cho ta?"
Vương Uẩn nghe vậy, đôi mắt sáng long lanh như sao, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Tuân Trinh. Cô là con gái, cũng yêu cái đẹp, không tránh khỏi tục lệ mà nghĩ đến trâm ngọc, son phấn gì đó.
Nhưng khi Tuân Trinh dẫn cô đến bên bàn, ngồi xuống, lấy ra một chiếc hộp gỗ lim đỏ đặt trước mặt cô, trong lòng Vương Uẩn chỉ có một hàng dấu chấm lửng.
Trước mặt cô không phải trâm ngọc cũng không phải phấn nước, mà là một nghiên mực.
Không biết nên nói Tuân Trinh đứng đắn hay là cố ý trêu chọc cô đây?
Dù trong lòng có một hàng dấu chấm lửng, Vương Uẩn vẫn ngoài miệng chê bai mà thân thể lại thành thật mở hộp ra, cẩn thận ngắm nghía nghiên mực.
Nghiên mực cứng cáp, bóng loáng như ngọc, thoạt nhìn như da thịt mỹ nhân, màu sắc tươi sáng, tinh tế nhẵn mịn, nói thật, vô cùng đẹp mắt.
Thân nghiên màu đen xanh cổ kính, tao nhã, tĩnh lặng, hoa văn đá có hình sao vàng, viền ngoài khắc một đoạn cây cổ thụ cứng cáp, cành lá sum suê, thân cây mạnh mẽ, còn lòng nghiên thì rải đầy hoa văn sao vàng li ti, tựa như gió xiên mưa bụi, xuyên rừng rụng lá, vừa mông lung lại vừa phóng khoáng.
Lấy ý cảnh trong bài Định Phong Ba.
Chỉ một ánh mắt, Vương Uẩn đã bị hút hồn, trâm ngọc son phấn vừa rồi đều bị ném ra sau đầu, trong lòng dâng lên một trận kích động không thể kiềm chế, liên tục cảm thán.
"Thật sự cho ta sao?" Vương Uẩn khó khăn dời sự chú ý của mình khỏi nghiên mực, khiến mình trông không quá tham lam.
Bất ngờ vui mừng ập đến khiến cả người cô choáng váng, Vương Uẩn vừa kích động vừa bực bội.
Trông có vẻ đắt tiền!
Cùng Tuân Trinh chép sách gần một tháng, Vương Uẩn vốn không hiểu gì về thư pháp, giờ cũng có thể nhìn ra chút ít tốt xấu.
Màu sắc tựa trời biếc, ôn nhuận mộc mạc, vừa nhìn đã biết không phải thứ có thể tùy tiện mua được ở trên phố, Vương Uẩn không dám nhận! Chữ cô không đẹp, đưa cho cô quả thực là chà đạp nghiên mực, khiến nghiên mực đi theo nhầm chủ nhân, chịu nhục.
Vương Uẩn đoán nghiên mực cũng muốn đi theo chủ nhân như Tuân Trinh, chứ không phải một tục nhân nhàn rỗi phụ thuộc như cô.
Nhưng mà thật sự rất đẹp, cô rất muốn có.
Vương Uẩn xoắn xuýt muốn khóc.
"Cho nàng đấy." Tuân Trinh nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Vương Uẩn, lên tiếng an ủi: "Tiểu hữu cứ nhận lấy, coi như là ta tạ lỗi vì mấy ngày trước bắt tiểu hữu chép sách vậy."
Vương Uẩn nghiêm mặt nhìn Tuân Trinh.
Đôi mắt Kỷ Cảnh Thịnh giống như đầm lạnh ngàn năm, lạnh lẽo thấu xương. Đôi mắt La An Thái giống như nước suối mùa Xuân, trong vắt thuần khiết, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cá đá nhỏ bơi trong suối. Còn đôi mắt Tuân Trinh lại giống như mặt hồ tĩnh lặng, không biết dưới mặt hồ rốt cuộc là gì, không nhìn ra y đang nghĩ gì, khiến người ta khó mà tự kiềm chế, hận không thể nhảy xuống, được mặt hồ dịu dàng bao bọc, đi tìm hiểu tình huống dưới đáy hồ.
Vương Uẩn không thể kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt trong lòng, cô đứng dậy khom lưng, nghiêm trang hành lễ với Tuân Trinh: "Đa tạ tiên sinh."
Cô thật sự cảm kích Tuân Trinh đối tốt với cô, tốt đến mức cô gần như quên mất tuổi tác của y, suýt chút nữa đã sa vào.
