Chương 63: Sóng gió
Nghĩ đến sữa tắm, Vương Uẩn cầm lấy chai sữa tắm trên kệ, nói với Tuân Trinh: "Tớ ra ngoài một chuyến, lát nữa cậu có muốn tắm trước không?" Sợ Tuân Trinh không biết dùng, Vương Uẩn cố ý bóp một ít ra lòng bàn tay, đưa đến trước mặt cậu: "Bôi lên người, sau đó xả nước là được."
Tuân Trinh ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng từ lòng bàn tay Vương Uẩn, tim đập như trống. Cậu vốn không hứng thú với chuyện yêu đương nam nữ, ở cái tuổi tò mò nhất về giới tính, cậu lại lạnh nhạt không giống những thiếu niên quý tộc khác. Khi họ rong ruổi trên phố, gõ ngọc khánh, tìm hoa hỏi liễu, cậu lại vùi đầu khổ đọc sách thánh hiền. "Trong sách tự có hoàng kim ốc, trong sách tự có mỹ nhân" chỉ là lời nói dối, thật ra là vì cậu muốn một ngày nào đó có thể chấn chỉnh triều cương, loại bỏ gian thần.
Giờ phút này, việc ở chung với Vương Uẩn đã nằm ngoài dự liệu của cậu. Tuân Trinh vừa mờ mịt, bối rối vừa cảm thấy xấu hổ vì sự xao động trong lòng. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, thật sự làm phiền nàng rồi."
Vẻ mặt ngại ngùng của Tuân Trinh cũng làm dịu đi sự căng thẳng của Vương Uẩn. Cô mỉm cười đưa cả chiếc khăn tắm mới chưa bóc trên kệ cho cậu. Chiếc khăn này cô mua để thay, không ngờ lại có lúc dùng đến.
"Cậu có thể tắm muộn một chút, vì tớ phải đi mua quần áo, có thể sẽ về hơi muộn."
Nếu cậu tắm quá nhanh, cô không kịp mua quần áo về, cậu lại phải đứng trần truồng trong phòng tắm.
Vì Tuân Trinh đang ở trong phòng tắm, Vương Uẩn đến đại một cửa hàng gần đó. Gần trường có rất nhiều cửa hàng quần áo nữ, cửa hàng quần áo nam lại thưa thớt, vắng vẻ. Dù vậy, Vương Uẩn vẫn sợ bị bạn học nhìn thấy mình mua đồ ở cửa hàng nam.
Vừa bước vào cửa hàng, Vương Uẩn đã cảm thấy không thoải mái. Cô nhân viên đang ngồi xem phim truyền hình mới nhất trên máy tính. Thấy cô vào, nhân viên lười biếng đứng dậy khỏi ghế sô pha, liếc nhìn bộ đồng phục học sinh của cô, cười trêu chọc: "Mua quần áo cho bạn trai à?"
Vương Uẩn: "... Cho em trai..."
Nhỏ hơn một tuổi thì cũng coi như em trai.
Ngẩng đầu nhìn quần áo treo trong tiệm, Vương Uẩn thấy rối mắt. Cô thấy quần áo nam trông na ná nhau, bản thân cũng không có kinh nghiệm mua sắm đồ nam.
Cô đành tham khảo ý kiến của nhân viên, vừa ước lượng dáng người của Tuân Trinh vừa chọn đại hai chiếc áo sơ mi và quần jean. Không biết Tuân Trinh mặc quần jean sẽ như thế nào, có khi nào sẽ ngại mặc ra ngoài không.
Những thứ khác thì để sau này hai người cùng đi mua. Hiện tại chủ yếu là phải mua cho cậu ít quần áo để mặc, không thể để cậu cứ trần truồng như vậy được.
Tiếp theo là đồ lót và đồ ngủ, cũng không thể để cậu chỉ mặc đồ lót đi ngủ, quá phản cảm.
Đến cửa hàng đồ lót, Vương Uẩn tự cho rằng mình đã được tôi luyện nhờ cô nhân viên bán hàng lúc nãy, nhưng khi nhìn thấy quần lót nam, cô mới nhận ra mình đã lầm.
