Nam Chính Già Rồi - Chương 48: Trưởng thành

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 47: Trưởng thành
 
"Thư viện Đại Học?" Tuân Trinh thì thào lặp lại, ngẩng mắt cười nói: "Tu thân trị quốc bình thiên hạ?"
 
Vương Uẩn gật đầu.
 
Ngoài việc có tư tưởng tu thân trị quốc bình thiên hạ cao xa, tất nhiên cô cũng có chút tư tâm, dù sao mình cũng là người đặt tên cho đại học. Sau này cũng có thể tìm thấy chút cảm giác quen thuộc ở nơi này.
 
Tuân Trinh mỉm cười, dường như rất vui vẻ, y nhẹ giọng nói, "Nếu đã vậy, cứ gọi là thư viện Đại Học đi."
 
Thế là, thư viện Đại Học đã được định đoạt như vậy.
 
Tên đã định, Vương Uẩn nghĩ tới chuyện giáo viên, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào.
 
Cô nhìn rặng trúc xanh tươi thẳng tắp ngoài cửa sổ, âm thầm cân nhắc, nghĩ xem làm thế nào để truyền đạt ý nghĩ của mình cho Tuân Trinh.
 
"Thật sự khó mà truyền đạt được!"
 
Tuân Trinh là một đại nho, hiện tại rất nhiều nho sinh đều coi những thứ như khoa học kỹ thuật là kỳ kỹ dâm xảo, “vạn vật đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao”, vừa nhắc tới những thứ này phần lớn đều bị coi thường, càng không nói đến việc chủ động học tập. Cô tin Tuân Trinh chắc chắn không giống như một số nho sinh, nhưng cô nhất định phải đưa ra được chứng cứ.
 
"Tiên sinh, ta có một chuyện muốn thương lượng với tiên sinh." Sau khi suy đi tính lại, cuối cùng Vương Uẩn quyết định nói thẳng.
 
Thay vì cứ mãi kìm nén suy nghĩ, chi bằng nói toạc ra hết, y hỏi gì thì mình trả lời nấy.
 
"Chuyện gì?"
 
"Tiên sinh đã nghĩ kỹ về việc chọn phu tử hay chưa? Thư viện định kinh doanh thế nào?" Vương Uẩn hỏi thẳng.
 
Tuân Trinh ôn hòa nói: "Trong lòng ta đã có người được chọn cho vị trí phu tử. Gần đây ta định để cho Trường Canh bọn họ đích thân tới cửa bái phỏng, cũng có thể nhân cơ hội này rèn luyện bọn họ một chút/ Còn về việc kinh doanh như thế nào…" Tuân Trinh nhìn về phía Vương Uẩn: "Không biết tiểu hữu có cao kiến gì?"
 
"Ta..." Vương Uẩn mở miệng, nhưng ngay sau đó cô lại bình tĩnh lại một cách kỳ lạ. Bây giờ không được, đợi thêm chút nữa, đợi cô suy nghĩ kỹ càng, nghĩ ra một phương án cụ thể rõ ràng rồi nói cho Tuân Trinh cũng không muộn. Hiện tại cô quá kích động, dễ mất đi sự bình tĩnh, có gì nói nấy, thường khi mở miệng lại thành ra lộn xộn.
 
Đợi cô hỏi ý kiến của La An Thái và những người khác, tìm hiểu một số tình huống thực tế đã.
 
Vương Uẩn nuốt lời trở lại, cười nói: "Ta có một kiến giải thô thiển, chỉ là hiện tại còn quá ấu trĩ, mạo muội nói cho tiên sinh biết chỉ làm trò cười thôi. Tiên sinh có thể cho ta chút thời gian được không? Cho ta thêm chút thời gian, đợi ta suy nghĩ kỹ càng rồi sẽ nói rõ ràng với tiên sinh."
 
Cô muốn Tuân Trinh đợi cô ít ngày, y lại nhìn cô hồi lâu không nói.
 
Vương Uẩn không hiểu ra sao.
 
