Chương 61: Giấc mơ
Lúc này Vương Uẩn giống như cô hồn dã quỷ bị rút ra khỏi thân thể, không nói một lời, đứng bên cạnh quan sát chính mình hồi cấp ba và Tuân Trinh đi ra khỏi cửa tiệm.
Mà lúc này, trong lòng Vương Uẩn rất kích động.
Hai mắt cô đã rất cố gắng nhìn thẳng về phía trước, nhưng Tuân Trinh bên cạnh quá thu hút, hai mắt vẫn không kìm được mà liếc nhìn cậu.
Tuân Trinh vừa ăn xong đi ra khỏi tiệm, sắc mặt ửng đỏ, làn da trắng như ngọc lấm tấm mồ hôi, sống lưng thẳng tắp, khiến cô có một xúc động muốn đưa tay lau mồ hôi cho cậu.
"Sao vậy?" Nhận ra ánh mắt của Vương Uẩn, Tuân Trinh ôn hòa hỏi.
Vương Uẩn nhìn Tuân Trinh đang mỉm cười, trong lòng không khỏi nghi ngờ, đang ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, lẽ nào cậu không sợ sao? Sao hoàn toàn không thấy cậu sợ hãi hay rụt rè gì cả?
Chắc là ở thời cổ đại, cậu được giáo dục tốt, xuất thân từ gia đình quyền quý nên không dễ dàng bộc lộ tâm tư và suy nghĩ của mình.
Vương Uẩn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngon không?"
Tuân Trinh ngẩn người ra vì câu hỏi của Vương Uẩn.
Nhìn vẻ mặt của cậu, chắc là không ngon lắm, Vương Uẩn thầm nghĩ.
Tuân Trinh nói một cách uyển chuyển: "Vị khá đặc biệt, chỉ là nêm hơi nhiều gia vị."
Vương Uẩn hiểu ý gật đầu: "Đều là mì chính các thứ, có một số người bán hàng vô lương tâm còn có thể cho thêm một số chất gây nghiện." Cô lại bổ sung: "Cậu đừng sợ, thật ra cũng không sao, dù sao chúng tớ cũng đã quen rồi." Nghĩ đến đây, Vương Uẩn vỗ vỗ vai Tuân Trinh: "Nhưng tớ đoán cậu phải mất một thời gian mới thích nghi được."
Cũng không biết thể chất của người cổ đại có thể thích nghi với dầu ăn bẩn và ô nhiễm không khí ở hiện đại hay không nữa.
Cơ thể Tuân Trinh cứng đờ vì cái vỗ vai của cô, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.
May mà lúc này trời đã tối, đèn đường lại mờ tối, Vương Uẩn không để ý đến sự thay đổi sắc mặt của Tuân Trinh. Nếu không, sự ngại ngùng có thể lây lan, hậu quả cuối cùng có thể là hai người nhìn nhau không nói gì mà cùng ngại ngùng.
Cảm giác dưới tay vừa ấm áp vừa săn chắc, Vương Uẩn giật mình, vội vàng rụt tay về, lại hỏi: "Thể chất của cậu thế nào? Bình thường hay làm gì? Cưỡi ngựa à?"
Tuân Trinh: "Bình thường ta hay luyện cưỡi ngựa bắn cung."
"Ồ." Vương Uẩn đáp lại một cách khô khan.
Cô cũng không giỏi tìm chủ đề để nói chuyện với người khác, nhưng cô tin rằng chỉ cần ở chung một thời gian thì sẽ quen thôi.
Khi đi đến gần cửa nhà, không có đèn đường, trước mắt tối đen như mực, Vương Uẩn lấy điện thoại ra bật đèn pin, ánh sáng rực rỡ lập tức xua tan bóng đêm, chiếu sáng con đường bê tông phía trước.
Vương Uẩn lấy chìa khóa mở cửa, nhìn Tuân Trinh lẽo đẽo theo sau mình như một cái đuôi nhỏ, lại nhìn căn nhà nhỏ tạm thời của mình, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác mệt mỏi.
Hôm nay chắc là không ngủ sớm được rồi, nhất định phải giới thiệu sơ qua về thế giới này cho cậu ấy, rồi hướng dẫn cậu ấy sử dụng các thiết bị điện, không biết ngày mai đi học có chịu nổi không.
Về chỗ ở của Tuân Trinh, Vương Uẩn rất áy náy, nhà cô chỉ có một phòng ngủ, chỉ có thể để Tuân Trinh ngủ sofa.
Tuân Trinh rất hiểu chuyện, thậm chí còn có vẻ áy náy: "Xin lỗi, đã làm phiền nương tử rồi."
Vương Uẩn chăm chú nhìn Tuân Trinh một lúc, thiếu niên trước mắt nhìn thì phong độ nho nhã, lễ độ nhưng thực ra rất tự trọng, lưu lạc đến đây được cô cưu mang, trong lòng cậu chắc hẳn đang rất bối rối và lúng túng.
Vương Uẩn cười nhẹ: "Không phiền đâu, chỉ là bây giờ thiếu một cái gối, cuối tuần tớ dẫn cậu đi mua."
Tuân Trinh im lặng gật đầu, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Đa tạ."
Cậu nói câu "đa tạ" rất trịnh trọng, Vương Uẩn vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Chăn bông mùa Đông quá dày, cho Tuân Trinh đắp chắc sẽ nóng chết mất. Vương Uẩn lục lọi một hồi, chỉ tìm được một cái chăn mỏng, sờ thử thấy độ dày vừa phải, mùa Hè đắp chắc là vừa.
Lúc cô ôm chăn mỏng ra ngoài, Tuân Trinh đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách, lưng thẳng tắp, cổ thon dài, khiến khóe mắt Vương Uẩn giật giật.
Ghế sofa rất mềm, cô vừa ngồi xuống là gần như lún cả người vào trong, thật khó cho Tuân Trinh vẫn có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh, ngồi ngay ngắn như vậy.
Vương Uẩn đi đến trước mặt Tuân Trinh, ôm chăn ngồi phịch xuống sofa, một tay chống eo, hai mắt nhìn lên trần nhà.
"Nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa tớ hướng dẫn cậu sử dụng đồ điện."
Tuân Trinh mỉm cười gật đầu: "Nương tử sống một mình sao?"
Suýt nữa thì quên mất vấn đề xưng hô.
Vương Uẩn nghiêm túc nhìn Tuân Trinh, sửa lại: "Cậu đừng gọi tớ là nương tử nữa, ở quê tớ, nương tử có nghĩa là vợ."
Vừa dứt lời, Vương Uẩn lại được chiêm ngưỡng cảnh tượng mặt thiếu niên đỏ bừng.
Thái độ bình tĩnh của Tuân Trinh sụp đổ, nụ cười trên khóe miệng cậu biến mất không còn tăm hơi. Cậu đỏ mặt bối rối nói: "Vậy... vậy sao? Thì ra là vậy..." Cậu lắp bắp: "Là ta lỡ lời mạo phạm... a..." Tuân Trinh nhớ đến lời của Vương Uẩn, vội vàng dừng lại, chỉ còn lại một tiếng "a" bối rối.
Vương Uẩn: "..."
Trông Tuân Trinh cũng trạc tuổi cô, sao lại hay ngại ngùng thế nhỉ? Trong mắt Vương Uẩn, cậu giống như một dòng suối trong lành, hoàn toàn khác với những nam sinh hay cười đùa ở trường.
Vương Uẩn nhìn Tuân Trinh với ánh mắt kỳ lạ, khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.
Vương Uẩn: "Cậu cứ gọi tớ là Vương Uẩn đi, à, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
Tuân Trinh ngượng ngùng đáp: "Mười sáu."
Vậy mà nhỏ hơn cô một tuổi.