Tuân Trinh đưa tay giữ lấy cánh tay đang hạ xuống của Vương Uẩn, cười nói: "Tiểu hữu chớ vội cảm tạ ta, ta có một việc cần nhờ tiểu hữu."
"Chuyện gì?" Vương Uẩn buông tay xuống, vẻ mặt vui vẻ hỏi, hiện tại dường như không có gì ngăn cản được tâm trạng tốt của cô.
Tuy Tuân Trinh ngoài miệng nói là nhờ cô, nhưng Vương Uẩn biết y sẽ không thật sự yêu cầu cô làm gì, cho dù có làm cũng chỉ là những việc nhỏ. Cô cũng muốn Tuân Trinh sai bảo cô làm việc lớn, cô nhất định sẽ xông pha khói lửa, không từ nan, nếu không cô sẽ không chịu nổi ân tình của y đối với cô.
Y vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô như vậy, mà trước đó hai người chỉ là hai đường thẳng song song không giao nhau.
"Có lẽ hơi mạo muội." Tuân Trinh cân nhắc một lát, nói: "Khi ta bốn mươi tuổi, ta từng có một ý tưởng, chỉ là do vướng bận việc trong các, quan trường đấu đá, không thể tìm được cơ hội thực hiện, nên vẫn luôn giấu kín trong lòng. Nay ta đã sáu mươi, chuẩn bị việc này cũng đã hai ba năm, mọi việc nay đã thỏa đáng."
Vương Uẩn thấy Tuân Trinh nói trịnh trọng như vậy, vẻ mặt vốn thoải mái vui vẻ cũng không khỏi thu lại, chuyên tâm lắng nghe.
Chuyện quan trọng gì mà đáng để Tuân Trinh chuẩn bị lâu như vậy, lẽ nào y muốn tạo phản? Vương Uẩn nửa đùa nửa thật đoán mò.
Khi mới gả cho Tuân Trinh, cô nghi ngờ y cưới cô có phải muốn cấu kết với Nam Dương vương hay không. Bây giờ cô đã biết, với tính cách của y, y tuyệt đối không thể tạo phản, chỉ là không biết chuyện gì đáng để y trù tính lâu như vậy.
Dường như thật sự có chuyện gì đó ghê gớm muốn nhờ cô.
Vương Uẩn đoán mò cũng không đoán ra được gì, nhưng cô đã âm thầm quyết định sẽ không từ chối, cuối cùng Tuân Trinh ôn hòa nói ra đáp án.
Kết quả nằm ngoài dự đoán của Vương Uẩn.
"Ta muốn thành lập một thư viện."
Vừa nghe Tuân Trinh trả lời, Vương Uẩn nhướng mày, kinh ngạc nói: "Tiên sinh muốn thành lập thư viện?"
Tuân Trinh thu nhận đám học trò La An Thái, cẩn thận dạy bảo, chẳng lẽ cũng là đang chuẩn bị cho việc của thư viện?
"Trường Canh bọn họ?" Bọn họ có biết không?
"Bọn họ đã sớm biết." Tuân Trinh gật đầu: "Mấy năm trước ta đã bỏ ra mấy chục năm tích cóp, nhờ bạn tốt tìm một nơi ở ngoài kinh thành, động thổ khởi công, trong đó có sự tương trợ của cha Tử Thận, nay đã chuẩn bị gần xong, chỉ là tên gọi ta vẫn luôn do dự, hôm nay nhờ tiểu hữu." Tuân Trinh mỉm cười: "Là nhờ tiểu hữu đặt tên."
"Muốn ta đặt tên?" Phản ứng đầu tiên của Vương Uẩn là từ chối: "Ta không biết đâu."
Vương Uẩn bổ sung: "Tiên sinh biết ta mà, nếu tiên sinh đã chuẩn bị lâu như vậy, lẽ ra tiên sinh phải tự mình quyết định mới đúng."
Bảo cô đặt tên, cô có thể đặt ra thư viện Thanh Hoa, Bắc Đại, Harvard, Oxford.
"Huynh đài muốn đến nơi nào cầu học?"
"Harvard thư viện do Tuân đại nhân chủ trì, không biết các hạ?"
"Thư viện Cambridge."
Nghĩ đến cảnh tượng sau này thư sinh chào hỏi nhau, Vương Uẩn có chút không nhịn được muốn cười.
Dù có chút ác ý, cô cũng phải nhịn, nếu không hai thư sinh áo bào rộng thùng thình thốt ra mấy chữ Harvard, Oxford gì đó thì quá lố bịch rồi.