Cô đợi một lát, cũng không thấy Tuân Trinh chủ động mở lời, nghi ngờ hỏi: "Tiên sinh?"
 
Tuân Trinh nhìn cô, khẽ thở dài, dường như trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Tiểu hữu, e là nàng chưa nhận ra một chuyện."
 
"Chuyện gì?"
 
Nụ cười của Tuân Trinh vẫn luôn nhàn nhạt. Ngày Vương Uẩn hồi môn trả lời "Đạo bất hành, thừa phù vu hải" (Đạo không thực hiện được, ta sẽ cưỡi bè ra biển), cô đã từng thấy y cười ha hả, nhưng sau đó không còn thấy y bộc lộ cảm xúc rõ ràng nữa, mà lúc này ánh mắt Tuân Trinh lại như mặt hồ nổi sóng. Y cười khẽ gọi cô một tiếng: "Tiểu hữu."
 
"Tiểu hữu đã khác trước rồi." Tuân Trinh cười nói: "Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán (Kẻ sĩ xa cách ba ngày, nên nhìn bằng con mắt khác), tiểu hữu bây giờ cũng khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác."
 
"Ta đã làm gì?" Vương Uẩn ngơ ngác nhìn Tuân Trinh.
 
"Ngày thường nàng cẩn trọng dè dặt, đến mức khiến người ta có cảm giác như nàng đang đi trên băng mỏng, như đứng trước vực sâu." Tuân Trinh mỉm cười than nhẹ, chậm rãi nói: "Thực ra lại rất lỗ mãng."
 
"E rằng dưới chân giẫm lên băng mỏng, trước mặt là vực sâu vạn trượng, tiểu hữu cũng muốn sờ thử, nhìn thử."
 
"Trong bữa tiệc hôm đó, có lẽ trong lòng tiểu hữu sợ hãi vô cùng, nhưng lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta." Tuân Trinh cười nói: "Càng không nói đến chuyện sau đó nhìn bạn tốt của ta và An Khang."
 
Ban đầu Vương Uẩn như lạc trong mây mù, không hiểu ra sao, lúc này chợt nghe Tuân Trinh nói toạc chuyện trong bữa tiệc, mặt cô nóng bừng lên.
 
Lúc đó Tuân Trinh đã nhìn thấu tất cả?
 
Ngày đó cô có chút sợ hãi, làm gì cũng cẩn thận từng li từng tí, nhưng lại tò mò chết đi được.
 
Tuân Trinh là phu quân tương lai của cô, đại sự cả đời, tất nhiên cô phải hiếu kỳ. Lư Tử Khải khôi ngô tuấn tú, khó tránh khỏi nhìn thêm vài lần. Còn về Lý Mậu Xung, khí chất cũng cổ quái, khiến cô nhìn mà tâm thần bất an.
 
"Thật vất vả mới khiến nàng thả lỏng một chút, bớt đi chút cảnh giác, lúc hồi môn dám nói ra suy nghĩ của mình trước mặt ta, điều ta không ngờ tới là..."
 
Tuân Trinh bật cười: "Túi thơm không cất kỹ kỹ, lỗ mãng rơi trước mặt ta. Nếu nàng gả cho người khác thì phải giải thích với phu quân thế nào?"
 
Gả cho người khác...
 
Vương Uẩn không đợi nghĩ ngợi gì thêm, tâm thần đã bị câu nói này chiếm giữ.
 
Trước khi xuất giá, cho dù không tin Phật, cô cũng lén lút cầu Bồ Tát ba lần, mong rằng đừng gả cho Tuân Trinh, hy vọng mọi chuyện có thể chuyển biến, cho dù gả cho một tên công tử bột, cô cũng không muốn gả cho một người đáng tuổi ông nội mình.
 
Bây giờ nghĩ đến việc người mình gả không phải là Tuân Trinh, cô lại có chút khó mà chấp nhận được.
 
Tuân Trinh khẽ thở dài, lắc đầu cười nói: "Ta nghĩ túi thơm không phải do nàng mang theo ra ngoài."
 
"Vật này vừa nhìn đã biết là dành cho nam tử, bất luận thế nào nàng cũng không mang nó theo khi hồi môn. Ngày đó nó rơi ra từ tay áo nàng, e là có người nào đó đích thân đưa cho nàng. Có lẽ là nữ tử?"
 
"Tiên sinh?"
 
Tuân Trinh dường như nhìn thấu nghi vấn của cô, ân cần đáp: "Túi thơm có chút mùi đàn hương và mùi thảo dược. Nàng không thích xông hương, nhưng trước đó nàng từng đến phòng của tổ mẫu nàng, ta nghe nói tổ mẫu nàng ngày thường thích lễ Phật. Ta đã sáu mươi tuổi, thân thể không còn tráng kiện như thời trẻ, ngày thường cũng hay uống thuốc, người nhà của tiểu hữu ngoại trừ tổ mẫu, những người khác nhìn đều khỏe mạnh, không khó để nghĩ rằng túi thơm là do tổ mẫu tiểu hữu giữ."
 
"Tổ mẫu và bá phụ của nàng vừa đến đã mời ta khảo hạch tộc đệ của nàng, trong lòng ta đã có nghi vấn, sau đó nàng lại cầm túi thơm ra. Nếu trước đó tổ mẫu nàng biết được vật này thì đã sớm tiêu hủy, hoặc không bao giờ lấy ra, để mục nát dưới đáy hòm. Thế nhưng sau khi nàng thành thân, bà ấy lại cố ý đưa túi thơm cho nàng, có lẽ là suy tính của bà ấy. Ta lại thấy thái độ của tộc đệ đối với nàng không giống như kính trọng tộc tỷ, cũng không giống như thân thiết." Tuân Trinh nhìn chằm chằm Vương Uẩn, ánh mắt không hề mang theo chút áp lực nào, ngược lại giống như gió xuân, ôn hòa đến mức khiến người ta muốn rơi lệ: "Ta khó tránh khỏi nghĩ nhiều, mong nàng đừng giận."
 
"Tiểu hữu ở nhà phải chịu ấm ức đúng không?"
 
Y vừa nói như thế, Vương Uẩn lập tức thấy sống mũi cay cay, nước mắt không kìm được trào ra, đọng đầy trong khóe mắt: "Tiên sinh... Ta..."
 
Thực ra cũng không phải là ấm ức, chỉ là có chút bực dọc mà thôi.
 
Nhưng y lại biết hết, y quan sát tỉ mỉ đến vậy, chỉ một khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi, sự hiểu biết của y đối với cô đã vượt xa dự liệu của cô. Vương Uẩn nghĩ lại, sự hiểu biết của mình đối với Tuân Trinh lại ít đến đáng thương.
 
Tuân Trinh dịu giọng, cười nói: "Đừng khóc."
 
"Vâng." Vương Uẩn đáp một tiếng, đưa tay lên lau nước mắt.
 
Thật mất mặt, lại khóc trước mặt Tuân Trinh.
 
Cô gần như muốn vùi đầu xuống mặt bàn.
 
Tuân Trinh thấy cô không khóc nữa, chỉ là xấu hổ đến đỏ bừng mặt, mới tiếp tục nói, nhưng lại cố ý lảng tránh đề tài về Vương gia: "Sau này tiểu hữu ở Thanh Phòng, ở trước mặt ta, cũng không hề che giấu, thật sự là quá lỗ mãng. Ta bảo các nàng chép sách, một là không thể không phạt, hai là để mài giũa tính tình các nàng, ngoài việc bảo Tử Thận tĩnh tâm, cũng là để nàng lần sau hành sự đừng lỗ mãng như vậy nữa."
 
Tuân Trinh dường như nhớ tới chuyện chép sách lần trước, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Tiểu hữu có thể kiên trì…" Ánh mắt y dừng trên đỉnh đầu Vương Uẩn: "Ta rất vui mừng."
 
"Ta..."
 
"Những chuyện khác tạm thời không nói, hôm nay nàng có điều gì muốn nói với ta, không còn nói thẳng không kiêng dè, mà là trong lòng đã có suy tính." Tuân Trinh đưa tay xoa đầu Vương Uẩn, cười nói: "Sự trưởng thành của tiểu hữu khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác."
 
Vương Uẩn ngẩng đầu nhìn Tuân Trinh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Tiên sinh, sao ngươi lại tốt như vậy?"
 
Tuân Trinh nghe Vương Uẩn nói, giống như nghe được câu hỏi ngây ngô của một đứa trẻ, cười nói: "Ta đã cưới tiểu hữu, thì phải có trách nhiệm với nàng, sau này đừng hỏi những câu như vậy nữa."
 
Vương Uẩn trong lòng có cả một đống lời muốn nói, nhưng lại giống như một chiếc bình có miệng nhỏ, làm thế nào cũng không rót ra được.
 
Cô không biết mình có thể nói gì, cuối cùng chỉ có thể mang theo giọng mũi nặng nề đáp một tiếng.
 
Tuân Trinh vẫn đợi cô lau khô nước mắt, bình phục tâm trạng.
 
Vương Uẩn lau qua loa hai cái, hít sâu nói: "Tiên sinh đã tin tưởng ta như vậy, ta cũng không thể để tiên sinh thất vọng, sau này ta nhất định sẽ làm tốt hơn."
 
Tuân Trinh khẽ cười: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, tiểu hữu đã nói vậy, ta sẽ mỏi mắt mong chờ."
 
Y thấy Vương Uẩn đã hồi phục kha khá, lại nói: "Về việc chọn phu tử, có một người ta hy vọng tiểu hữu có thể cùng ta đi bái phỏng."
 
"Là ai?"
 
"Là ai tạm thời không nói cho nàng biết." Tuân Trinh mỉm cười, y chỉ ra ngoài cửa sổ, nói với Vương Uẩn: "Bây giờ đang là hoàng hôn, không bằng xem cảnh chiều tà trước, đợi ngày mai ta sẽ nói chuyện kỹ càng với tiểu hữu."
 
Vương Uẩn nhìn theo hướng Tuân Trinh chỉ.
 
Gió đêm hơi lạnh, ánh chiều tà chiếu rọi trên lá trúc, giữa những cành lá xanh biếc, một vầng mặt trời đỏ đang từ từ hạ xuống, dường như rất gần cô, lại dường như rất xa cô.
 
Trong khoảnh khắc, không chỉ là cảnh hoàng hôn, mà cả thời không dường như cũng rất gần, lại rất xa cô.
 
Không biết lúc này cha mẹ và chị gái ở hiện đại đang làm gì, những người đi làm bận rộn chắc đã tan ca, học sinh chắc chắn cũng đã tan học, tụ tập thành từng nhóm, trên đường phố chắc chắn xe cộ như mắc cửi, không biết có ai cũng đang ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời đỏ hay không.
 
"Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân" (Người nay không thấy trăng thời xưa, trăng nay đã từng chiếu người xưa).
 
Bây giờ cô cũng là người xưa được ánh chiều tà chiếu rọi.
 
"Không biết tiểu hữu có từng nghe qua một bài thơ nào không?"
 
"Ờ... ráng chiều vô cùng đẹp, chỉ là gần hoàng hôn?"
 
Những bài thơ nói về hoàng hôn, Vương Uẩn nhất thời không nghĩ ra được. Chỉ là vừa mở miệng, Vương Uẩn lại hối hận. Cô đọc câu này làm gì, vừa rồi Tuân Trinh mới khen cô, bây giờ nói chuyện lại không suy nghĩ.
 
"Sơn tế kiến lai yên, trúc trung khuy lạc nhật." (Ven núi thấy khói bay, trong trúc ngắm mặt trời lặn.)
 
"Điểu hướng thiềm thượng phi, vân tòng song lý xuất." (Chim bay về phía mái hiên, mây bay ra từ cửa sổ.)
 
"Nếu được, hy vọng ngày sau cũng có thể cùng tiểu hữu ngắm cảnh hoàng hôn."
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo