Chương 50: Hậu trạch
Chiết Phương ban đầu không muốn trả lời, Vương Uẩn lại ba phen bốn bận truy hỏi, mới ấp a ấp úng đáp: "Ta... cũng không rõ là có chuyện gì, chỉ là không biết các vị tỷ tỷ làm sao, chẳng muốn chơi cùng với ta nữa..."
Chiết Phương ấm ức nói: "Không chơi thì thôi đi, lại còn nói những lời kia."
Vương Uẩn vẫy tay, ý bảo Chiết Phương đến gần, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của nàng ấy. Cô và Tuyết Tình rất ít khi để Chiết Phương làm việc nặng, bởi vậy tay Chiết Phương trắng trẻo mập mạp không giống tay nha hoàn, mà giống tiểu thư nhà nào được nuông chiều từ bé.
Nghe Chiết Phương nói vậy, Vương Uẩn đoán chừng cũng đã đúng được tám chín phần.
Cô vẫn giữ vẻ bình thản, nhặt mấy miếng bánh ngọt ngon nhét vào tay Chiết Phương, vỗ vào tay nàng ấy: "Ngươi đi chơi trước đi, trước khi ra ngoài thì gọi Lưu Xuân vào phòng ta."
Nghe Vương Uẩn tìm mình, Lưu Xuân đến rất nhanh, thuận miệng an ủi Chiết Phương đôi câu, rồi vội vàng đến phòng Vương Uẩn.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng ấy đã lên tiếng hỏi: "Cô nương, có chuyện gì sai bảo nô tỳ sao?"
Nàng ấy đến hơi vội, ngực phập phồng, trên khuôn mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn như vừa chạy từ đâu tới.
"Ngươi nghỉ ngơi một chút đi." Vương Uẩn chỉ vào một chiếc ghế trong phòng, hỏi: "Ngươi từ đâu đến?"
Lưu Xuân nói tạ ơn, đi tới bên ghế ngồi xuống, lấy ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi trên mặt, níu lấy khăn tay, áy náy cười nói: "Ta từ phòng bếp tới, trước đó thấy cô nương cứ chép chép viết viết, nên định sai phòng bếp nấu một bát canh tuyết nhĩ táo đỏ, cho cô nương dùng."
"Ừm." Vương Uẩn hỏi: "Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi xem ngày thường Chiết Phương thích chơi với những ai?"
Lưu Xuân kinh ngạc hỏi: "Cô nương hỏi những chuyện này làm gì?"
"Ngươi cứ nói cho ta biết là được."
Lưu Xuân gật đầu, đặt khăn tay xuống, chuyên tâm trả lời câu hỏi của Vương Uẩn: "Chiết Phương ngày thường không thích chơi cùng ta và Tuyết Tình, lại hay chơi với mấy nha hoàn quét dọn trong phủ, nhưng bọn họ không hầu hạ trong viện, ta cũng không rõ lắm. Ta và Tuyết Tình thường phải xử lý việc trong viện, bận rộn cũng không để ý đến Chiết Phương."
Vương Uẩn nhìn Lưu Xuân, cau mày nói: "Ngày thường các ngươi rất bận sao?"
Cô vừa hỏi như vậy, Lưu Xuân cười khổ nói: "Cô nương có lẽ không biết, Tuân đại nhân thanh liêm, người hầu có thể sai bảo trong phủ quá ít, tòa phủ đệ lớn như vậy giao cho chúng ta, bận rộn khó tránh khỏi có chút rối loạn."
Nghe Lưu Xuân nói, nếu Lưu Xuân nói thật, cô cũng không biết Lưu Xuân và Tuyết Tình lại bận rộn như vậy.
"Ngươi có biết mấy nha hoàn quét dọn kia tên gì không?"
Lưu Xuân trầm tư một lát, chậm rãi đáp: "Một người tên là Quế Diệp, hai người kia tên là Mai Nhụy và Tiểu Liên."
Vương Uẩn nhìn chằm chằm Lưu Xuân một hồi, đến khi nàng ấy mất tự nhiên níu chặt khăn tay, mới nhắm mắt lại, giơ tay day day trán, khẽ than một tiếng.
