Chương 48: Trong mộng không biết thân là khách
Bởi vì ngày mai phải đi học, đến khi mặt trời lặn, Tuân Trinh giục Vương Uẩn trở về phòng.
"Tiên sinh, ngày mai gặp lại!" Vương Uẩn khẽ nói.
Tuân Trinh mỉm cười gật đầu: "Ngày mai gặp."
Thấy Vương Uẩn cất bước rời đi, Tuân Trinh đột nhiên lên tiếng gọi cô lại: "Tiểu hữu, chớ quên vật này."
Y cầm nghiên mực lên, đi tới trước mặt Vương Uẩn, tự tay đưa cho cô, dịu dàng nói: "Đi đi, ngày mai phải đến Thanh Phòng, tiểu hữu nên nghỉ ngơi sớm."
Vương Uẩn ôm nghiên mực trở về phòng, trong lòng tràn ngập ý cười, khiến Tuyết Tình và các cô khác phải đưa mắt nhìn cô thêm vài lần.
"Cô nương hôm nay sao lại vui vẻ như vậy? Có phải đã gặp chuyện gì không?"
Vương Uẩn soi gương đồng tháo trâm cài tóc xuống, đặt lên bàn, mái tóc đen nhánh xõa tung.
Mặt gương tuy mờ ảo, nhưng Vương Uẩn vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của mình, cô cười hì hì đáp: "Không nói cho ngươi biết."
Tuyết Tình và Lưu Phương nghe vậy đều bật cười, ghé tai nhau thì thầm: "Cô nương vừa từ phòng Tuân đại nhân trở ra."
Vương Uẩn quay đầu lại, cười mắng hai người: "Các ngươi không được lắm mồm."
Cô vui mừng vì lần đầu tiên được người khác tin tưởng, lần đầu tiên được thấu hiểu như vậy.
Cũng có chút... tình cảm không thể nói rõ, không thể diễn tả...
Lúc này cô mới biết thế nào là cao sơn lưu thủy tìm tri âm, tri kỷ khó tìm mà cô lại gặp được, vừa là thầy, là bạn, cũng là phu quân của cô.
Vương Uẩn không muốn đối mặt với những rung động trong lòng. Cô sợ hãi quá nhiều, từ khoảng cách tuổi tác đến khác biệt tính cách, sở thích và thói quen, nhưng điều cô sợ hơn cả là tự mình đa tình.
Cô đi tới trước bàn, lấy ra bản Linh Phi Kinh mà Tuân Trinh đã viết. Mấy ngày nay cô xem Linh Phi Kinh đã nhiều, nhắm mắt lại trong đầu toàn là những câu như "quỳnh cung ngũ đế nội tư thượng pháp", nếu cứ luyện tập như vậy, không chừng sẽ trở nên lẩm cẩm như đạo sĩ.
Tuy nói vậy, cô vẫn phải luyện chữ.
Thắp một ngọn đèn, viết một mạch từ giờ Tuất viết đến giờ Hợi, cô xoa ngón tay đau nhức. Viết quá lâu, ngón tay mềm nhũn, chữ viết ra cũng trở nên tê dại không có điểm tựa.
Dục tốc bất đạt.
Vương Uẩn dứt khoát gác bút, đứng dậy vươn vai, chậm rãi bước tới bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao, cô đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, như thể muốnvốc ánh trăng, cũng không biết muốn tặng cho ai.
"Từ từ rồi sẽ đến, không cần vội." Vương Uẩn thầm nghĩ.
Gió mát trăng thanh ngoài cửa sổ phần nào xoa dịu sự xao động bất an trong lòng Vương Uẩn.
Tính tình của cô có chút nóng nảy, ở hiện đại quen với nhịp sống nhanh, bỏ ra công sức là muốn lập tức nhìn thấy kết quả.
Nhịp sống cổ đại chậm rãi, hiện tại cô chỉ có thể tự an ủi mình, chuyện luyện chữ không vội, chuyện của Vương Lâm không vội, chuyện thư viện cũng không vội. Thư viện không phải trò đùa, cô không phải người có trí tuệ nhìn xa trông rộng, suy nghĩ của cô thường quá ngây thơ buồn cười, chuyện thư viện một khi đã muốn làm thì phải có trách nhiệm với nó.
Chuyện liên quan đến Vương Lâm, sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với vòng giao thiệp của các nữ quyến trong kinh thành, chứ không thể cả đời trốn tránh dưới sự che chở của Tuân Trinh.
Đã nghĩ đến chuyện quốc gia đại sự, chuyện của Vương Lâm chỉ là chuyện nhỏ trong hậu trạch, không đáng kể. Vương Uẩn cười khổ: "Phải có khí thế của các tiền bối xuyên không chứ."
Cô cứ mải miết suy nghĩ, Tuyết Tình thấy cô không luyện chữ, chỉ đứng ngây ra như khúc gỗ, thì giục cô đi ngủ.
Vương Uẩn cũng không ỡm ờ, mà dứt khoát chui vào trong chăn.
Bận rộn cả một ngày, lại luyện chữ một hồi lâu, Vương Uẩn thực sự có chút mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường đã buồn ngủ nhắm mắt lại.
Tóm lại thời gian còn dài, cô còn rất nhiều việc phải làm.
Tuyết Tình nhẹ nhàng bưng đèn đã tắt, cầm giá nến cùng Lưu Phương lui ra ngoài, chỉ để lại cho Vương Uẩn một ngọn nến.
Tim nến cháy bập bùng, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Đêm đó, Vương Uẩn nằm mơ, mơ thấy thời cấp ba của mình.
Năm lớp 12, cô thuê một căn nhà nhỏ ở thị trấn, trường cấp ba không lớn, cũng không phải trường trọng điểm. Cô học lớp chuyên văn, có bạn bè cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi vệ sinh, nhưng cũng chỉ có vậy, ngày thường chỉ cùng nhau tán gẫu chuyện phiếm và lý tưởng cuộc đời, sâu hơn nữa thì không thể nói chuyện được, thường kết thúc bằng việc giải tán vì không vui.
Thị trấn nhỏ có cái hay của thị trấn nhỏ, yên tĩnh, nhưng cũng có những hạn chế. Hạn chế chính là không tìm được người có cùng sở thích và tam quan với cô. Vương Uẩn thích chính trị và văn học, trong mắt người khác là một thiếu nữ văn nghệ, không hòa đồng, trong lòng cô cho rằng đó là những chuyện rất quan trọng, nhưng trong mắt người khác thường là những chuyện vớ vẩn, ăn no rửng mỡ, quá mức nghiêm túc.
"Tớ không thích ngôi sao nào đó, ổng hút ma túy."
"Hút ma túy thì sao? Giờ có ngôi sao nào không hút ma túy?"
"À... tớ không xem cái đó."
"Cũng hay mà. XXX đẹp trai quá! Này, các cậu đã xem tập hôm qua chưa? Chính là XX ghen..."
"Cái đó đạo văn..."
"Dù sao đạo văn cũng không liên quan đến tớ, tớ cứ xem của tớ thôi."
Những cuộc đối thoại như vậy thường xuyên diễn ra, ban đầu Vương Uẩn sẽ tranh cãi vài câu, nhưng lâu dần, cô không lên tiếng nữa. Cũng thường cười nói với mọi người về những chương trình giải trí mà mình không mấy hứng thú, thay vì những chuyện xảy ra gần đây mà mình quan tâm.
Hòa đồng thì có hòa đồng, nhưng không tìm được bạn bè tri kỷ, lại phải kìm nén bản thân, thực ra cô sống không được vui vẻ.
Kết thúc kỳ nghỉ hè, từ lớp 11 lên lớp 12, cuộc sống của Vương Uẩn đã có những thay đổi to lớn.
Như thường lệ, Vương Uẩn ăn tối ở bên ngoài.
Thu lão hổ, thu lão hổ, cái nóng mùa Hè vẫn chưa tan hết, dù đã xế chiều, thời tiết vẫn oi bức, trên đường rất ít người nán lại. Vương Uẩn ăn cơm xong mua một túi đồ uống lạnh, tay trái xách túi, tay phải cầm cốc nước chanh thêm đá, vội vã trở về nhà thuê.
Gần đến cửa nhà, Vương Uẩn đổi tay trái cầm nước chanh, cúi đầu tìm chìa khóa trong túi, đi được nửa đường, ngẩng đầu lên, cô ngây người.
Ai đang đứng trước cửa nhà cô?
Người trước mặt có dáng người cao ráo, mặc một chiếc áo bào trắng, chân đi giày da hươu, mái tóc đen nhánh dài chấm lưng, vô cùng bắt mắt. Cậu quay lưng về phía cô, ngẩng đầu nhìn cánh cửa chống trộm trước mặt.
Tuy đứng hơi xa, nhìn không rõ, nhưng liếc mắt một cái cũng không phải người cô quen biết.
Bởi vì có người quen nào của cô lại mặc Hán phục đi lại trước cửa nhà cô chứ?!
Ai đi nhầm cửa? Hơn nữa còn mặc Hán phục, để tóc dài?
Giây đầu tiên cô nghĩ đến chuyện xuyên không, nhưng ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó, làm gì có chuyện xuyên không, không chừng là một người cosplay Hán phục nào đó. Hồi cấp ba cô có tham gia một câu lạc bộ Hán phục trong thành phố, có lẽ là một người bạn nào đó đến tìm cô để thông báo chuyện gì.
Chỉ là người này sao lại có tóc dài? Cô chưa từng thấy chàng trai nào để tóc dài cả.