Tuân Trinh không vì Vương Uẩn từ chối mà bỏ cuộc, đôi mắt như hồ nước của y trịnh trọng nhìn Vương Uẩn, y khẽ nói: "Tiểu hữu chớ từ chối."
"Tiên sinh thật sự muốn ta đặt tên sao?"
Tuân Trinh có vẻ trịnh trọng, Vương Uẩn cũng không tiện coi như lời nói đùa nữa, cô thu lại ý cười trên mặt.
Thật sự muốn cô đặt tên? Đầu óc cô ngược lại trống rỗng. Cô không giỏi đặt tên, bảo cô đặt tên người, trước mắt cô chỉ có thể nghĩ ra Tiểu Hoa, Tiểu Tiểu Thúy gì đó, cô không muốn qua loa cho xong.
Tuy cô chỉ đang vui đùa tưởng tượng, nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ, giống như một ngọn núi lửa tùy thời có thể phun trào, rục rịch muốn thử, sợ vừa phun trào ra sẽ thiêu đốt mình đến xương thịt không còn, chỉ có thể mượn trò đùa để đè nén.
Cô có thể nhờ Tuân Trinh, đừng chỉ mời những đại nho lý học đến truyền đạo thụ nghiệp, mà còn có thể mời những kỳ tài như Thẩm Quát và Phương Dĩ Trí, không chỉ học Tứ Thư Ngũ Kinh, mà còn có thể học khoa học tự nhiên trong Mộng Khê Bút Đàm, có thể học chút địa lý thủy lợi như trong Thái Tây Thủy Pháp, thậm chí như Hỏa Công Khiếp Yếu, mở mấy phòng thí nghiệm, học tập hóa học, vật lý, v.v.
Vương Uẩn là một học sinh ban xã hội, dốt đặc cán mai về khoa học tự nhiên, cô không biết làm thuốc súng, không biết làm xà phòng, nhưng không cản trở cô biết tầm quan trọng của văn minh khoa học kỹ thuật.
Khi học cấp ba, ôm sách lịch sử học thuộc lòng đặc điểm khoa học kỹ thuật cổ đại Trung Quốc, cô đã từng than thở vô hạn. Trọng thực dụng, trọng kinh nghiệm, thiếu nghiên cứu lý thuyết, thiếu thực nghiệm, chỉ phục vụ cho nền kinh tế nông nghiệp phong kiến, không thai nghén ra khoa học cận đại.
Tấn triều tương tự Minh triều, trước Tấn triều có Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh, Vương Uẩn từ đáy lòng coi nó như Minh triều, tuy có tiền bối xuyên không tồn tại, nhưng sau khi hắn qua đời, nhìn khắp trên dưới xã hội, có biến động nhưng dường như chỉ là nếm thử cho biết.
Tiểu vương gia xuyên không phát triển thương nghiệp, chỉ là tư tưởng trọng nông ức thương đã bén rễ ngàn năm làm sao có thể vì một mình tiểu vương gia mà biến mất hoàn toàn, tiểu vương gia càng giống như đang từ từ bồi dưỡng, chứ không phải nóng vội mà nhổ mạ cho mau lớn.
Còn về hải quân Tấn triều, Vương Uẩn bị hạn chế trong nội trạch nên không biết rõ lắm, các phụ nhân chưa từng có ai nhắc tới, chỉ là Vương Uẩn thỉnh thoảng nghe cha và mẹ oán giận chút chuyện triều chính, đại khái biết được hải quân không được coi trọng lắm.
Cô hiện tại đứng ở đây, tuy chỉ là một nữ tử bị trói buộc, nhưng cô không muốn trạch đấu, cô muốn làm chút gì đó, Tuân Trinh cho cô thiên địa rộng lớn như vậy, mà trước mắt dường như chính là thời cơ tốt nhất của cô, cô không thể ở trên triều đình hô mưa gọi gió, cải cách chế độ cũ, nhưng cô có thể bắt đầu từ đây.
Giáo dục là quốc sách hàng đầu, Vương Uẩn học chính trị trung học đã biết tầm quan trọng của giáo dục.
Nếu cô làm, cô không thể chỉ điểm giang sơn, lay động cả thiên hạ, nhưng cô có thể gieo xuống một đốm lửa nhỏ, có thể bị dập tắt, có thể một ngày nào đó sẽ thành lửa cháy lan ra đồng cỏ?
Dù sao tiền bối xuyên không đã bước bước đầu tiên, cô cũng muốn thử xem.
Nghĩ quá nhiều, Vương Uẩn khẽ hỏi: "Tiên sinh, thư viện Đại Học thì thế nào?"
Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ ư chí thiện.
Tu thân trị quốc bình thiên hạ.