Vương Uẩn nheo mắt cười hiền hậu: "Tớ lớn hơn cậu một tuổi, cậu không cần ngại ngùng, thật sự không được thì coi tớ là chị gái cũng được."
Vẻ mặt bối rối của Tuân Trinh cuối cùng hóa thành một nụ cười gượng gạo.
Vương Uẩn không trêu cậu nữa.
"Cậu vừa hỏi tớ có phải sống một mình không." Vương Uẩn gật đầu: "Ừ, tớ một mình sống ở ngoài... đi học..."
Vương Uẩn cuối cùng cũng buông tha cho cậu, Tuân Trinh như trút được gánh nặng, sắc mặt dần dần dịu lại, khôi phục nụ cười ôn hòa, bình tĩnh: "Đi học?"
Vương Uẩn bật dậy, ôm chăn ngồi thẳng lại: "Ừ, đi học, ở thế giới của chúng tớ, con gái cũng có thể đi học."
Nhắc đến giáo dục bắt buộc của đất nước, Vương Uẩn rất tự hào, mặc dù có rất nhiều nhược điểm, nhưng ưu điểm của nó cũng không thể phủ nhận.
Vương Uẩn bổ sung: "Không chỉ con gái, tất cả trẻ em đến tuổi quy định của pháp luật đều phải đi học, ít nhất phải học chín năm."
Tuân Trinh rất hứng thú với lời của Vương Uẩn, cậu tò mò hỏi: "Nếu là bách tính nghèo thì sao? Cũng phải học chín năm sao?"
Vương Uẩn: "Cũng không phải tất cả, khi đi học không phải đóng học phí, học phí do nhà nước chi trả, nhưng các chi phí khác thì do gia đình tự lo."
Tuân Trinh nhíu mày: "Mấy năm trời, đối với những gia đình nghèo khó, chi phí chắc chắn là rất lớn, dù có nhà nước hỗ trợ học phí thì chắc cũng khó khăn."
Vương Uẩn gật đầu: "Ừ, kinh tế đất nước chúng tớ phát triển chưa đồng đều." Vương Uẩn đưa tay sờ mũi: "Tình hình cụ thể tớ cũng không rõ, nhưng tớ biết ở những nơi mà tớ không biết, chắc chắn có rất nhiều gia đình, có lẽ vì quan niệm quá lạc hậu, có lẽ vì quá nghèo, không thể cho con cái học hết chín năm giáo dục bắt buộc."
"Nhưng dù sao cũng đang dần dần phát triển." Cô cười nói: "Đa số cha mẹ vẫn sẽ cho con cái đi học, chủ yếu là ở chỗ chúng tớ, tình hình hơi đặc biệt."
"Ngay cả tiểu nhị ở tửu lầu, à chúng tớ không gọi là tiểu nhị mà gọi là nhân viên phục vụ, ngay cả khi làm một nhân viên phục vụ cũng cần có kiến thức chuyên môn, cần phải học."
Vương Uẩn suy nghĩ một lúc, kiên nhẫn giải thích: "So với thời cậu, chúng tớ coi trọng giáo dục hơn... ừm, giáo dục phổ cập... Thời cậu có thi viện, thi hương gì đó, chúng tớ cũng có thi, chỉ là gọi là thi trung học phổ thông, thi đại học, khác với các kỳ thi thời cậu."
"Một đứa trẻ bắt đầu đi học từ năm sáu tuổi, học tiểu học sáu năm, trung học cơ sở ba năm. Chín năm tiểu học và trung học cơ sở chính là giáo dục bắt buộc mà tớ vừa nói, học phí do nhà nước chi trả, có thể lấy được bằng tốt nghiệp trung học cơ sở.”
"Đến lớp chín, cần phải tham gia kỳ thi để vào trung học phổ thông. Sau ba năm trung học phổ thông, lại tham gia một kỳ thi lớn trên toàn quốc, gọi là thi đại học. Đây là kỳ thi quan trọng nhất của đất nước chúng tớ, cũng là lúc rất nhiều trẻ em nhà nghèo đổi đời. Giống như khoa cử thời cậu vậy."
Tuân Trinh hỏi: "Sau khi thi đại học thì sao?"
Vương Uẩn nói: "Sau đó là học đại học, tham gia thi đại học là để vào đại học. Đại học cũng chia thành đại học và cao đẳng, mọi người thường cho rằng đại học tốt hơn cao đẳng, thực tế là điểm cao thì vào đại học , điểm thấp thì vào cao đẳng, cao đẳng là học nghề."
Tuân Trinh vốn thông minh, mặc dù có một số chỗ nghe không hiểu lắm, nhưng khi liên hệ với những gì Vương Uẩn nói trước đó, cậu cũng đoán được tám chín phần mười.
"Đại học cũng chia thành các bậc, có đại học loại một, loại hai và loại ba. Tong bốn năm đại học, sinh viên có thể chọn ngành học mà mình yêu thích, giống như giáo dục chuyên ngành thời Đường vậy, Quốc Tử Giám có Quốc Tử học, Thái học, Tứ môn học, Thư học các thứ, học chuyên sâu, chúng tớ đại khái cũng như vậy."
"Sau khi tốt nghiệp đại học, có người sẽ tiếp tục thi, học lên cao hơn, cũng có người đi tìm việc làm."
"Mà khi tìm việc làm thì bằng cấp rất quan trọng, năng lực cá nhân tuy quan trọng, nhưng bằng cấp phần lớn sẽ quyết định công việc của một người, có lao động chân tay và lao động trí óc."
"Tất nhiên…" Vương Uẩn cười nói: "Ít người thực sự thích học, đa số đều vì mục đích thực dụng." Cô thẳng thắn thừa nhận: "Tớ cũng vậy."
Tuân Trinh nghe vậy, khẽ cười: "Ngay cả ở quê ta, mọi người cũng đều coi khoa cử là con đường chính thống, những người có chí học tập đều bị coi là đi đường ngang."
Vương Uẩn thở dài một tiếng đầy mệt mỏi như một ông chú trung niên say rượu, than thở với Tuân Trinh về nỗi khổ của học sinh cuối cấp: "Bọn tớ không thể không học, nếu không học, bằng cấp quá thấp, sau này khó tránh khỏi bị người khác coi thường, bất kể là cha mẹ, thầy cô hay họ hàng gì đó đều rất quan tâm đến việc học của bọn tớ." Nghĩ đến những câu hỏi của các bà cô, bà dì trong dịp Tết, Vương Uẩn lại thấy đau đầu. Cô học lớp 12 nên không cần lo lắng chuyện bị giục lấy chồng, họ chỉ hỏi cô học hành thế nào, muốn thi trường đại học nào. Mỗi lần như vậy, Vương Uẩn chỉ cúi đầu bóc kẹo ăn, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
Thấy cô ủ rũ, Tuân Trinh bật cười nói: "Thật không dám giấu, ta với... Vương cô nương... tình cảnh cũng giống nhau."
"Hả?" Nghe vậy, Vương Uẩn ngẩng đầu lên nhìn Tuân Trinh với vẻ tò mò.
Nghe Vương Uẩn than thở như đang kể chuyện nhà, Tuân Trinh cũng thả lỏng, hiếm khi bộc lộ nỗi lòng của mình: "Từ nhỏ ta đã nghe lời cha dạy bảo, đến tuổi thì đến tộc học nghe thầy dạy, cha mẹ, tiên sinh, đều mong ta có một ngày thi đỗ, được ghi danh."
Xem ra dù là thời cổ đại hay hiện đại, dù ở phương Đông hay phương Tây thì nỗi khổ của những người trẻ tuổi đang đi học cũng giống nhau.
"Cậu thích cuộc sống như vậy sao?"
Tuân Trinh không cười nữa, khẽ nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Ngày ngày vùi đầu vào sách vở, ta cũng chán, nhưng trong lòng ta có lý tưởng để phấn đấu."