Chương 49: Chiết Phương
Sáng sớm hôm sau, Vương Uẩn đi tới Thanh Phòng, cùng với đám Lư Tử Khải, thừa dịp Trương Đình Khê không có ở đây, âm thầm đặt vòng tay lên bàn của hắn.
Trương Đình Khê mới đầu ngây ngốc, sau đó khi biết rõ là đám người Phương Dĩ Mặc làm, lập tức thẹn quá hóa giận, bảo bọn họ cầm về.
Đáng tiếc bản lĩnh của hắn không cao, bị Phương Dĩ Mặc chọc giận, cuối cùng ngoài miệng thì chê nhưng trong lòng lại nhận vòng tay, không quên cau mày cười lạnh nói: "Ta sẽ không vô duyên vô cớ nhận đồ của các ngươi, lát nữa ta sẽ phân phó hạ nhân mang ngân lượng đến cho các ngươi."
Phương Dĩ Mặc và Vương Uẩn cười rộ lên.
Trương Đình Khê vừa tức vừa vội, đỏ mặt hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ một cái, đáng tiếc khí thế không đủ.
Trong khoảng thời gian này đạo trưởng vẫn chưa xuất hiện, Vương Uẩn đã từng hỏi Tuân Trinh có phải y có hai đồ đệ hay không, một người khoảng hơn hai mươi tuổi, một người khoảng bảy, tám tuổi.
Tuân Trinh và Vương Uẩn cùng nhau ở trong thư phòng, một người luyện chữ, một người xử lý công vụ. Nghe xong lời của Vương Uẩn, bàn tay cầm bút của y dừng lại giữa không trung, mực nước từ ngòi bút nhỏ xuống, rơi trên mặt giấy trắng nõn mềm mại, để lại vết đen nhánh.
"Tiên sinh?" Vương Uẩn nhíu mày.
Xem ra Tuân Trinh thật sự biết chút gì đó.
Tuân Trinh hoàn hồn, cười nói: "Xin lỗi, vừa rồi ta nghĩ đến một chuyện nên thất thần, theo như tiểu hữu nhắc tới bề ngoài, có lẽ chính là bọn họ."
Khi Vương Uẩn hỏi lại, Tuân Trinh lại không nói tỉ mỉ, mà bảo cô kiên nhẫn chờ đợi.
"Tiên sinh có phải đang giấu diếm điều gì hay không?" Theo lý, bình thường Vương Uẩn sẽ không hỏi nữa, nhưng không biết vì sao, cô không khỏi có chút tức giận, chỉ cảm thấy y có điều gì đó giấu cô.
Có gì phải giấu diếm? Nói cho cô biết không được sao?! Nghi vấn y để lại cho cô đã đủ nhiều rồi.
Phẫn nộ trong lòng, Vương Uẩn hỏi ra lời không chút khách khí, cũng bị cơn tức giận của chính mình làm cho kinh hãi.
Tuân Trinh lẳng lặng nhìn Vương Uẩn, y nhìn cô thật lâu, mới bao dung khẽ thở dài: "Không phải ta muốn giấu diếm nàng." Y hình như chưa từng nhận thấy được sự tức giận của Vương Uẩn, ôn nhu mà kiên nhẫn giải thích: "Nhưng hiện nay ta cũng không biết hành tung của hắn, hắn đã để lại tin tức, có lẽ là cố ý báo cho tiểu hữu biết, tiểu hữu không ngại kiên nhẫn chờ đợi."
"Bây giờ ta muốn nói với tiểu hữu về người ta muốn đi thăm mà ta đã nhắc đến trước đó."
"Ai cơ?" Vương Uẩn cũng biết mình vô lý, cho nên tiếp lời Tuân Trinh, rất nể tình hỏi.
"Người này tên là La Nguyên Hanh." Thấy Vương Uẩn không giận nữa, Tuân Trinh cong môi cười khẽ.
"Họ La?" Thiếu niên thẹn thùng hé môi cười yếu ớt, khuôn mặt hiện lên ở trước mắt, Vương Uẩn vừa nhấc mắt: "Có quan hệ gì với La An Thái không?"
"Chính là tộc thúc của nó, nàng có từng nghe nói ở quê họ họ có một tục ngữ không?"
"Chưa từng nghe nói."
"Mang quả nhân sâm hay hạch đào cũng không bằng một củ cải lớn."
Vương Uẩn ngơ ngác: "Cái gì?"
Cơn tức giận vừa mới tăng ngùn ngụt lập tức tiêu tan vì một câu nói không đầu không đuôi của Tuân Trinh.
Quả nhân sâm và củ cải, Tuân Trinh nói với cô về rau quả là có ý gì? Có liên quan gì đến thúc thúc của La An Thái không?
"Lời này chỉ chính là La thị. Trước La thị, địa phương từng có ba họ Diệp, Hồ, Nhậm, đều là danh môn địa phương, nhưng tới hôm nay, ba họ đều suy, mà La thị có gia học, con cháu tuân theo lời dạy từ nhỏ, tự học."
Phú bất quá ba đời, tri thức thay đổi vận mệnh...
Nghe La thị thịnh suy biến hóa, trong lòng Vương Uẩn không khỏi hiện ra một câu nói như vậy.
"Tri thức thay đổi vận mệnh, phấn đấu vì tương lai..." Vương Uẩn than nhẹ.
"Tri thức thay đổi vận mệnh?" Tuân Trinh nghe Vương Uẩn thốt ra một câu cảm thán, tán dương: "Tuy có hơi thẳng thắn, nhưng đạo lý trong đó lại không tệ."
Vương Uẩn ngượng ngùng cúi đầu, thật ra đều là những lời trích dẫn nhan nhản trong các bài văn trung học.
Tuân Trinh nói tiếp: "Trong đó, phụ huynh và tộc thúc của Trường Canh đều là nhân tài kiệt xuất. Tuy La Nguyên Hanh có tài học, nhưng không có lòng với sĩ đồ, triều đình nhiều lần chiêu mộ đều từ chối, lần này ta muốn mời hắn đến dạy học cho thư viện."
Vương Uẩn chưa từng biết Tuân Trinh và tộc thúc của La An Thái cũng là bạn tốt, nghĩ lại thì La An Thái sinh ra trong thư hương thế gia, bái vào môn hạ Tuân Trinh, cũng là nhờ quan hệ này.
Vương Uẩn nghĩ: Không nể mặt Hoàng đế, nghe có vẻ như là một đại nhân vật rất lợi hại. Nếu có thể chấp chưởng thư viện, phỏng chừng sẽ mang đến một đợt ảnh hưởng không nhỏ, hiệu ứng danh nhân từ xưa đến nay đều có.
Tuân Trinh giao thiệp rộng, được y mời đến nhất định cũng không phải hạng người vô năng, chưa biết chừng thư viện Đại Học lại thật sự có thể tạo nên một sóng trong thiên hạ.
Nghĩ như vậy, Vương Uẩn cũng suy nghĩ nhiều hơn, bây giờ đã không phải là trò chơi trẻ con như hồi bé nữa.
Vương Uẩn đề nghị: "Tiên sinh muốn đi bái phỏng tộc thúc của Trường Canh, không ngại gọi Trường Canh cùng đi."
Tuân Trinh nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta tự có người khác muốn nhờ vả bọn họ. La Nguyên Hanh xưa nay sủng Trường Canh, cùng đi, đối với Trường Canh mà nói không có chút ý nghĩa nào."
Vương Uẩn nói: "Là ta nghĩ sai rồi, tiên sinh muốn rèn luyện hắn, nhất định là muốn cố ý tránh đi tộc thúc của hắn." Quả thật là kỳ vọng càng cao, yêu cầu và tiêu chuẩn cũng càng cao.
Nghe ý tứ Tuân Trinh, tựa hồ là an bài đám người La An Thái đi bái phỏng ẩn sĩ danh gia khó tính, cổ quái.
Vương Uẩn thầm đốt cho bọn La An Thái một cây nến.
Hành trình của cô và Tuân Trinh nhẹ nhàng hơn đám người La An Thái không ít, nhưng La Nguyên Hanh ở hơi xa, xe ngựa đi ba ngày mới đến.
Xe ngựa đi ba ngày, theo Vương Uẩn, thật ra cũng rất gần.
Mặc dù chưa từng gặp La Nguyên Hanh, Vương Uẩn cũng có ấn tượng đại khái đối với người này.
Là một tài tử được giáo dục tốt, sủng La An Thái. Một mặt ông ấy nhiều lần từ chối triều đình chiêu mộ, một mặt ở cách kinh thành không gần không xa, rốt cuộc là mua danh chuộc tiếng cố ý làm, hoặc là thật sự mâu thuẫn giữa xuất sĩ và điền viên, đáng giá cân nhắc.
Nhưng tốt xấu gì cũng có nghĩa là có thể ra khỏi kinh thành, Vương Uẩn nghe xong thì mừng rỡ.
Hai ngày trước khi xuất phát, cô đã sốt sắng thu dọn hành lý. Đồ cần mang không nhiều lắm, Vương Uẩn đóng gói hai ba bộ quần áo thay giặt, ánh mắt quét đến nghiên mực bày trên mặt bàn, do dự một lát.
Theo lý là không cần mang theo nghiên mực, nhưng đây là quà của Tuân Trinh.
Vương Uẩn cầm nghiên mực lật qua lật lại xem một lúc, càng xem càng thích, dứt khoát nhét nghiên mực vào trong hành lý. Lúc trước cô không nỡ dùng nghiên mực, bây giờ cũng thuận tiện đóng gói, không cần lo lắng làm váy áo dính mực.
Về phía nha hoàn, Vương Uẩn chỉ muốn mang theo Chiết Phương, Tuyết Tình và Lưu Xuân cùng ở lại trong phủ xử lý công việc.
Khi cô báo cho Chiết Phương biết, nàng ấy cực kỳ vui vẻ, đôi mắt híp lại như vầng trăng non.
Hai ngày tiếp theo, hễ có việc gì trong viện Chiết Phương đều tranh nhau làm. Vương Uẩn bảo nàng ấy nghỉ ngơi một chút, Chiết Phương lại không vui, ngược lại nghiêm trang nói: "Ta và cô nương đi rồi, Tuyết Tình và Lưu Xuân tỷ tỷ phải ở lại, không công bằng với hai vị tỷ tỷ, ta cần phải giúp hai người bọn họ làm nhiều việc mới được."
Lời này vừa nói ra, Vương Uẩn ấm lòng không chịu được, không nói thêm lời nào nữa, mà là nhìn tiểu cô nương hào hứng bận rộn, nhàn rỗi không có việc gì thì đi chọc lúm đồng tiền của nàng ấy, chọc cho nàng ấy cười khanh khách không ngừng.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn dạy Chiết Phương học chữ. Chiết Phương tuy nhỏ tuổi, nhưng thông minh lanh lợi, hiện tại đã có thể học thuộc Tam Tự Kinh cộng thêm nửa quyển Thiên Tự Văn, sở dĩ là nửa quyển Thiên Tự Văn, hoàn toàn là vì cô chỉ nhớ rõ nửa quyển.
Theo thời gian xuyên tới càng ngày càng dài, rất nhiều thứ ều cô đã nhớ không rõ nữa.
Nghĩ tới đây, Vương Uẩn rùng mình, sai Lưu Xuân lấy thêm ít giấy, trải giấy nghiên mực ghi nhớ tất cả những chuyện liên quan tới hiện đại, từ sinh hoạt hằng ngày của mình đến triết học, văn học. Làm như vậy là để không khiến mình bị đồng hóa, quên mất bản tâm. Tuy nói lúc đi học luôn oán giận Marx và Lỗ Tấn, nhưng khi mình cẩn thận nghiền ngẫm, càng cảm thấy đều là danh ngôn chí lý, không nên quên, thường xuyên chép lại đọc đi đọc lại.
Ngoài việc chép những thứ này, Vương Uẩn cũng xem địa lý, phương chí của người Đại Tấn, suy nghĩ chuyện thư viện nên an bài như thế nào.
Chép đến mệt mỏi, Vương Uẩn thường sẽ gác bút, đi một vòng trong sân hoặc tìm Tuân Trinh nói chuyện. Về phần thoại bản của Triệu Nam tán nhân, Vương Uẩn bi thương phát hiện cô đã lâu không động vào.
Đặt bút xuống, Vương Uẩn run run tờ giấy Tuyên Thành đã viết một nửa, quay đầu phân phó Chiết Phương đi rót chén nước.
"Vâng." Sau lưng truyền đến thanh âm nhỏ nhẹ của nữ hài, không giống với ngày thường cười hì hì, ngược lại có chút thanh âm mũi kỳ quái.
"Chờ một chút!" Vương Uẩn gọi Chiết Phương lại.
Chiết Phương cúi thấp đầu, mắt nhìn chằm chằm mũi giày màu hồng cánh sen, không ngẩng đầu, không nhìn Vương Uẩn.
"Chiết Phương?" Vương Uẩn kinh ngạc: "Ngươi ngẩng đầu lên."
"Cô nương..." Chiết Phương ngẩng đầu, đôi mắt hạnh ửng đỏ, thanh âm nhu nhu hàm chứa chút tủi thân khó tả.
"Sao ngươi lại khóc?" Vương Uẩn hỏi: "Ai bắt nạt ngươi?"
Từ trước đến nay cô luôn cưng chiều Chiết Phương, Vương Uẩn nhất thời cũng không nghĩ ra được chỗ nào khiến cô chịu uất ức.
Nghe Vương Uẩn hỏi, Chiết Phương không đáp. Chỉ là đôi mắt vốn đã ửng đỏ tràn ngập ánh nước, nước mắt lã chã rơi xuống.
Lại nhìn Chiết Phương, vậy mà nức nở một tiếng, bụm mặt chạy ra ngoài. Nàng ấy chạy rất nhanh, đụng phải nha hoàn đang quét dọn trong sân, làm bọn họ cau mày lầm bầm một tiếng, không biết nói gì.
Vương Uẩn không hiểu ra sao, nhưng mà câu chữ trong lòng chưa viết xong, sợ quên mất. Cô chỉ có thể tạm thời để chuyện Chiết Phương sang một bên, chờ lát nữa đi hỏi Tuyết Tình.
Tuyết Tình nghe xong cũng là vẻ mặt khó hiểu: "Chiết Phương khóc ạ? Ta không biết việc này." Nàng ấy nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Chiết Phương có phải là cãi nhau với ai không?"
Có lẽ là vậy, Vương Uẩn cũng không để trong lòng, chỉ cho là tiểu cô nương đang giận dỗi.
Mãi đến khi ăn cơm tối cùng Tuân Trinh, Vương Uẩn mới nhắc tới việc này.
Tuân Trinh nghe Vương Uẩn nhắc tới nha hoàn của mình, thần sắc không có nửa phần không vui, ngược lại đặt đũa xuống, kiên nhẫn hỏi: "Nàng nó Chiết Phương có chuyện gì à?"
Vương Uẩn thuật lại chuyện gần đây của Chiết Phương một lần, lại nói: "Ta vốn định mang Chiết Phương đi cùng, Chiết Phương vốn cũng rất tốt, không biết hôm nay sao lại khóc..."
Tuân Trinh nghe xong, mỉm cười như có điều suy nghĩ: "Ta đã đại khái biết được chuyện gì xảy ra, việc này là ta suy nghĩ không chu toàn, ta sẽ không nói cho tiểu hữu biết, mà nàng phải tự mình làm rõ." Y nói với Vương Uẩn: "Việc của Chiết Phương xảy ra ở hậu trạch của tiểu hữu, nếu tiểu hữu thực sự không có đầu mối, thay vì suy đoán lung tung, không bằng hỏi Chiết Phương và nha hoàn bên cạnh xem đã xảy ra chuyện gì."
Vương Uẩn ngơ ngác lùa một miếng cơm, ừ một tiếng, không hiểu sao phát hiện mình lại bị trí thông minh nghiền ép.
Tuân Trinh lại hỏi: "Hành lý của tiểu hữu đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đều chuẩn bị xong rồi."
Tuân Trinh hài lòng gật gật đầu: "Tối nay tiểu hữu đi xử lý chuyện của Chiết Phương, ngày mai cùng ta xuất phát đi."
Vương Uẩn nhìn Tuân Trinh: Chờ chút...
Cô còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tuân Trinh không nói cho cô biết là muốn cô tự nghĩ, đã như vậy, Vương Uẩn tạm thời không muốn đi hỏi Chiết Phương và những người khác.
Tuân Trinh từ trong lời nói của cô đã hiểu rõ chuyện của Chiết Phương, đã nói rõ trong lời nói của cô có manh mối mà cô không tự biết. Vương Uẩn cắn ngón tay cái, lặp đi lặp lại những lời mình nói và những chi tiết mà cô không chú ý đến hôm nay.
Nghĩ lại ba lần, Vương Uẩn rốt cuộc phát hiện manh mối.
Nhưng rốt cuộc là suy đoán, không thể xác định có đúng như cô suy nghĩ hay không. Vương Uẩn gọi Chiết Phương tới.
"Chiết Phương, ta hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời ta."
Mí mắt của tiểu cô nương trước mặt khóc đến mức sưng vù, Vương Uẩn vừa đau lòng vừa hối hận vì sao mình không phát hiện sớm hơn, nếu thật sự là cô nghĩ như vậy, cô tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý tới.