Nam Chính Già Rồi - Chương 52: Lẩu cay (hiện đại)

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 51: Lẩu cay (hiện đại)
 
Vương Uẩn nhìn thiếu niên ngồi trên ghế sofa.
 
Dù cô không tin, nhưng sau khi nói chuyện với cậu mười mấy phút, nghe cậu kể xong, cô cũng không thể không tin, cậu rất có thể là người xuyên không.
 
Theo lời Tuân Trinh, cậu vốn đang ôn bài ở nhà, đọc lâu nên hơi chóng mặt, bèn đặt sách xuống, nhắm mắt xoa trán cho thư giãn, kết quả vừa mở mắt ra đã thấy mình đứng trước cửa nhà Vương Uẩn, đang ngơ ngác thì được cô dẫn vào.
 
Chuyện có xác suất nhỏ như vậy mà lại xảy ra với cô, Vương Uẩn vừa buồn cười vừa bất lực.
 
Cô thà đi mua vé số, biết đâu trúng được năm triệu tệ, còn hơn là nhặt được một thiếu niên cổ đại xuyên không. Nhưng trong thâm tâm, cô lại có một sự kích động khó tả. Nếu mẹ cô gặp chuyện này, chắc chắn sẽ không tin lời cậu, mà đuổi cậu đi ngay lập tức.
 
Nhưng Vương Uẩn còn nhỏ, tâm tính vẫn còn non nớt, thích đọc truyện online, không cam lòng vùi đầu vào việc học khô khan, luôn mơ mộng về một cuộc sống sôi nổi, náo nhiệt như trong tiểu thuyết và phim ảnh, thường xuyên ngẩn ngơ giữa giờ học, nghĩ linh tinh đủ thứ chuyện.
 
Tuân Trinh có khí chất nho nhã, nói năng lại lịch sự, trong lòng cô đã tin hơn phân nửa rồi. Dù vậy, Vương Uẩn vẫn cẩn thận quan sát xem có camera nào không, có phải là trò đùa dai trên phố hay không.
 
Ngoài việc tin Tuân Trinh là người xuyên không, Vương Uẩn cũng nghi ngờ cậu có phải là thiếu niên "trung nhị" cãi nhau với bố mẹ, mặc Hán phục bỏ nhà ra đi hay không.
 
Trong lòng xoay chuyển biết bao nhiêu suy nghĩ, Vương Uẩn lắc đầu, xua tan những ý nghĩ đó.
 
Suốt lúc đó, Tuân Trinh vẫn im lặng, cậu ngồi ngay ngắn, lưng thẳng, cổ thon dài, mồ hôi lăn dài trên trán.
 
Vương Uẩn lấy trong túi ra một que kem đưa cho cậu: "Cậu ăn cái này trước đi, cho mát."
 
Tuân Trinh nhận lấy kem, lịch sự cảm ơn, rồi cầm que kem lên quan sát.
 
Vương Uẩn không nói gì, mà rất hứng thú muốn xem cậu sẽ làm thế nào.
 
Tuân Trinh nhìn một lúc, thử đưa tay xé vỏ. Theo tiếng vỏ bọc bị xé, cậu cầm que lấy kem ra.
 
Vương Uẩn: Mình đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của cậu ấy rồi.
 
Thấy Tuân Trinh thông minh như vậy, Vương Uẩn không cam lòng, cô vừa uống nước chanh vừa chỉ vào que kem nói: "Cái này phải ăn từ từ từng miếng nhỏ, ăn miếng to sẽ bị đau đầu đấy."
 
Tuân Trinh gật đầu: "Cảm ơn cô nương nhắc nhở." Nói xong, cậu nhẹ nhàng cắn một miếng. Cậu mặc áo trắng, dáng vẻ rón rén cắn kem, trông giống hệt một chú chuột hamster bạch tạng.
 
