Chương 59: Phỏng đoán
Lưu Đệ ngồi xuống bên cạnh Vương Uẩn, hơi ẩm cùng hương thơm nhàn nhạt của bồ kết vương vấn.
Nàng ấy đã bình tĩnh lại đôi chút, đầu hơi nghiêng, lấy tay làm lược, chải vuốt những sợi tóc ướt sũng. Ánh nến vàng vọt chiếu rọi làn da trắng nõn của nàng ấy như ngọc sáng bóng, phong tình nữ nhân ập vào mặt.
Khiến Vương Uẩn nhìn mà có chút rung động.
Thật là một vưu vật!
Mỹ nữ sĩ tộc, Vương Uẩn đã gặp nhiều, bọn họ có phẩm chất cuộc sống cao, ăn ngon ở tốt, bình thường lại thích bày biện chút son phấn, xấu mới là chuyện lạ. Mà Lưu Đệ xuất thân từ sơn thôn, có thể xinh đẹp như vậy, thật sự hiếm thấy.
Nàng ấy không giống như quả phụ cứng nhắc trong ấn tượng của Vương Uẩn: "Phàm là phụ nữ, thiên tư và phong vận, hai thứ đều không thể thiếu. Có thiên tư mà không có phong vận, lại giống như mỹ nhân nặn bằng đất sét." Lưu Đệ phong thái trác tuyệt, vừa có thiên tư lại có phong vận.
Lúc này chợt thấy khuôn mặt xinh đẹp và thân thể mỹ miều của tiểu tỷ tỷ, Vương Uẩn không khỏi có chút không kìm chế được.
Lưu Đệ cầm khăn lông quấn lấy đuôi tóc đang nhỏ nước, vừa ngẩng đầu đã thoáng thấy Vương Uẩn nhìn mình chằm chằm, nàng ấy ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi, vừa rồi ta thực sự rất sợ hãi."
Vương Uẩn vội vàng lắc đầu.
Lưu Đệ đã bình tĩnh hơn nhiều, vừa lau tóc, vừa nhàn nhã hỏi chuyện của Vương Uẩn: "Vương gia muội muội, lão giả vừa rồi cùng đi với muội là ai?"
Vương Uẩn thản nhiên nói: "Hắn là phu quân của ta." Sớm muộn gì cũng phải biết, cô không muốn giấu giếm.
Lưu Đệ nghe vậy, chiếc khăn lông trong tay run lên, tuột khỏi tay, nàng ấy kinh ngạc nói: "Phu quân?"
Sớm đã đoán được phản ứng của Lưu Đệ, Vương Uẩn bất đắc dĩ cười cười: "Lưu đại tỷ rất ngạc nhiên sao?"
Lưu Đệ nhặt khăn lông lên, nắm chặt khăn lẩm bẩm: "Có chút." Ánh mắt nàng ấy nhìn Vương Uẩn mang theo chút đồng tình, muốn hỏi gì đó nhưng lại ngậm miệng.
Ánh mắt đồng tình của nàng ấy khiến Vương Uẩn có chút không thoải mái.
Có lẽ trong mắt người khác, thiếu nữ còn trẻ gả cho một lão già lụ khụ là chuyện rất đáng đồng tình, nhưng giờ đây Vương Uẩn không hối hận, nếu phải lựa chọn giữa nam thần Kỷ Cảnh Thịnh lúc trước và Tuân Trinh, cô nhất định sẽ gả cho Tuân Trinh.
Vương Uẩn nhịn không được thấp giọng nói: "Tử phi ngư, yên tri ngư chi lạc dã." (Ngươi không phải cá, sao biết cá có vui hay không)
"Cái gì?"
Lưu Đệ buông khăn lông, cười cười: "Ta và muội có chút giống nhau, lúc trước phu quân cưới ta, cũng là như vậy."
"Hắn là một kẻ què ốm yếu." Lưu Đệ cười khổ: "Cha mẹ ta không muốn ta gả cho hắn, muốn gả ta cho một phú hộ trong thôn, nhưng không lay chuyển được ta, đành phải theo ý nguyện của ta. Cuộc sống tuy có khổ cực nhưng cũng ổn, không ngờ ở với nhau được mười năm ngắn ngủi thì hắn qua đời, để lại một mình ta. Cha mẹ ta bảo ta tái giá, nhưng ta đã gả cho hắn rồi thì sao có thể dễ dàng gả cho người khác." Lưu Đệ quay đầu hỏi Vương Uẩn: "Vương gia muội muội, muội đừng trách ta nói khó nghe, nhưng đây đều là những lời ta cảm kích muội đã cứu ta, móc tim gan ra mà nói."
"Nếu có một ngày phu quân của muội qua đời, muội có tính đến chuyện sau này không?"
Tuân Trinh qua đời?
Có, cô đã từng nghĩ đến.
Tuy nhiên lúc đó cô còn chưa biết rõ nhân phẩm của Tuân Trinh, chỉ nghĩ chờ y qua đời, mình sẽ làm một quý phụ thanh nhàn, sống cuộc sống của riêng mình. Sau này càng tiếp xúc sâu với Tuân Trinh, cô càng không muốn nghĩ đến nữa.
Vương Uẩn đáp: "Những lời này để sau này hãy nói, Lưu đại tỷ, tỷ bị giam lâu như vậy, giờ đã khá hơn chút nào chưa?"
Lưu Đệ nghe vậy, sắc mặt biến đổi. Nàng ấy như không thở nổi, môi mở lớn, giống như con cá rời khỏi nước phồng mang trợn má, hít sâu hai hơi, nắm chặt khăn lông.
Một lúc lâu sau, nàng ấy nghiến chặt răng, trong mắt ánh lên vẻ hận thù: "Vương gia muội muội, ta nhờ muội một việc."
"Phiền muội và phu quân của muội giúp ta, giúp ta bắt hai tên vô lại kia."
Vương Uẩn: "..."
Cô chỉ cứu người, không muốn dính líu đến ân oán giữa bọn họ, thỉnh cầu của Lưu Đệ, cô không làm được. Điều cô có thể làm được chỉ là an ủi Lưu Đệ, giữ chân nữ nhân trong khách điếm, chờ hai bộ khoái mà tối nay cô gặp, giao hết mọi chuyện cho bọn họ xử lý.
Vương Uẩn không biết cách trực tiếp từ chối người khác, đành phải uyển chuyển từ chối: "Ta và hắn từ kinh thành đến đây, còn có việc quan trọng cần xử lý. Mà trước mắt chuyện này đã vượt quá phạm vi năng lực của ta và hắn, chuyện của đại tỷ thật sự là lực bất tòng tâm."
"Hôm nay ta gặp hai bộ khoái, ta nghĩ bọn họ đã phái người đi tìm bộ khoái rồi, chờ bọn họ đến, đại tỷ nói rõ sự tình của mình cho bọn họ biết, thế nào?"
Lưu Đệ lộ vẻ thất vọng.
Vương Uẩn rất xấu hổ, có lẽ Lưu Đệ thấy cô và Tuân Trinh có địa vị khác với những người khác, muốn mượn cô để chống lưng. Lần đầu tiên có người ôm đùi, Vương Uẩn cảm thấy rất kỳ diệu. Chỉ là, cục diện hiện tại không phải là có tham quan ô lại tác oai tác quái, tiểu nhân không được xử lý, Lưu Đệ ôm đùi nàng và Tuân Trinh cũng vô dụng.
Chuyện tiếp theo, nếu chỉ có một mình Vương Uẩn, cô nhất định sẽ rục rịch muốn nhúng tay vào. Nhưng hiện tại cô và Tuân Trinh cùng đi, lại phải đến thăm thúc phụ của La An Thái, chuyện thư viện cũng chưa nghĩ ra được gì, chưa hề chắc chắn, thật sự là không có cách nào cả.
May mà Lưu Đệ tuy thất vọng, nhưng cũng không quấn lấy Vương Uẩn nữa.
Vương Uẩn lại có chút đứng ngồi không yên.
"Lưu đại tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho khỏe đi." Không chịu nổi bầu không khí quỷ dị, Vương Uẩn "bụp" một tiếng đứng dậy, cáo từ Lưu Đệ: "Chuyện khác ngày mai hãy nói, ta xuống xem phu quân của ta trước."
Khép cửa lại, ra khỏi phòng, Vương Uẩn như trút được gánh nặng, thở dài dựa vào khung cửa.
"Khó quá." Vương Uẩn cười khổ.
Hồi tưởng lại khoảng thời gian ngắn ngủi nói chuyện Lưu Đệ, Vương Uẩn đã sắp xếp lại những thông tin mình biết được, tình hình của nàng ấy, cô đã nắm được đại khái.
Chỉ có nữ nhân dưới lầu…
Vương Uẩn vịn tay vịn cầu thang, chậm rãi đi xuống lầu.
Ngoài dự liệu là, đại đường khách điếm trống trải, tiểu nhị và nữ nhân trong khách điếm đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ có Tuân Trinh và người dẫn đầu đám đại hán ngồi đối diện nhau.
Nữ nhân kia chạy rồi?
Không... Không thể nào...
Nhiều người nhìn như vậy, làm sao có thể dễ dàng để cô ta chạy thoát?
Tuân Trinh thả cô ta đi?
Hình như cũng không có khả năng lắm.
Ban đầu Vương Uẩn hơi ngạc nhiên, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Cô tin tưởng Tuân Trinh, nữ nhân và tiểu nhị không thấy chắc chắn là có suy tính của riêng y.
Cô đi đến bên cạnh Tuân Trinh, khẽ gọi: "Tiên sinh."
Tuân Trinh mỉm cười: "Tiểu hữu đã xử lý xong rồi sao?"
Vương Uẩn nhặt một chiếc ghế ngồi xuống, rót cho mình một chén trà: "Đã xử lý xong rồi ạ." Trà trong đại đường đã nguội, uống vào lạnh đến mức Vương Uẩn nhíu mày.
"Tiên sinh, những người khác đâu? Sao chỉ có hai người?"
Không đợi Tuân Trinh trả lời, hán tử đầu lĩnh đã ha ha cười lớn: "Câu hỏi này hay lắm, những người khác đều đi rồi!"
"Hả?" Vương Uẩn tò mò.
Đi rồi?
Hán tử đầu lĩnh cười lớn nói: "Chúng ta hỏi nàng ta không được gì, nàng ta la hét rằng chúng ta muốn giết nàng ta, khóc lóc đòi đi, chúng ta cũng không tiện ngăn cản, đành phải để nàng ta đi."
Vương Uẩn: "Chỉ sợ không chỉ có vậy?"
Hắn trả lời đơn giản, Vương Uẩn căn bản không tin. Tuân Trinh không thể dễ dàng để nữ nhân kia rời đi, ít nhất là trước khi làm rõ mọi chuyện.
Tuân Trinh cười khẽ: "Tiểu hữu tin tưởng ta như vậy, không sợ ta thật sự bị nàng ta mê hoặc sao?"
Vương Uẩn bĩu môi: "Nếu thật sự bị nàng ta mê hoặc, tiên sinh cũng quá không đứng đắn rồi."
Hán tử đầu lĩnh lại khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Ta đi Nam về Bắc lâu như vậy, mỹ nhân nào mà chưa từng gặp, phụ nhân này cũng chỉ có chút nhan sắc mà thôi."
Vương Uẩn tiếp tục hỏi: "Nàng ta đi rồi, bạn của các ngươi đâu? Chẳng lẽ đều đi ngủ cả rồi?"
Hán tử đầu lĩnh đáp: "Bọn họ mệt rồi, đều đã nghỉ ngơi cả rồi." Sắc mặt hắn nghiêm túc, trả lời rất nghiêm chỉnh. Nếu không phải hiểu rõ Tuân Trinh, Vương Uẩn suýt chút nữa đã tin.
Tuân Trinh khẽ cười nói: "Tiểu hữu không ngại đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Vương Uẩn: "Là dạy học sao?"
Tuân Trinh gật đầu: "Phải."
Đại hán đầu lĩnh hứng thú nhìn bọn họ.
Vương Uẩn: "Ta có thể hỏi được không?"
Tuân Trinh: "Đương nhiên có thể, nhưng tiểu hữu không thể trực tiếp hỏi ta đáp án."
"Cục diện hiện tại là do tiên sinh cố ý tạo ra sao?"
Tuân Trinh: "Phải."
Nếu là Tuân Trinh cố ý, thì không khó đoán, đáp án đã rõ ràng.
Vương Uẩn suy nghĩ một lúc.
"Nữ nhân kia và hai tên phạm nhân có quan hệ mật thiết?" Trước quan tài của Lưu đại tỷ có hương đã tắt, có hoa quả tươi, trước đó cô cũng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, chắc hẳn nữ nhân kia đến tế bái Lưu đại tỷ.
Nhưng ban ngày không đến, lại cố tình chọn lúc nửa đêm đến tế bái Lưu đại tỷ.
Trước đó nữ nhân kia nghe thấy tiếng khóc của Lưu đại tỷ thì sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, cũng không quên dẫn dụ cô và Tuân Trinh rời đi. Cô thấy sắc mặt Lưu đại tỷ trắng bệch, mà Lưu đại tỷ hình như không quen biết cô ta.
Hai người vốn không quen biết, một người trong đó đã chết, người còn lại lại chọn lúc ít người đến tế bái.
Đâu chỉ là cổ quái, quả thực là trên trán dán bốn chữ "ta có hiềm nghi" to đùng, chuyện của Lưu đại tỷ chắc chắn có liên quan đến cô ta. Vương Uẩn nghĩ, chỉ có thể đoán cô ta và hai huynh đệ kia có quan hệ không tầm thường.
Cô ta khăng khăng đòi đi... Có lẽ không phải thật sự sợ hãi... Cô ta quyến rũ Tuân Trinh thì không phải chuyện nữ tử bình thường có thể làm được, sau đó thậm chí còn có thể cười nói chào hỏi với cô, có thể thấy được lá gan của cô ta không nhỏ, sợ hãi đến mức phải bỏ chạy là chuyện đáng phải bàn lại.
Nếu không phải thật sự muốn chạy, thì chính là muốn thông báo tin tức?
Chẳng lẽ cô ta biết hai huynh đệ kia trốn ở đâu?
Vương Uẩn ngẩng đầu: "Tiên sinh, các ngươi cố ý thả nàng ta đi, là muốn xem nữ nhân kia muốn làm gì, nếu thật sự quen biết hai huynh đệ kia, đi thông báo tin tức, thì nhân cơ hội làm rõ nơi ẩn náu của bọn chúng. Nếu nữ nhân kia không phải đi tìm hai huynh đệ kia cũng không sao, nói không chừng trên đường cũng có thể tìm được một hai manh mối."
"Tiểu nhị quanh năm chạy bàn, người lại lanh lợi nhỏ bé, nhất định là bị các ngươi sai đi theo dõi nữ nhân kia." Vương Uẩn cân nhắc lại nói: "Nhưng để phòng chuyện bại lộ, tiểu nhị gặp nguy hiểm, cho nên lại sai một người đi theo tiểu nhị."
"Còn một người khác, chắc chắn là bị các ngươi sắp xếp đi tìm bộ khoái rồi."