Chương 60: Phải, cô thích Tuân Trinh
Vương Uẩn ba hoa một thôi một hồi, ra vẻ rất ngầu, rất bình tĩnh suy luận một đống lớn, nhưng mà Tuân Trinh và người dẫn đầu đều im lặng không nói. Vương Uẩn nói xong cũng có chút chột dạ, giống như múa rìu qua mắt thợ, vô cùng quẫn bách và xấu hổ.
Cô không nói nữa, nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, làm dịu cổ họng khô khốc, căng thẳng giương mắt nhìn Tuân Trinh, không muốn bỏ qua bất kỳ một tia biến hóa nhỏ nào trên mặt y.
Tuân Trinh cười khẽ như cô mong muốn, nụ cười này như gió Xuân thổi tan băng giá, tưới mát tâm hồn Vương Uẩn, tảng đá trong lòng cô cũng ầm ầm rơi xuống đất.
Tuân Trinh nhìn vẻ mặt căng thẳng của Vương Uẩn, bật cười nói: "Tiểu hữu không cần căng thẳng, nàng nói rất hay."
"Tiên sinh thật sự làm như ta đoán sao?"
"Cũng không khác bao nhiêu."
Vương Uẩn nghe vậy, không khỏi nheo mắt cười, thân thể căng thẳng cũng thả lỏng.
Bầu không khí vừa rồi quá giống giáo viên kiểm tra bài tập của học sinh!
Tuy rằng cô và Tuân Trinh đã thành thân mấy tháng, nhưng đối mặt với y, cô vẫn luôn có ảo giác như đối mặt với thầy giáo.
Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra thầy giáo dạy toán Tuân Trinh hòa ái hỏi cô: "Vương Uẩn, sao em làm đề này như vậy, nói suy nghĩ của em cho thầy nghe đi."
Vương Uẩn bưng chén trà, bị ảo tưởng của mình làm cho có chút lúng túng, đồng thời lại có chút kích động khó hiểu.
Nếu Tuân Trinh làm thầy giáo thì sẽ như thế nào?
Nếu Tuân Trinh làm thầy giáo, có lẽ là giáo sư đại học.
Có lẽ y mặc áo sơ mi trắng, vest đen, cà vạt và khuy áo chỉnh tề, tỉ mỉ. Mái tóc hoa râm mềm mại, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng kim loại, dưới cặp kính là ánh mắt ôn hòa, không hề có chút uy hiếp.
Hàng ngày y xách cặp táp đi đến trước bục giảng, mỉm cười chào hỏi các học trò, mệt mỏi thì nâng tay nới lỏng cà vạt, tháo kính xuống, khẽ day huyệt thái dương.
Vương Uẩn càng nghĩ càng có một loại cảm giác hưng phấn thần bí.
Thật... thật tuyệt vời! Thầy giáo đại học dịu dàng!
Ví dụ như... sau giờ học thêm...
Nghĩ đi nghĩ lại, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tuân Trinh nghi ngờ: "Tiểu hữu?"
"Khụ khụ..." Vương Uẩn bị chính chủ gọi, nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của Tuân Trinh, lập tức giật nảy mình, cô ho khan kịch liệt: "Sao... Sao vậy?"
Tuân Trinh chỉ cho là cô thẹn thùng, y cười, dời tầm mắt đi, nhìn sắc trời bên ngoài khách điếm.
Tiếng gà gáy hòa cùng tiếng chó sủa, ánh trăng như sương phủ trên phiến đá lạnh lẽo.
Hai mắt y ôn nhu nhìn thẳng vào Vương Uẩn, y nói: "Không còn sớm nữa, tiểu hữu mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện khác chờ ngày mai lại nói, ta và nàng còn có việc quan trọng cần làm."
Vương Uẩn bôn ba lâu như vậy, lúc này mới ngồi xuống uống ngụm trà, vốn là vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng vừa rồi tưởng tượng ra hình tượng thầy giáo đại học của Tuân Trinh, hiện tại toàn thân nhiệt huyết sôi trào, sờ mặt cũng có chút nóng, cơn buồn ngủ đã sớm tan biến.
Nhưng Tuân Trinh đã nói như vậy, cô cũng không cố gắng gượng, huống hồ hiện tại cô cũng không dám nhìn y, nếu nhìn tiếp, cô rất có thể sẽ không nhịn được mà che mặt bỏ chạy.
Vương Uẩn đặt chén trà xuống, đứng dậy chào Tuân Trinh và vị hán tử trung niên kia, đi về phía cầu thang. Di được một nửa, Vương Uẩn nghĩ đến Tuân Trinh không có ý định lên lầu nghỉ ngơi, lại quay lại hỏi: "Tiên sinh và nghĩa sĩ đây không đi nghỉ ngơi sao?"
Tuân Trinh: "Chúng ta còn có việc quấn thân, tiểu hữu đi nghỉ ngơi trước đi." Nhìn thấy sắc mặt của Vương Uẩn, y lại bổ sung giải thích: "Chẳng lẽ tiểu hữu quên mất thân phận trước kia của ta?"
Nam nhân trung niên dẫn đầu thấy vậy cũng gật đầu nói: "Nương tử đi nghỉ ngơi đi, chúng ta cần phải đợi bọn họ trở về."
Vương Uẩn không nói nhiều nữa, ngoan ngoãn trở về phòng mình.
Mở cửa ra, thấy trong phòng đốt nến ấm áp, tiểu nhị khách điếm đã trải giường xong.
Trước khi đi ngủ tắm rửa cũng không có tác dụng gì, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, trên người Vương Uẩn lại trở nên nhớp nháp.
Nhìn thùng tắm, Vương Uẩn thở dài.
Cô rất muốn tắm lại lần nữa, nhưng tiểu nhị không phải bị sai đi theo dõi người phụ nữ kia thì cũng đã ngủ, cô lại ngại quấy rầy giấc ngủ của người ta, đành phải tự bưng chậu gỗ đựng chút nước ấm, vắt khăn lau qua loa người, sau đó ngã xuống giường.
Kèm theo một tiếng "rầm", một giây sau, toàn thân Vương Uẩn chấn động mãnh liệt, ôm đầu cuộn mình thành hình con tôm.
"Đau đau đau!" Vương Uẩn vẻ mặt ai oán, đưa tay sờ sờ gáy mình.
Chết tiệt, quá đắc ý, quên bây giờ sắp vào Hè, ván giường khách điếm đã cứng, chăn lại mỏng.
Vương Uẩn ngã mạnh xuống giường như vậy, cả người đều có chút choáng váng.
Nhưng cú ngã mạnh ngược lại khiến đầu óc mê muội của Vương Uẩn tỉnh táo lại không ít, cô mở to mắt, hai tay đặt ngoài chăn, nhìn chằm chằm ánh nến đang nhảy nhót.
Tuy ảo tưởng về Tuân Trinh rất thú vị, nhưng có một vấn đề hiện thực chắn ngang trước mặt cô, cô không thể bỏ qua.
Vừa rồi quả phụ hỏi cô có nghĩ tới sau này Tuân Trinh qua đời thì cô phải làm sao không. Tuy cô trả lời mơ hồ, nhưng trong lòng lại xúc động không nhỏ.
Tuân Trinh qua đời, cô thật sự có thể làm một quý phụ thanh nhàn, không nghĩ gì, không để ý điều gì, từ đó về sau không liên quan gì đến tình yêu, an tâm sống cuộc sống của mình hay sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng kích động của Vương Uẩn tan biến, hóa thành một nỗi sợ hãi khó tả.
Cô còn chưa từng yêu đương, chưa hưởng thụ được tư vị của tình yêu, làm quả phụ giống như Lưu Đệ, giữ gìn trinh tiết không tái giá, cô tự thấy mình không làm được.
Năm nay cô mười tám tuổi, nếu cô có thể sống đến tuổi của Tuân Trinh, mấy chục năm lẻ loi một mình, cách sống này quá khủng khiếp.
Cô luôn ấn tượng sâu sắc với một đoạn trong Cuốn Theo Chiều Gió, nữ chính Scarlett vì tùy hứng mà trở thành quả phụ, thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm chỉ có thể mặc váy đen rộng thùng thình nặng nề đứng một bên, nhìn các cô gái khác như những cánh bướm hoa vui vẻ nhảy múa, mà mũi chân dưới váy cô chỉ có thể âm thầm giẫm theo nhịp nhạc.
Nhưng bây giờ nếu bảo cô tái giá, cô cũng không làm được.
Nhờ phúc của Tuân Trinh, cô quen biết không ít thanh niên tài tuấn, nhưng nếu tưởng tượng gả cho người như La An Thái, cô cũng không muốn nghĩ tới.
Nếu là trước kia, khi cô vừa mới gả cho Tuân Trinh, biết được gả cho một thanh niên có tiền đồ như Lư Tử Khải, có lẽ cô đã sớm đắc ý.
Hiện tại, cô không hề vui mừng, chỉ có khó chịu, giống như có vật gì đó mắc ở cổ họng, không lên không xuống được.
Ánh mắt Vương Uẩn hơi lóe lên, cô cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc khó tả trong mắt.
Mỗi lần xem phim truyền hình, Vương Uẩn nhìn thấy nữ chính cực kỳ chậm chạp trong chuyện tình cảm, luôn hận rèn sắt không thành thép muốn túm cổ áo bọn họ mà lay, chọc vào trán bọn họ, cầu bọn họ mau chóng thông suốt.
Cô không phải là nữ chính phim truyền hình, cho dù mình có chậm chạp hơn nữa, nghĩ tới tâm tư vừa ngọt ngào lại vừa chua xót khi nghĩ đến Tuân Trinh, Vương Uẩn cũng có cảm xúc.
Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao? Chỉ là cô luôn cúi đầu không muốn thừa nhận mà thôi.
Dù sao thích Tuân Trinh quá khổ sở, đơn giản chính là một ván cờ không có lời giải.
Đúng, cô thích Tuân Trinh, nếu không cũng sẽ không ảo tưởng về y mà vui vẻ như vậy.
Không phải là tình yêu sét đánh, mà là như mưa Xuân, âm thầm tưới mát, trong quá trình ở chung lâu dài, chậm rãi ý thức được tâm ý của mình.
Người xưa có thể sống đến tuổi của Tuân Trinh đã xem như trường thọ, Vương Uẩn không biết y có thể sống bao lâu, nếu cô thừa nhận mình thích y, sau khi y chết, thứ chờ đợi cô chỉ có nỗi cô đơn vô tận.
Thật phiền...
Vương Uẩn yên lặng rúc vào trong chăn, cuộn tròn thành một quả bóng.
Đối tượng mình thích lại là một ông cụ, ngươi quá biến thái rồi, Vương Uẩn.
Vương Uẩn hiếm khi rơi vào tình yêu rối rắm.
Tuân Trinh có thích cô không?
Từ khi gả cho Tuân Trinh đến nay, dường như y chưa bao giờ biểu hiện ra tình cảm mãnh liệt đối với cô.
Vương Uẩn không muốn tự mình đa tình, nhưng cô luôn có một ảo giác, có lẽ Tuân Trinh cũng có chút thích cô. Nhưng y vẫn luôn ngại ngùng điều gì đó, có lẽ là tuổi tác, có lẽ là thứ khác, mỗi lần cô và y nảy sinh chút mầm mống mập mờ, y đều quyết đoán cắt đứt.
Khi Vương Uẩn đối mặt với tình yêu, cô không thích dây dưa, có đôi khi vốn không cần nhiều khúc mắc như vậy, lại bị lo được lo mất kéo dài thành ra trắc trở không ngừng.
Nếu Tuân Trinh cũng thích cô, cô sẽ không cân nhắc chuyện sau khi y qua đời nữa.
Dù sao nếu hai bên tình cảm bền lâu, thì há lại cần sớm chiều bên nhau.
Cẩu độc thân có thể hưởng thụ tư vị tình yêu một khắc cũng là một khắc, nếu về sau không gặp được người mình thích như vậy, lúc trước do dự không khỏi sẽ trở thành tiếc nuối về sau.
"A..." Vương Uẩn trợn mắt cá chết nằm trên giường, giống như con cá mặn dính chảo mất đi toàn bộ sức sống.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ tiêu đời.
Vương Uẩn nghĩ lung tung, vùi đầu vào trong gối.
Ngủ trước đã... Cùng lắm ngày mai thăm dò Tuân Trinh xem sao...
Chỉ là giấc mơ dường như cũng không muốn dễ dàng buông tha cho cô, Vương Uẩn ngủ cũng không được yên ổn.
Cô lại một lần nữa mơ, cảnh trong mơ không còn giống như trước đây chỉ là những mảnh vỡ rời rạc, mà là có một đoạn tình tiết hoàn chỉnh.
Cô mơ thấy... cửa hàng lẩu cay ngoài trường??
Nhìn cửa hàng quen thuộc, Vương Uẩn lại một lần nữa choáng váng trong mộng. Cô cũng không thích lẩu cay bên ngoài trường, nhưng rốt cuộc thì cô nhớ lẩu cay trường học đến mức nào, mới có thể nằm mơ thấy cơ chứ.
Cô nhìn thấy mình đi trước ra khỏi cửa tiệm, đi theo phía sau chính là thiếu niên kia. Khác với lúc trước là, thiếu niên mặc một bộ Hán phục, cử chỉ, hành động giống như làm khách ở nhà người khác, vừa hàm súc lại vừa cẩn thận, quan hệ của hai người hiển nhiên không thân mật giống như trong giấc mơ trước đó.
Mà Vương Uẩn trơ mắt nhìn, mặc đồng phục học sinh, cô vậy mà mang theo thiếu niên về nhà.
Vương Uẩn: Mẹ kiếp! Mình ở chung với con trai từ khi nào vậy? Còn cùng đi ăn lẩu cay?! Sao mình không biết?!