Cô cũng hiểu đại khái chuyện của Chiết Phương. Cô đã hứa dẫn Chiết Phương ra ngoài, nàng ấy nhất thời vui mừng quá mà giành việc của người khác, lại còn nhỏ tuổi nên không nghĩ nhiều, chỉ muốn giúp người khác làm thêm chút việc. Không ngờ rằng Vương Uẩn vốn đã thiên vị Chiết Phương, khiến người khác bất mãn và ghen tị, lại thêm nàng ấy giành làm việc, khó tránh khỏi bị chê trách là vượt quá bổn phận, nhúng tay vào mọi chuyện, khiến người ta sinh lòng chán ghét.
Ba tiểu nha hoàn chơi thân với Chiết Phương cũng hùa nhau bài xích nàng ấy.
Mà Lưu Xuân vừa lau mồ hôi vừa níu khăn tay, ánh mắt lại có chút né tránh và áy náy, xem ra chuyện của Chiết Phương, chắc chắn nàng ấy cũng biết ít nhiều.
Theo Vương Uẩn suy đoán, tâm phúc của cô là Tuyết Tình, cô lại thiên vị Chiết Phương nhỏ tuổi, Lưu Xuân ở giữa không trên không dưới, không tranh được với Tuyết Tình, cũng không nỡ trách phạt Chiết Phương, thấy Chiết Phương bị bài xích cũng lờ mờ nhận ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Đều tại ngày thường cô chỉ lo luyện chữ và chuyện thư viện, hoàn toàn quên mất mình còn mang danh nghĩa nữ chủ nhân, suốt ngày chỉ nghĩ đến Trương Đình Khê, Sầm Linh Lộ, Vương Lâm, mà bỏ qua mối quan hệ phức tạp trong hậu trạch.
Tuy hậu trạch trong phủ của Tuân Trinh sạch sẽ, nhưng nơi có người thì có giang hồ, khó tránh khỏi có chút va chạm và mâu thuẫn nhỏ, cũng khó trách y nói mình suy nghĩ không chu toàn.
Vương Uẩn nghĩ đến quốc gia đại sự, nghĩ đến làm nên sự nghiệp, lại không ngờ đến câu chuyện "một gian nhà không quét, sao có thể quét thiên hạ" mà mình từ nhỏ đã nghe, đem chuyện trong phủ ném hết ra sau đầu, làm một chưởng quỹ mặc kệ mọi việc.
Vương Uẩn thở dài, chuyện trong viện mình còn chưa xử lý xong, còn muốn xử lý chuyện thư viện gì nữa.
Thời trung học, Vương Uẩn chỉ làm qua mấy chức vụ không phải quản lý ai như đại diện môn học, lớp phó, lớp phó học tập. Cho dù có quản kỷ luật, Vương Uẩn cũng chỉ lạnh lùng ghi tên người gây rối vào sổ, nữ sinh thì ít ghi, nam sinh thì ghi nhiều hơn, một là nữ sinh đều rất ngoan, hai là giữa nữ sinh có quá nhiều chuyện. Nói tóm lại, mọi người đều là bạn học, cho dù có ghi tên thật cũng không xảy ra mâu thuẫn quá khích gì.
Bây giờ không giống ngày xưa, lại là mâu thuẫn giữa các cô gái, Vương Uẩn cảm thấy thật sự rất khó quản lý bọn họ, cũng không phải học chuyên ngành quản lý hay trời sinh có năng lực quản lý.
Trương thị đã từng dạy Vương Uẩn một thời gian, quan hệ của đám người làm Vương gia cũng rất phức tạp, động đến một người là ảnh hưởng đến toàn cục. Vương Uẩn càng thêm bội phục các nhân vật chính trong truyện xuyên không, có thể chỉnh đốn hậu trạch quy củ, còn mình, khi thực hiện, lại thấy hoàn toàn không dễ dàng như trong tiểu thuyết.
"Trước hết cứ an ủi Lưu Xuân đã." Vương Uẩn áy náy nghĩ, cô đã bỏ qua cảm nhận của Lưu Xuân, đó là lỗi của cô, không thể chối bỏ.
Còn an ủi như thế nào...
Vương Uẩn do dự một lúc, cuối cùng cười cười với Lưu Xuân, nhẹ giọng nói: "Nhắc tới chuyện của Chiết Phương, ta muốn dẫn Chiết Phương ra ngoài một chuyến, ngươi chắc cũng biết rồi."
"Nô tỳ biết."
"Ta đi ba ngày, nếu trong phủ có chuyện gì cũng không hay, các ngươi theo ta đã lâu, so với người khác ta tin tưởng các ngươi hơn." Lời này không hề giả dối, trong phủ này ngoại trừ Tuân Trinh, cô tin tưởng nhất chính là Tuyết Tình, Lưu Xuân, Vương Uẩn nhìn thẳng vào mắt Lưu Xuân, thành khẩn nói: "Các ngươi theo ta lâu như vậy, Tuyết Tình tính tình quá thật thà, không có tâm cơ, nhưng ngươi thì khác, ta biết ngươi cẩn thận chu đáo, còn rất khéo léo, những ngày ta đi vắng chỉ có thể nhờ ngươi để ý nhiều hơn."
Vương Uẩn nói xong, trong lòng thấp thỏm.
Cô chưa từng coi Tuyết Tình và Lưu Xuân là nô tỳ thật sự, phần nhiều giống như cấp trên và nhân viên, đương nhiên đây chỉ có cô nghĩ thế thôi.
Cô cũng không biết làm như vậy có được hay không, Lưu Xuân cô chỉ có thể tạm thời an ủi, chờ sau này sẽ từ từ khuyên giải nàng ấy.
Đối với Lưu Xuân, Vương Uẩn không tiện trực tiếp trách cứ, chỉ có thể giao cho nàng ấy một nhiệm vụ mà chỉ có nàng ấy mới làm được, để thể hiện sự coi trọng của mình, hy vọng Lưu Xuân có thể hiểu được dụng ý của cô.
Lưu Xuân nghe xong lời của Vương Uẩn, muốn nói lại thôi: "Cô nương, nô tỳ..."
"Nô tỳ tính tình ngu dốt, việc này vẫn nên giao cho Tuyết Tình thì hơn."
Vương Uẩn xua tay, cười nói: "Ta tin tưởng ngươi."
Lời này vừa nói ra, Lưu Xuân không từ chối nữa, trên mặt lộ vẻ kiên định. Nàng ấy đứng dậy, hành lễ nói: "Cô nương tin tưởng nô tỳ, nô tỳ sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô nương."
Vương Uẩn nhìn mà thấy không quen, cô không quen dùng cách này để mua chuộc người khác, quá mệt mỏi lại quá thực dụng. Trong lòng nghĩ là quan hệ cấp trên và nhân viên, nhưng cô cũng lợi dụng sự trung thành của Lưu Xuân đối với cô, nếu không, cách này của cô thật sự chưa chắc đã có tác dụng.
"Cứ quyết định như vậy đi." Vương Uẩn lại nói: "Lưu Xuân, ngươi đi gọi bọn Quế Diệp đến đây, ta có việc muốn hỏi bọn họ."
"Vâng."
"Khoan! Đợi đã!"
"Cô nương còn có gì sai bảo ạ?"
"Ngươi đi gọi Quế Diệp trước, lát nữa lại gọi Niệm Nhân đến."
Trong lúc Lưu Xuân ra ngoài tìm người, Vương Uẩn rót cho mình một chén trà, bưng lên nhấp một ngụm.
Những chuyện mình bỏ qua mấy ngày nay còn phải tự mình giải quyết, may mà có Tuân Trinh gợi ý một câu, nếu không đợi trong viện cô thật sự xảy ra chuyện gì cô mới nhớ ra, bởi vậy cô càng phải xử lý thật tốt cho y xem.
Đám người Quế Diệp không giống Lưu Xuân, bọn họ không tiếp xúc với Vương Uẩn, mà cô không thể dùng tình cảm, cũng không thể quá hung dữ. Nếu quá hung dữ, không chừng bọn họ sẽ hận Chiết Phương.
Sao lại phiền phức vậy chứ?
Vương Uẩn nằm bò ra bàn, lặng lẽ khóc thầm.
***
Quế Diệp, Mai Nhụy và Tiểu Liên xấp xỉ tuổi Chiết Phương, khi bọn họ đứng thành một hàng trước mặt Vương Uẩn, cô nhìn thế nào cũng thấy giống mấy đứa em chuẩn bị thi lên cấp ba.
Đáng tiếc cuộc đời khác nhau, từ nhỏ bọn họ đã vào phủ làm nha hoàn, không thể giống như các em nhỏ bây giờ, được cha mẹ cưng chiều.
Nhìn qua đều là các cô bé, Vương Uẩn cũng không lơ là, dù sao bây giờ có một số đứa trẻ sinh sau năm 2000 rất giỏi. Huống chi lớn lên ở hậu viện, còn nhỏ tuổi đã đi làm, nếu nói bọn họ không có tâm cơ, Vương Uẩn không tin. Nhưng muốn nói là có tâm cơ đáng sợ gì, Vương Uẩn cũng không tin, đại khái cũng chỉ là trưởng thành sớm hơn thôi.
Vương Uẩn hòa ái cười hỏi: "Các ngươi chính là Quế Diệp, Mai Nhụy và Tiểu Liên?"
Ba cô bé vô cùng căng thẳng, hai tay buông thõng dường như không biết để vào đâu, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đẩy ra một tiểu nha hoàn cao hơn một chút.
"Bẩm phu nhân, nô tỳ là Quế Diệp." Cô bé cao hơn một chút nhìn qua là người lớn tuổi nhất trong số bọn họ, mặc một bộ váy màu hồng nhạt.
Quế Diệp vừa trả lời, hai người kia cũng tự mình tiến lên.
Vương Uẩn cười nói: "Tên các ngươi đặt rất hay, là..." Cô khẽ ho một tiếng, có chút nhịn không được cười: "Lão gia đặt cho các ngươi sao?"
Tuân Trinh bị gọi là lão gia thật sự quá không hợp, ha ha ha.
"Chính là lão gia đặt cho." Tiểu Liên không biết Vương Uẩn đang cười cái gì, cũng cười theo.
"Ừm... Các ngươi có biết không, tên của các ngươi đều nằm trong một bài từ." Vương Uẩn cười, chậm rãi đọc: "Mai nhụy điểm trang, Quế Diệp mày ngài, Tiểu Liên phong vận tựa Dao Trì. Mây trôi nước biếc, ca thánh vút cao, tuyết vờn xiêm đỏ, tay áo nhẹ bay, êm tai không?"
Dưới sự an ủi cố ý của Vương Uẩn, sự căng thẳng bất an của ba người lập tức tan đi không ít.
Trong lúc Vương Uẩn hàn huyên với bọn họ, Niệm Nhân vừa vặn đến trong viện, co bảo bọn họ lui xuống.
Mấy người Quế Diệp nhìn thấy Niệm Nhân bước vào trong phòng, hiển nhiên đều có chút sợ hãi, len lén liếc nhìn nàng ấy, không dám lên tiếng. Nghe được Vương Uẩn bảo lui, tuy nghi ngờ không biết rốt cuộc cô gọi bọn họ đến làm gì, nhưng tất cả đều lui xuống như được đại xá.
Vương Uẩn cười nói với Niệm Nhân: "Ta gọi ngươi đến là muốn sai ngươi làm một việc."
Niệm Nhân hành lễ nói: "Phu nhân cứ sai bảo." Trên mặt nàng ấy không hề có vẻ nghi ngờ, chắc là trên đường về Lưu Xuân đã nói rõ ràng với nàng ấy rồi.
Vương Uẩn nói: "Ngươi thấy ba tiểu nha hoàn lui ra ngoài kia không, bọn họ còn nhỏ không hiểu chuyện, phiền ngươi chỉ bảo bọn họ nhiều chút." Vương Uẩn nghĩ rất đơn giản, thời gian cô gả vào không dài, ba tiểu nha hoàn dường như đều là con của người làm lâu năm, cô không tiện trực tiếp làm gì bọn họ, chỉ có thể gọi bọn họ đến, giả vờ bí hiểm hù dọa bọn họ, lại mượn Niệm Nhân đang quản sự trừng phạt bọn họ thôi.
"Tuổi còn nhỏ mà, lấy đâu ra nhiều tâm cơ như vậy?" Vương Uẩn than thở.
Tuân Trinh tin tưởng đám người Niệm Nhân, Vương Uẩn cũng tin tưởng ánh mắt của y, giao cho nàng ấy, cô rất yên tâm.
Niệm Nhân nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ hiểu rõ và áy náy: "Là ta quản giáo không tốt, khiến phu nhân phiền lòng."
Vương Uẩn lắc đầu: "Tuổi ngươi không lớn, làm được như vậy đã rất tốt rồi."
Quản lý phủ Tuân Trinh đâu vào đấy, chỉ riêng điểm này, cô đã muốn học hỏi nàng ấy nhiều hơn.