Vương Uẩn đưa cho cậu cây kem ốc quế vị sữa, cô rất thích ăn loại kem này, nhưng xem ra Tuân Trinh không quen lắm, vừa cắn miếng đầu tiên đã hơi nhíu mày, không biết là vì quá lạnh hay quá ngọt. Cậu nhíu mày chỉ thoáng qua, nếu Vương Uẩn không nhìn chăm chú thì sẽ không phát hiện ra.
 
"Trông cậu ấy thật lịch sự." Vương Uẩn thầm cảm thán, thiện cảm với Tuân Trinh lập tức tăng lên vài bậc.
 
Hai người ở trong phòng một lúc, điều hòa mà Vương Uẩn bật lúc nãy cũng bắt đầu phát huy tác dụng, trong phòng mát mẻ hơn hẳn, mồ hôi nhễ nhại trên người cô cũng dần bay hơi, đầu óc nóng bức, choáng váng bắt đầu tỉnh táo lại.
 
Tuân Trinh cầm que kem, ánh mắt nghi hoặc, có vẻ như có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng vì phép lịch sự nên vẫn kìm nén không hỏi.
 
Vương Uẩn ném cốc nước chanh đã uống hết vào thùng rác, hỏi Tuân Trinh: "Cậu đói không? Tớ dẫn cậu đi ăn nhé? Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi, tớ sẽ từ từ kể cho cậu nghe." Cô vừa móc túi, còn lại 20 tệ, mời Tuân Trinh ăn bát mì hoặc lẩu cay chắc là không vấn đề gì.
 
Tuân Trinh không từ chối, cúi đầu, ôn tồn nói: "Làm phiền cô nương rồi."
 
"À! Đúng rồi!" Vương Uẩn vỗ đầu: "Tớ quên hỏi tên cậu rồi. Tớ là Vương Uẩn, cậu tên gì?"
 
"Tuân Trinh." Thiếu niên mỉm cười nhẹ, "Tuân trong Tuân Úc, Trinh trong Lưu Trinh."
 
"Vậy chúng ta cũng có duyên đấy chứ, đều liên quan đến thời Tam Quốc, Ngụy-Tấn-Nam Bắc triều, cậu là người thời nào?" Câu hỏi này nghe thật kỳ quặc, Vương Uẩn bổ sung thêm một câu, nín cười nói: "Tớ là người nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa."
 
Ánh mắt Tuân Trinh không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ôn hòa đáp: "Cao tổ lấy quốc hiệu là Tấn."
 
"Hả?" Vương Uẩn không ngờ câu nói bâng quơ của mình lại đúng, ngạc nhiên nói: "Cậu thật sự là người thời Tấn à?"
 
Chưa đợi Tuân Trinh trả lời, Vương Uẩn như chợt nhớ ra điều gì, quay người chạy vào phòng, nói: "Đợi tớ chút, tớ tìm cho cậu cái dây buộc tóc, cậu buộc tóc lên trước đã."
 
Trong ngăn kéo có rất nhiều dây buộc tóc, nhưng buộc lên cho Tuân Trinh thì hơi ngại.
 
Nào là dây buộc tóc hai quả bóng, nào là dây buộc tóc hình bướm, hoa hướng dương, toàn là những kiểu mà dạo trước Vương Uẩn mê phong cách "cute girl" nên mua về, nhưng lại ngại đeo ra ngoài.
 
Nếu đưa cho Tuân Trinh đeo...
 
Vương Uẩn cầm dây buộc tóc tưởng tượng, hình ảnh quá "đẹp", không dám nhìn.
 
Cô quỳ trước ngăn kéo lục lọi thêm một lúc, mới tìm được một cái dây buộc tóc không quá lòe loẹt, có hình hello kitty nhỏ xinh. Thôi thì hello kitty vậy, dù sao cũng hơn là bắt cậu ấy đeo hình bướm, hoa hướng dương ra đường.
 
Vương Uẩn cầm dây buộc tóc hello kitty đi đến trước mặt Tuân Trinh: "Cậu lấy cái này buộc tóc lại nhé." Cô sợ Tuân Trinh không hiểu, lại giải thích: "Con trai ở đây đều để tóc ngắn, tóc cậu dài ra ngoài hơi kỳ lạ."
 