Đứng trước giá đồ lót, cô thậm chí còn không biết nên biểu lộ cảm xúc gì.
Cô cứng đờ mặt nhìn dãy quần lót dài dằng dặc.
"... Chết tiệt, phải xem kích cỡ sao? Mình biết cậu ấy mặc cỡ nào chứ."
Thật quá kích thích đối với một học sinh chưa từng yêu đương.
Thôi được rồi... hỏi nhân viên bán hàng vậy...
Vương Uẩn đỏ mặt, dưới ánh mắt của nhân viên bán hàng, lấy cớ mua cho em trai, cố mua cho Tuân Trinh vài chiếc quần lót.
"Em trai em bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải để chị gái đi mua quần lót thế này?"
"Mười sáu tuổi, hôm nay nó đến thăm em, quên mang theo quần áo." Vương Uẩn nói dối không chớp mắt.
Mua xong đồ lót, nhìn thấy bộ đồ ngủ Pikachu trong tiệm, Vương Uẩn bỗng dưng nổi lên ý muốn trêu chọc cậu.
Mua cho cậu ấy bộ đồ ngủ Pikachu hay khủng long nhỉ?
Vương Uẩn kéo đuôi Pikachu, tưởng tượng ra dáng vẻ cậu thiếu niên mặc bộ đồ ngủ Pikachu màu vàng chóe.
Đầu đội hai cái tai vàng rủ xuống, phía sau là cái đuôi hình tia chớp.
Cũng đáng yêu đấy chứ...
Tiếc là chất vải hơi dày, không thích hợp mặc mùa Hè. Vương Uẩn tiếc nuối buông đuôi Pikachu ra, cuối cùng chọn một bộ đồ ngủ mỏng và đóng gói cùng đồ lót.
Sau đó, cô đến siêu thị mua bàn chải đánh răng, cốc, khăn mặt và những vật dụng khác.
Lúc xách túi quần áo lớn về nhà, Vương Uẩn bỗng cảm thấy mình đã trưởng thành, giống như một bà mẹ già lo lắng cho con trai, còn "con trai" của mình thì không biết đã tắm xong chưa, có đang đứng trần truồng trong phòng tắm không.
Việc mua quần áo cho Tuân Trinh đã nhắc nhở Vương Uẩn về một vấn đề trước mắt, tiền sinh hoạt của cô có đủ cho hai người không?
Số tiền mua quần áo là tiền tiết kiệm riêng của Vương Uẩn.
Tiền sinh hoạt phí mẹ cô cho, nếu chỉ sống một mình thì dư dả, nhưng hai người cùng dùng thì có thể sẽ eo hẹp. May mắn là quán ăn gần trường đều khá rẻ, một bát mì chay chỉ năm sáu tệ, trừ chi phí mua sắm quần áo, tiền ăn uống chắc không thành vấn đề.
Nghĩ đến người trong phòng tắm, Vương Uẩn cũng hơi đau đầu. Tuân Trinh có lòng tự trọng khá cao, trông có vẻ là một công tử con nhà quý tộc, tuổi còn nhỏ, giờ phải sống nhờ nhà người khác, cô thật sự sợ có ngày cậu sẽ lén bỏ đi vì sợ liên lụy đến mình.
Về đến nhà, Vương Uẩn đứng trước cửa, nhìn ánh đèn sáng trưng trong phòng, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp. Đi học xa nhà một mình, tuy không quá xa, nhưng vẫn có chút cô đơn. Lúc này có một người ở nhà chờ cô, cảm giác xấu hổ và bực bội khi mua sắm lúc nãy đều tan biến hết.
Vương Uẩn lấy riêng đồ ngủ và đồ lót ra, đi đến cửa phòng tắm.
Tiếng nước chảy rào rào vọng ra từ bên trong, bóng người mờ ảo hắt lên cánh cửa.
Vương Uẩn đặt túi đồ trước cửa, ngẩng đầu nói vọng vào: "Tớ để quần áo ở ngoài rồi, cậu... lát nữa... ra lấy nhé?"
"Ờ..." Nghĩ đến cảnh Tuân Trinh ra ngoài lấy đồ, Vương Uẩn lại cầm túi lên gõ cửa: "Để tớ đưa cho cậu, cậu hé cửa ra một chút, tớ đưa vào cho."
Tiếng nước vẫn chảy, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Vương Uẩn kiên nhẫn gõ cửa lần nữa. Lúc này, cánh cửa mới được hé ra một khe hở nhỏ. Hơi nước mù mịt tỏa ra từ bên trong, một cánh tay trắng nõn, săn chắc đưa ra từ khe cửa, làn da lấm tấm những giọt nước, có thể nhìn thấy mạch máu xanh nổi lên.
Bàn tay ẩm ướt vô tình chạm vào đầu ngón tay Vương Uẩn, rồi vội rụt lại như bị điện giật. Sau cánh cửa vang lên giọng nói bối rối của Tuân Trinh: "A... Xin lỗi..."
Vương Uẩn cảm nhận được hơi ẩm ướt trên đầu ngón tay, cố kìm nén cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, nhẹ giọng nói: "Quần áo."
Cánh tay lại đưa ra, cầm lấy túi đồ trên tay Vương Uẩn một cách dứt khoát, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Vương Uẩn hai tay trống trơn: "..."
Cô xòe hai tay ra, thở dài. Cô nên kiên nhẫn với cậu thiếu niên vừa xuyên không từ thời cổ đại đến, dù sao cậu ấy cũng ít tiếp xúc với con gái.
Cô lấy bài tập ra làm trước vậy, buổi tối bỏ giờ tự học, cô cũng hơi lo lắng.
Lấy sách bài tập ra khỏi cặp, Vương Uẩn cầm bút, nhanh chóng vùi đầu vào biển bài tập.
Cô vừa đặt bút xuống vừa suy nghĩ, thời gian trôi qua rất nhanh. Khi cô ngẩng đầu lên, Tuân Trinh đã tắm xong, đang mặc bộ quần áo cô mua, đứng trước mặt cô. Mái tóc đen nhánh mềm mại buông xõa bên mặt, vẻ mặt điềm tĩnh, không biết đã nhìn cô bao lâu rồi.
Vương Uẩn cầm bút, đánh giá cậu thiếu niên đẹp trai, ướt át trước mặt, mỉm cười hài lòng. Thấy Tuân Trinh nhìn chằm chằm vào bài tập của mình, Vương Uẩn chỉ vào tờ giấy: "Cậu đang xem bài tập của tớ à?"
Tuân Trinh gật đầu: "Không biết giờ Vương Uẩn nàng đang…?"
Vương Uẩn: "Là lớp 12 như tớ đã nói, sang năm sẽ phải trải qua kỳ thi quan trọng nhất đời."
"À! Đúng rồi!" Vương Uẩn vỗ trán, quay người lục tìm sách lịch sử trong cặp, vừa tìm vừa nói với Tuân Trinh: "Cậu xem chữ trên bài tập có hiểu không?"
Tuân Trinh nhìn vào bài tập của Vương Uẩn, chăm chú một lúc: "Chữ... hình như là chữ giản thể, nhưng mấy ký hiệu này..." Cậu lắc đầu: "Ta không hiểu."
Biết chữ là được rồi, Vương Uẩn cũng không mong Tuân Trinh hiểu được ký hiệu toán học.
Đặt ba quyển sách lịch sử lên bàn, Vương Uẩn gọi Tuân Trinh ngồi xuống: "Cậu xem sách lịch sử trước đi, tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì. Trước thời nhà Nguyên thì lịch sử của chúng ta giống nhau, chỉ là sau khi nhà Nguyên sụp đổ thì rẽ sang hướng khác." Vương Uẩn vỗ vai Tuân Trinh: "Dù sao thì chúng ta cũng là con cháu Viêm Hoàng."
Nghe thấy cụm từ "con cháu Viêm Hoàng", Tuân Trinh không nhịn được mỉm cười: "Quả thật là vậy." Cậu cầm lấy sách lịch sử, lật một trang.
Vương Uẩn lại gần nói: "Sách của tớ được biên soạn theo chính trị, văn hóa và kinh tế, cậu cứ xem tạm đi, mấy chỗ ghi chú thì không cần để ý, lát nữa tớ đi mua sách phổ cập khoa học cho cậu."
Tuân Trinh khẽ "ừm" một tiếng.
Dưới ánh đèn, ánh mắt cậu dịu dàng, đôi đồng tử đen láy như có ánh sáng lấp lánh, khiến tim Vương Uẩn lỡ một nhịp.
Nguy rồi...
Vương Uẩn vội vàng cúi đầu, nhìn bài toán trước mặt.
"Không làm nổi nữa..." Vương Uẩn thầm than trong lòng.
Đầu óc toàn là hình ảnh dịu dàng của Tuân Trinh.
Vương Uẩn đành đặt bút xuống: "Tớ đi tắm trước đây, cậu cứ xem đi, có gì không hiểu thì lát nữa hỏi tớ."
Lúc cô đi ra, Tuân Trinh đã xem được khá nhiều trang, cũng tích lũy được không ít thắc mắc.
Chữ phồn thể lẫn trong chữ giản thể, tuy trong quá trình giản hóa chữ Hán đã giữ lại và chuẩn hóa một số chữ, nhưng cũng có không ít chữ bị loại bỏ.
Một số chữ giản thể, Tuân Trinh có thể dựa vào ngữ cảnh để hiểu, nhưng cũng có một số chữ khá khó hiểu. Tuân Trinh suy nghĩ một lúc không ra, nhỏ giọng hỏi Vương Uẩn.
Được một mỹ thiếu niên ghé sát tai hỏi nhỏ là một điều tuyệt vời, nhưng khi Tuân Trinh tiếp tục đọc, Vương Uẩn nhanh chóng nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản, chẳng tuyệt vời chút nào.
Câu hỏi của Tuân Trinh không chỉ là hỏi chữ, mà còn hỏi cả từ, khiến Vương Uẩn khó trả lời.
Cậu hỏi về xã hội chiếm hữu nô lệ, xã hội phong kiến thì Vương Uẩn còn có thể trả lời được, còn chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa cộng sản thì cô phải tra trên điện thoại mới giải thích được cụ thể. Đến khi cậu hỏi về khái niệm dân tộc Trung Hoa, Vương Uẩn đã ngẩn người. Cô biết khái niệm chủ nghĩa dân tộc kiểu cũ "bên trong là Trung Hoa, bên ngoài là man di" khác với khái niệm chủ nghĩa dân tộc hiện đại, nhưng khi cậu hỏi khác nhau ở chỗ nào thì cô lại không biết phải trả lời ra sao.
Vương Uẩn lấy điện thoại ra tra cứu khái niệm chủ nghĩa dân tộc hiện đại, rồi đưa tất cả những gì tra được cho Tuân Trinh xem.
Tuân Trinh nhìn chằm chằm vào phần giải thích, im lặng một lúc lâu, ngoài dự đoán của cô.
"Tên gọi Trung Hoa không chỉ không phải tên một quốc gia trong một khu vực, cũng không phải tên một dòng máu, mà là tên một dân tộc văn hóa... Trung Quốc có thể lùi bước thành man di, man di có thể tiến lên thành Trung Quốc, chỉ lấy lễ giáo làm tiêu chuẩn, không phân biệt thân sơ. Sau đó trải qua hàng nghìn năm dung hợp hàng trăm dân tộc, vẫn được gọi là Trung Hoa như cũ."
Từ Thuyết Kim Thiết của Dương Độ đến thuyết Ngũ tộc cộng hòa của Tôn Trung Sơn.
Một lúc lâu sau, cậu mới ngẩng lên, dưới ánh mắt bình tĩnh dường như ẩn giấu sóng gió mãnh liệt, nhưng đồng thời lại lóe lên vẻ mờ mịt, bối rối.