Tìm được một lời giải thích hợp lý, Vương Uẩn cầm chùm chìa khóa, đi về phía cửa nhà, muốn hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì.
"Này?"
Khi cô lên tiếng đến gần, người trước mặt dường như bị giật mình, tay áo rộng thùng thình theo hắn xoay người, suýt chút nữa đã tạt vào mặt Vương Uẩn.
Vương Uẩn lặng lẽ lùi lại một bước, đề phòng thảm kịch bị tay áo tạt vào mặt xảy ra. Đợi cô đứng vững, nhìn kỹ lại, chìa khóa trong tay cô suýt chút nữa rơi xuống đất.
Trước mắt là một thiếu niên, cậu đang quay đầu lại mờ mịt nhìn cô.
Cậu trắng nõn như ngọc, mày thanh mắt sáng, đôi mày hơi nhíu lại, phong thái thanh tao.
Lúc này cậu quay đầu lại nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc và mờ mịt. Ánh mắt cậu dừng lại trên tay Vương Uẩn đang cầm cốc nước chanh, khựng lại một chút.
"Cậu... là?" Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, êm tai như tiếng ngọc thạch va chạm.
Vương Uẩn: Đẹp quá đi?!
Thật đúng là "ngoảnh đầu cười một cái, trăm vẻ đẹp sinh ra, lục cung phấn son không còn màu sắc".
Thiếu niên quay đầu nhìn cô, trong nháy mắt cô đã bị vẻ đẹp của thiếu niên chinh phục, nhưng may mắn cô phản ứng nhanh, cũng chỉ thoáng thất thần mà thôi, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Có lẽ là do tâm lý muốn tỏ ra cool ngầu trước người khác phái, vẻ mặt Vương Uẩn bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt: "Bạn này, cậu là ai? Sao lại đứng trước cửa nhà tớ, có chuyện gì sao?"
Ngoài mặt cô tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng đã sớm bị dung mạo và khí chất của thiếu niên làm cho choáng váng.
Từ khi nào câu lạc bộ của các cô lại có một người đẹp trai như vậy? Tuy cô không thích nói chuyện nhiều, nhưng một thiếu niên có khí chất tốt như vậy thì cô không thể nào không biết, huống chi còn để tóc dài?
Thiếu niên đầy khí chất, mặc một chiếc áo bào rộng tay một chút cũng không có vẻ gì là không hợp, ngược lại còn tự nhiên như thể đến từ thời cổ đại.
Vương Uẩn nhìn thiếu niên, trong lòng thầm nghĩ: "Không lẽ nào thực sự là người xuyên không?"
Thiếu niên nghe Vương Uẩn hỏi, lại thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, trên mặt hắn hiện lên vẻ áy náy, cúi đầu dịu dàng nói: "Xin lỗi, là ta thất lễ, không biết nơi này là nhà của ngươi." Nói xong, cậu giơ tay thi lễ.
Thiếu niên giơ tay cúi người, Vương Uẩn nhất thời không nói nên lời.
Cô nghe thiếu niên nói chuyện văn vẻ, trái tim không khỏi đập loạn. Lúc này nhìn lại, trên trán và chóp mũi thiếu niên đều lấm tấm vài giọt mồ hôi trong suốt, làn da trắng nõn ửng lên một chút đỏ không tự nhiên.
Vương Uẩn biết cậu bị cái nắng của mùa thu làm cho khó chịu, phỏng chừng sắp nóng chết rồi.
Đứng ở cửa nói chuyện cũng không phải cách hay, hơn nữa hắn lại ăn mặc đặc biệt như vậy.
Vương Uẩn lập tức quyết định, đi tới trước cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa, nhưng vì vướng cốc nước chanh trong tay, Vương Uẩn nghiêng đầu nói với thiếu niên: "Cầm giúp tớ với."
Thiếu niên bất ngờ bị cô dúi cho một cốc nước chanh, mặt cốc do chênh lệch nhiệt độ mà đọng lại một lớp hơi nước, cầm trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm. Cậu cúi đầu nhìn cốc nước chanh trong tay, đôi mày vốn đã nhíu chặt nay càng nhíu chặt hơn.
Vương Uẩn nhanh nhẹn tra chìa khóa vào ổ, xoay một vòng, đẩy cửa ra, không quên quay đầu lại nói với thiếu niên đang ngây người nhìn cốc nước chanh: "Cậu vào trong rồi nói."
Lúc này thiếu niên mới ý thức được mình thất lễ, cậu ngẩng đầu cười, khẽ nói: "Đa tạ."
Giấc mộng, đột ngột kết thúc.
Vương Uẩn tỉnh lại.
Cô chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn màn giường, khi tầm mắt chạm đến màn giường màu xanh, mới nhận ra mình đang ở đâu.