"Được."
 
May mà cậu không hỏi hello kitty là gì, Vương Uẩn thở phào nhẹ nhõm. Bắt một thiếu niên đoan chính đeo hello kitty, cô đúng là quá đáng.
 
Tóc Tuân Trinh đen nhánh, mềm mượt, đúng là "tóc mây buông xõa ba nghìn thước", Vương Uẩn nhìn mà thèm, so với mái tóc khô xơ, vàng hoe của mình.
 
Lúc Tuân Trinh buộc tóc, Vương Uẩn đứng bên cạnh hướng dẫn, cuối cùng buộc cho cậu một bím tóc thấp. Tuân Trinh có khí chất tốt, dù tóc dài trông cũng giống một nghệ sĩ, chứ không phải đầu gấu côn đồ gì.
 
Vương Uẩn nhìn một hồi, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cô nhìn Tuân Trinh một lúc, rồi vỗ tay, bừng tỉnh ngộ, lại đi tìm cho cậu một chiếc kính gọng đen.
 
Chiếc kính này không có độ, chỉ có gọng, mua về cho vui thôi.
 
Tuân Trinh ngoan ngoãn đeo kính vào, trông càng thêm ôn hòa, nho nhã. Vương Uẩn kinh ngạc nhìn cậu: "Đẹp trai thật đấy."
 
"Ừm... Quần áo cậu mặc cũng không phải là không thể mặc ra ngoài, cứ coi như cậu là người yêu thích Hán phục đi."
 
***
 
Lúc Vương Uẩn và Tuân Trinh hỏi han, thu dọn xong đi ra ngoài, mặt trời đã lặn hẳn, chân trời chỉ còn le lói chút ánh sáng.
 
Vương Uẩn lấy điện thoại ra xem giờ, đã hơn sáu giờ rồi, dẫn Tuân Trinh đi ăn cơm xong rồi đi học thêm buổi tối xem ra là không kịp, nghĩ vậy, cô cắn răng: "Thôi kệ, tối nay nghỉ học thêm luôn."
 
Vương Uẩn ấn vào biểu tượng QQ trên điện thoại, nhắn tin cho mấy đứa bạn thân, nhờ chúng xin phép giúp cô.
 
Tắt màn hình điện thoại, trong lòng Vương Uẩn hơi bất an, cô chưa bao giờ nói dối trốn học, vẫn luôn là học sinh ngoan trong mắt thầy cô. Cô xin phép thì thầy cô chắc chắn sẽ không nghi ngờ, nghĩ vậy, trong lòng Vương Uẩn dâng lên một cảm giác tội lỗi khó tả.
 
Nhưng bên cạnh cô còn có một thiếu niên đang "lạc đường" nữa.
 
Vương Uẩn quay sang nhìn Tuân Trinh, thấy cậu đang nhìn màn hình điện thoại sáng trưng trong tay cô, cô lắc lắc điện thoại, cười nói: "Cậu đang xem cái này à? Cái này gọi là điện thoại, lát nữa tớ sẽ nói cho cậu biết."
 
Tuân Trinh khẽ "ừm" một tiếng.
 
Vương Uẩn nhìn Tuân Trinh với ánh mắt thông cảm.
 
Lúc mới ra khỏi cửa, những chiếc xe chạy vun vút trên đường đã làm cậu giật mình, thế giới quan của cậu chắc hẳn đã bị chấn động mạnh.
 
Người thời nhà Tần xuyên không đến nhà Thanh cũng sẽ không luống cuống như vậy, những thay đổi từ sau chiến tranh Nha phiến năm 1840 đến khi nước Trung Hoa mới thành lập thật sự quá lớn. Tuân Trinh không hề kêu lên thất thanh mà vẫn giữ được nụ cười lịch sự, trong mắt Vương Uẩn, cậu thật sự rất giỏi.
 
Cất điện thoại vào túi, Vương Uẩn bắt đầu suy nghĩ xem nên dẫn Tuân Trinh đi ăn mì hay lẩu cay. Cuối cùng, lòng hiếu kỳ muốn xem người xưa ăn lẩu cay đã chiến thắng "thiên thần" dịu dàng, chu đáo trong cô, Vương Uẩn nghiêm mặt dẫn Tuân Trinh đến quán lẩu.
 
Trong quán có một cái điều hòa tủ đứng, nhưng hơi yếu, trên ti vi đang chiếu chương trình giải trí mới nhất của đài Hồ Nam, tiếng cười nói của các minh tinh vang lên rõ mồn một dù có tiếng người nói chuyện xung quanh. Cho dù là mùa Hè, trong quán vẫn có khá nhiều học sinh, ai nấy đều cầm đũa, húp một miếng mì rồi lại ngẩng lên xem ti vi.
 
Tuân Trinh có khí chất tao nhã, chắc hẳn xuất thân quý tộc, cậu có thể chấp nhận được môi trường trong quán hay không thì Vương Uẩn không biết, nhưng cô biết cậu chắc chắn không quen với cách ăn mặc của các cô gái trong quán, hầu hết đều mặc áo cộc tay, không thiếu những người mặc quần short, áo hai dây, Tuân Trinh chỉ liếc nhìn một cái mà tai đã đỏ lên.
 
Bộ Hán phục trên người Tuân Trinh rất nổi bật, vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người trong quán. Ông chủ và bà chủ tò mò hỏi cậu có phải là người xuyên không, có phải đang mặc trang phục cổ trang hay không.
 
Theo một nghĩa nào đó thì đúng là vậy.
 
Vương Uẩn dẫn Tuân Trinh đi lấy giỏ và chọn đồ, cười hì hì nói với ông chủ: "Không phải người xuyên không đâu, cậu ấy mặc Hán phục đấy ạ."
 
"Ồ, Hán phục à." Ông chủ vừa trụng đồ ăn vừa cười nói: "Cái này tôi biết, tôi xem trên ti vi rồi."
 
Bà chủ: Ông cái gì cũng biết nhỉ.
 
Ông chủ: Thì tôi xem ti vi mà, mấy đứa học sinh bây giờ thích mấy cái này lắm.
 
"Cậu ăn gì?" Vương Uẩn cầm giỏ, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Tuân Trinh bên cạnh.
 
Tuân Trinh thích nghi rất tốt, ban đầu còn hơi lúng túng, giờ đã có thể mỉm cười chào hỏi ông chủ rồi.
 
Nghe Vương Uẩn hỏi, cậu nhìn vào tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, lắc đầu, cười nói: "a cũng không rõ lắm, phiền... Vương cô nương chọn giúp ta vậy."
 
Vương Uẩn gật đầu, hào phóng gọi cho cậu một đống đồ, lại thêm một gói mì tôm.
 
"Cậu ăn cay được không?"
 
"Ăn được một chút." Tuân Trinh dè dặt nói.
 
Cậu trả lời là ăn được một chút chứ không phải ăn cay được, Vương Uẩn ghi nhớ, để chắc chắn, cô lại hỏi: "Không cho cay được không?"
 
"Ta không sao." Tuân Trinh áy náy nói: "Thật sự làm phiền Vương cô nương rồi."
 
Đưa lẩu cho ông chủ bà chủ, tính tiền hết 15 tệ. Vương Uẩn trả tiền rồi dẫn Tuân Trinh tìm chỗ ngồi xuống.
 
"Cậu xem cái này, cái này gọi là ti vi, lúc rảnh rỗi thì xem cho đỡ chán, cũng giống như các cậu ngày xưa xem kịch vậy."
 
"Cái này gọi là điều hòa, dùng để làm mát, cũng giống như các cậu ngày xưa để đá trong phòng vào mùa Hè vậy, nhưng mà mát hơn đá nhiều."
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo