Chương 62: Lời hứa
"Lý tưởng gì?"
Vẻ mặt ôn hòa của Tuân Trinh bỗng trở nên nghiêm nghị và kiên định, thiếu niên lúc này như thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ, tỏa ra khí thế bức người.
Cậu chậm rãi nói: "Ở quê hương của ta... Tuy là thời đại thái bình thịnh thế, nhưng bên dưới vẻ ngoài phồn hoa lại ẩn chứa những bất ổn." Cậu cụp mắt xuống, giống như thanh kiếm đã được tra vào vỏ, dịu dàng vô hại, cậu có vẻ hơi ngại ngùng: "Ta tuy bất tài, nhưng cũng có chí hướng cải cách những điều cũ."
Vương Uẩn nhất thời không biết nói gì.
"Triều đại của ta từng có một vị vương gia, ông ấy vốn là công tử ăn chơi trác táng, nghe nói một ngày được tiên nhân chỉ điểm, từ đó hoàn lương, quyết tâm phấn đấu, phò tá hoàng đế nhỏ tuổi, cải cách chế độ cũ."
Ước mơ của cậu thật lớn lao! Uớc mơ của cô chỉ là thi vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, còn ước mơ của Tuân Trinh lại là cải cách đất nước, chí lớn vô cùng. Vương Uẩn ngoài khâm phục cũng có chút không tin, giống như có người đột nhiên nói với bạn rằng họ muốn học tập vì sự nghiệp phục hưng đất nước vậy.
Có ước mơ dù sao cũng là tốt, tuy bản thân mình không có chí lớn nhưng cũng không nên bình phẩm về ước mơ của người khác, nên Vương Uẩn chân thành nói: "Tớ tin cậu nhất định sẽ làm được."
"Cậu rất khâm phục vị vương gia kia sao?"
Thật bất ngờ, Tuân Trinh lại lắc đầu: "Không, có lẽ ông ấy sợ đi theo con đường của Vương Kinh Công, nên phần lớn đều chỉ làm cho có lệ, tuy rằng đã khiến bầu không khí triều chính đổi mới, nhưng những vấn đề cố hữu vẫn còn đó, chưa chạm đến gốc rễ, thực chất đã để lại rất nhiều căn bệnh khó chữa. Sau khi ông ấy qua đời, đất nước đại loạn, rất nhiều chính sách bị bỏ dở giữa chừng, quan lại địa phương giả vờ tuân lệnh nhưng thực chất lại làm theo ý mình, nhân cơ hội này để trục lợi."
"Chờ đã!" Vương Uẩn cắt ngang lời Tuân Trinh, ngạc nhiên nói: "Tiểu vương gia? Vương Kinh Công? Vương Kinh Công chẳng phải là Vương An Thạch sao? Cậu không phải là người thời nhà Tấn sao?"
Tuân Trinh mở to mắt: "Ta đúng là người nhà Tấn."
"À..." Ngay sau đó, cậu bỗng nhiên hiểu ra rồi cười nói: "Không phải nhà Tấn thời Lưỡng Tấn, mà là nhà Tấn sau khi nhà Nguyên diệt vong."
Vương Uẩn: "Cậu đừng gạt tớ, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh, sau nhà Nguyên rõ ràng là nhà Minh."
"Cái gì?" Lần này đến lượt Tuân Trinh ngạc nhiên.
"Chờ đã!"
Nhìn biểu cảm không giống như đang giả vờ của Tuân Trinh, chẳng lẽ là thế giới song song?
Ở thế giới của họ, sau khi nhà Nguyên diệt vong không phải là nhà Minh mà là nhà Tấn.
Đùa à! Vương Uẩn ném tấm thảm trong tay xuống đất. Cô rất thích nhà Minh, còn đang mong cậu kể cho cô nghe về phong tục tập quán của nhà Minh nữa chứ.
Tuân Trinh đầy nghi ngờ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nghe nàng nói thì sau khi nhà Nguyên diệt vong không phải là nhà Tấn sao?"
"Ờ..."
Vương Uẩn lại không biết nên trả lời như thế nào, cô suy nghĩ rồi nói: "Trong lịch sử của chúng tớ, sau khi nhà Nguyên diệt vong là nhà Minh, có lẽ là thế giới song song nhỉ."
"Thế giới song song là gì?"
Vương Uẩn cứng họng: "Tớ cũng không biết giải thích thế nào, có thể là lịch sử đã đi theo những con đường khác nhau, nếu như lúc trước Hạng Vũ chiến thắng Lưu Bang thì có lẽ lịch sử đã khác, còn lịch sử quê hương cậu có lẽ đã đi theo một con đường khác."
Lý thuyết về vũ trụ song song cô có thể nói đại khái khi tán gẫu, nhưng để giải thích chính xác định nghĩa của vũ trụ song song thì cô không dám múa rìu qua mắt thợ, cho dù muốn nói cho Tuân Trinh biết cũng phải đợi cô tìm hiểu kỹ càng đã.
Tuân Trinh gật đầu tỏ vẻ nửa hiểu nửa không.
Vương Uẩn sợ cậu hỏi tiếp, không để cho Tuân Trinh có cơ hội đặt câu hỏi, cô tiếp lời cậu lúc trước: "Nếu cậu có cơ hội thể hiện tài năng, cậu muốn làm gì?"
Tuân Trinh dường như muốn nghe những ý kiến khác nhau, không trả lời mà ôn tồn hỏi Vương Uẩn: "Vương Uẩn, nàng sẽ làm gì?"
"Tớ à?" Vương Uẩn hơi nhíu mày, trầm ngâm.
Cô không rõ tình hình triều đại của Tuân Trinh rốt cuộc là như thế nào, cô không thể nói quá nhiều, mà trả lời một cách thận trọng: "Nếu là tớ... Tớ muốn xây dựng một thư viện."
"Thư viện?"
"Ừm." Mắt cô sáng lên: "Ở đây chúng tớ có câu nói: giáo dục là nền tảng của lập quốc, là gốc rễ của cường quốc."
"Cho dù tớ thất bại, nhưng tớ đã gieo mầm mống tư tưởng, sẽ có học trò kế thừa tư tưởng của tớ tiếp tục phấn đấu, lớp sau nối tiếp lớp trước."
"Cho dù chỉ là một chút lửa nhỏ cũng có thể bùng cháy thành đám lớn."
Nghĩ đến đây, Vương Uẩn nhìn thiếu niên, mỉm cười nói: "Sau này nếu cậu có thể trở về, hay là thử xây dựng một thư viện nhé?"
Tuân Trinh trầm ngâm một lúc, dường như đang suy nghĩ, không lâu sau cậu khẽ nhếch môi, cười lớn, tiếng cười của thiếu niên trong trẻo như tiếng hạc kêu. Cậu mỉm cười dịu dàng, lời nói như ngọc, chắc nịch: "Được."
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, tiếng còi xe inh ỏi vang lên không ngớt, ánh đèn của thị trấn nhỏ không rực rỡ như thành phố lớn, ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu rọi, lấp lánh như những vì sao.
Thiếu niên giãn lông mày, trịnh trọng đứng dậy, chắp tay nói: "Nếu có cơ hội ta nhất định sẽ xây dựng một thư viện, không chỉ để báo đáp ân tình hôm nay, mà còn để kỷ niệm tình bạn giữa ta và nàng. Ta mong nàng sẽ đặt tên cho thư viện."
Vương Uẩn ngẩng đầu nhìn thiếu niên với vẻ ngạc nhiên.
Thiếu niên cúi đầu nhìn cô.
Hai người, một đứng một ngồi, lúc này đều mỉm cười.
Vương Uẩn lúc này không cần phải lo lắng về việc thi đại học, cậu cũng không cần phải lo lắng về việc thi cử, sợ phụ lòng mong đợi của cha mẹ và tiên sinh.
Trái tim Vương Uẩn đập thình thịch, như được lấp đầy bởi điều gì đó. Hai người, một người đến từ thời cổ đại, một người đến từ hiện đại, lại giống như những người bạn học cùng trường quen biết nhau nhiều năm, trong giờ giải lao bỗng nhiên nói về tương lai, vẽ ra những ngày tháng sau này, đôi mắt sáng ngời, không sợ hãi, thậm chí còn có chút ngông cuồng của tuổi trẻ.
Vương Uẩn cười hì hì nhặt tấm thảm lên, đứng dậy khỏi ghế sofa: "Chuyện đặt tên để sau này hãy nói, bây giờ tớ cũng chưa nghĩ ra cái tên nào hay. Giờ tớ dẫn cậu đi làm quen với các thiết bị điện trong nhà, sau này cậu phải ở đây một thời gian, đến lúc đó bàn chuyện thư viện cũng chưa muộn."
Cô có thể thấy tâm trạng của cậu có vẻ rất tốt, tâm trạng của cô cũng tốt lên không ít.
Vương Uẩn thuận tay cầm điều khiển điều hòa trên bàn trà đưa cho Tuân Trinh: "Cậu thử xem, hai nút này là để điều chỉnh nhiệt độ."
Cô kiên nhẫn hướng dẫn.
Tuân Trinh nhìn chiếc điều hòa đang làm mát không khỏi thở dài, mỉm cười chân thành: "Vừa rồi ta còn đang thắc mắc, tại sao rõ ràng là mùa Hè mà trong phòng lại mát mẻ như vậy, thì ra là nhờ vào thứ này."
Sau khi dẫn Tuân Trinh làm quen với điều hòa, Vương Uẩn lại dẫn cậu đi xem tủ lạnh và tivi. Máy tính và điện thoại quá phức tạp, bây giờ cô đang học lớp 12, chỉ có điện thoại chứ không có máy tính, nếu muốn dẫn cậu làm quen với máy tính thì chắc phải dẫn cậu ra quán net, nhưng Tuân Trinh không có giấy tờ tùy thân, còn cô lại chưa đủ tuổi.
Lúc này Vương Uẩn mới nhận ra mình đang chứa chấp một người không có giấy tờ tùy thân, chuyện chứng minh nhân dân cũng phải nghĩ cách giải quyết.
Tiếp theo, Vương Uẩn dẫn cậu vào phòng tắm.
Tuy có chút ngại ngùng nhưng vẫn phải giải thích về bồn cầu, may mà Tuân Trinh khá bình tĩnh khi nhìn thấy bồn cầu, ngoài mặt hơi đỏ ra thì cậu trông khá điềm tĩnh.
Vẻ mặt kinh ngạc của thiếu niên khi đi theo sau cô khiến cô cảm thấy rất thú vị.
Chỉ là khi mở vòi hoa sen thì xảy ra chút sự cố, nước từ vòi hoa sen phun ra quá mạnh, vô tình làm ướt người Tuân Trinh, khi tắt vòi hoa sen thì đã muộn.
Nước lạnh từ vòi hoa sen bắn tung tóe, làm ướt chiếc áo mỏng của thiếu niên, chiếc áo mỏng manh dính nước ôm sát vào eo và ngực của cậu, lộ ra màu da, sau khi tắt vòi hoa sen vẫn còn những giọt nước chảy dọc theo những đường cơ bắp săn chắc trên eo cậu, làn da dưới ánh đèn phòng tắm càng thêm trắng mịn.
"Trời ơi!" Vương Uẩn kêu lên một tiếng, vòi hoa sen trên tay rơi xuống đất, cô vội vàng xoa mũi.
Có cơ bắp kìa! Đẹp trai quá!
Tuân Trinh vội vàng lùi lại một bước, vẻ mặt bối rối: "A... Xin lỗi... Là ta... thất lễ..."
"Không không không, lỗi tại tớ!" Ánh mắt Vương Uẩn không nhịn được nhìn chằm chằm vào vòng eo thon gọn của thiếu niên: "Cậu... thay quần áo đi..."
Không đúng... Lấy đâu ra quần áo để thay...
Vừa rồi dẫn cậu đi ăn lẩu xong thì về thẳng nhà, quên mua quần áo cho cậu rồi.
Cũng không thể để cậu mặc đồ của cô được...
Đã buộc cho cậu cái nơ Hello Kitty rồi, nếu bắt Tuân Trinh mặc đồ con gái nữa thì cô đúng là biến thái, tuy rằng cô rất muốn nhìn thấy cậu mặc váy.
Vương Uẩn nhìn quanh phòng tắm một lượt, chỉ còn cách lấy khăn tắm trên giá đưa cho Tuân Trinh: "Cậu che tạm đi."
Không che càng tốt, lộ thêm chút nữa cô cũng không ngại.
Đôi tay trắng nõn thon dài của Tuân Trinh vừa chạm vào khăn tắm, đầu ngón tay như bị điện giật co lại, rồi lại từ từ mở ra, lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú càng thêm đỏ ửng.
Chiếc khăn trong tay lúc này đang tỏa ra mùi hương thoang thoảng, cho dù cậu đã nhận ra sự thất lễ của mình và muốn nín thở cũng đã không kịp, mùi hương như không muốn buông tha cậu, cứ chui thẳng vào mũi.
Không giống mùi hương hoa của các cô gái kinh thành, mà là một mùi sữa ngọt ngào. Cú sốc lớn như vậy khiến trái tim của chàng trai trẻ, người ít tiếp xúc với nữ giới, đập liên hồi.
Nếu Vương Uẩn biết được suy nghĩ của Tuân Trinh lúc này nhất định sẽ cười phá lên, mùi hương gì chứ, rõ ràng là mùi sữa tắm mà! Mùi sữa ngọt ngào chỉ là vì cô mua mùi sữa bò, nếu cậu thích, cô có thể bôi sữa tắm màu trắng sữa lên khắp người cậu.