Nam Chính Già Rồi - Chương 67: Thầy cô và bạn bè

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 64: Thầy cô và bạn bè
 
Một lúc lâu sau, cậu mới ngẩng lên, dưới đôi mắt bình tĩnh dường như ẩn giấu sóng to gió lớn, nhưng đồng thời lại lóe lên vẻ mờ mịt, bối rối.
 
Vương Uẩn liếc nhìn cuốn sách lịch sử đang mở trên bàn, những dòng chữ đen được in trên trang sách viết về sự kiện thời kỳ Ngũ Tứ, những bức ảnh đen trắng trong sách giáo khoa tuy đã mờ, nhưng vẫn có thể thấy được sự biến đổi dữ dội lúc bấy giờ. Thời thế hỗn loạn, khắp nơi bất an, nhưng vẫn có vô số thanh niên chí sĩ ngẩng cao đầu không chịu khuất phục đứng lên, Vương Uẩn khi học cũng từng vì thế mà cảm động, nhiệt huyết sôi trào.
 
Cô không biết Tuân Trinh khi nhìn thấy lịch sử đáng sỉ nhục nhất của Trung Hoa có phản ứng gì, cũng không biết cậu đang nghĩ gì khi nhìn thấy những lời giải thích này. Sợ thế giới quan của Tuân Trinh bị rung chuyển, Vương Uẩn đi đến tủ lạnh nhỏ trong phòng khách lấy ra hai lon Coca ướp lạnh.
 
Cô nghịch ngợm áp lon nước lạnh lên má trái của Tuân Trinh. Cậu bị cái lạnh bất ngờ trên mặt kéo lại tinh thần, theo bản năng nhíu mày quay đầu nhìn Vương Uẩn, trong mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ không nói nên lời.
 
Vương Uẩn mở lon Coca của mình, đẩy lon còn lại đến trước mặt Tuân Trinh: "Cậu uống chút gì đã, lát nữa xem tiếp, vừa tắm xong chắc là khát rồi."
 
Tuân Trinh giãn lông mày, cầm lon Coca cười nói: "Đa tạ." Cậu học theo Vương Uẩn kéo khoen lon, nhấp một ngụm nhỏ. Coca vừa vào miệng, những bọt khí nhỏ lập tức nổ tung, vị lạ lẫm khiến cho lông mày vừa giãn ra của Tuân Trinh lại nhíu chặt hơn. Cậu nuốt thứ chất lỏng ngọt nào xuống, ngạc nhiên nhìn Vương Uẩn. "..."
 
Vương Uẩn: "Coca, nó gọi là Coca, bình thường tớ rất thích uống, cậu mới uống chắc chưa quen." Thấy Tuân Trinh có vẻ không thích, cô nói thêm: "Nếu cậu không quen, cứ để đó đã."
 
Tuân Trinh đặt lon Coca trở lại bàn, như trút được gánh nặng, cậu cười nói: "Ta quả thật không quen vị của nó."
 
Vương Uẩn lại uống một ngụm Coca, đến bên cạnh Tuân Trinh, giả vờ như vô ý nhìn cuốn sách lịch sử trên bàn: "Cậu đọc đến đâu rồi?"
 
Tuân Trinh chỉ vào một dòng chữ nhỏ trong sách: "Đến đây rồi."
 
Vương Uẩn tò mò, rõ ràng cậu đã đọc qua Cách mạng Tân Hợi, cô đoán cậu có thể chấp nhận được Khởi nghĩa Thái Bình Thiên Quốc và cuộc Biến pháp Mậu Tuất trước đó, nhưng Cách mạng Tân Hợi đã xóa bỏ chế độ phong kiến, cô không biết cậu có thể chấp nhận hay không.
 
"Cậu cảm thấy thế nào?"
 
Tuân Trinh khựng lại, đôi mắt thanh tú thoáng vẻ mờ mịt, cậu khẽ lắc đầu, cúi xuống thở dài: "Ta... không biết."
 
Xem ra lịch sử cận đại đã mang đến cho cậu cú sốc quá lớn.
 
Nhìn vẻ mặt hoang mang của Tuân Trinh, Vương Uẩn dấy lên chút tội lỗi. Cậu vừa đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, đã đủ bỡ ngỡ rồi, cô lại còn lấy sách lịch sử ra cho cậu xem, chắc chắn thế giới quan của cậu đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cô đã suy nghĩ quá ít, quá hấp tấp, đáng lẽ không nên vội vàng đưa sách lịch sử cho cậu. Việc để cậu làm quen với thế giới hiện đại nên từ từ, những vấn đề liên quan đến quốc gia đại sự, sự thay đổi của chế độ xã hội, chắc chắn sẽ gây ra chấn động lớn.
 
Trong lúc cô đang hối hận, Tuân Trinh đã chậm rãi mở miệng. Cậu nhíu mày, vẻ mặt do dự: "Ta..."
 
Vương Uẩn lập tức vểnh tai lắng nghe.
 
"Ta tự xưng là đã đọc nhiều kinh sử, xem qua trăm nhà, Tứ thư Ngũ kinh càng là không gì không biết, không gì không hiểu, bây giờ mới biết ngoài ra còn có cả một thế giới khác."
 
"Cậu nghĩ gì vậy?"
 
"Rất nhiều." Tuân Trinh nhỏ giọng nói: "Nhưng bây giờ tâm tư ta rối bời, thật sự cũng không nghĩ được gì nhiều."
 
Vương Uẩn nghĩ: "... Thôi rồi... Cậu ấy đã rối loạn rồi... Mình thật sự đã gây ra chấn động lớn cho thế giới quan của cậu ấy."
 
Tuân Trinh ngẩng đầu, nhìn Vương Uẩn một lúc, rồi chậm rãi dời mắt, nhìn vào điện thoại của cô, mỉm cười nói: "Từ nhỏ cha mẹ, phu tử đều dạy ta làm bề tôi phải trung thành với vua, vua tôi, cha con, ai cũng ở đúng vị trí của mình, cương thường luân lý không thể loạn."
 
Vương Uẩn hỏi: "Cậu nghĩ sao?" Cô thấy trên mặt Tuân Trinh có chút ý cười, có lẽ cậu không nghĩ như vậy?
 
Tuân Trinh gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, nếu vua chúa yêu dân, trọng dụng người tài, trên dưới đều tốt, ta nhất định sẽ phò tá vua, nguyện dốc sức, nhưng nếu..." Nói được một nửa, Tuân Trinh có vẻ do dự, cậu dừng lại một chút, dường như đã quyết định điều gì đó, rồi nói tiếp, "Nhưng nếu vua chúa hoang dâm vô độ... Ta thà từ quan ở ẩn, cũng không muốn a dua xu nịnh..."
 
"Đối với ta, diệt trừ cái ác, giúp dân chúng an cư lạc nghiệp mới là mục đích ta đọc sách làm quan, phụng sự vua chúa... Trong mắt ta…" Tuân Trinh cười bất đắc dĩ: "Có lẽ chỉ là một con đường mà thôi, nếu vua chúa tồi tệ, thì chọn minh chủ khác cũng không phải không thể chấp nhận."
 
"Vì vậy, ta luôn cảm thấy mình khác biệt, cũng thường xuyên tự vấn, chỉ là... Đã có suy nghĩ này, thì làm sao dễ dàng thay đổi..."
 
Vương Uẩn hiểu ngay, Tuân Trinh không phải người ngu trung.
 
Ánh mắt cô lập tức trở nên phức tạp. Đối với một người từ nhỏ đã được dạy tư tưởng trung quân ái quốc, việc Tuân Trinh có suy nghĩ như vậy đã là rất khó, có lẽ cậu cũng thường xuyên cảm thấy lạc lõng vì suy nghĩ có vẻ trái với đạo lý của mình.
 
Vương Uẩn suy nghĩ một chút, an ủi: "Cậu cũng đừng nghĩ vậy, cậu xem thời Xuân Thu Chiến Quốc, không phải sĩ phu nào cũng bỏ đi tìm minh chủ khác khi bất đồng quan điểm sao..."
 
"Hơn nữa cậu nghĩ xem, tư tưởng của cậu tiến bộ biết bao!"
 
"Ờm..." Thấy Tuân Trinh im lặng, nhất thời Vương Uẩn không biết nói gì, hoàn toàn không biết nên an ủi cậu thế nào.
 
"Sau này nếu cậu có gì không hiểu, cứ hỏi tớ, tớ sẽ nói cho cậu biết, cậu cũng đừng giữ trong lòng." Vương Uẩn ngượng ngùng nói tiếp: "Cậu có thể coi tớ như thầy cô, bạn bè gì đó cũng được, tớ chỉ toàn học thôi, chưa thử làm cô giáo bao giờ."
 
"Tuy tớ biết không nhiều, nhưng dù sao tớ cũng sống ở đây lâu rồi, được giáo dục bài bản, vẫn hơn cậu tự mình suy nghĩ lung tung."
 
Tuân Trinh thu lại vẻ mất mát và buồn bã trên mặt, mỉm cười nhẹ nhàng đáp: "Được, mong nàng sau này đừng chê ta hỏi nhiều."
 
"Sao lại thế được."
 
Tuân Trinh lại cười nói: "Thật ra nàng không cần an ủi ta, cũng không cần áy náy, càng không cần khiêm tốn, ta phải cảm ơn nàng mới đúng."
 
"Cảm ơn tớ cái gì?" Vương Uẩn ngơ ngác.
 
"Cảm ơn nàng đã cho ta thấy những điều khác biệt như vậy, khiến ta biết được trên đời này ta không cô độc, Vương Uẩn nàng xứng đáng làm sư phụ của ta ở đây."
 
"Khụ..." Vương Uẩn ho khan một tiếng, mặt nóng bừng. Thật ra cô chẳng làm gì cả, được Tuân Trinh cảm ơn khiến cô hơi ngại.
 
Dù không dám nhìn thẳng vào Tuân Trinh, Vương Uẩn cũng biết cậu vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, yên tĩnh, giống như màn đêm ngoài cửa sổ.
 
Vương Uẩn gấp cuốn sách lịch sử trên bàn lại cho cậu, nói: "Bây giờ muộn rồi, tớ buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây, cậu cũng ngủ sớm đi."
 
Tuân Trinh nghe vậy cụp mắt xuống, khóe môi nở nụ cười khó hiểu: "Được."
 
Vương Uẩn: "Chúc ngủ ngon."
 
"Chúc... ngủ ngon?"
 
"Là chúc cậu ngủ ngon đó."
 
Tuân Trinh cũng mỉm cười theo: "Chúc ngủ ngon."
 
Giọng nói của cậu như nước suối tan chảy, trong trẻo, êm dịu, lặng lẽ chảy vào tai, khiến Vương Uẩn rung động.
 
Thật sự toi rồi...
 
Vương Uẩn vội vàng bỏ chạy.
 
Bỏ Tuân Trinh lại phòng khách, Vương Uẩn nhảy khỏi ghế sofa, chạy như bay về phòng mình, khóa trái cửa.
 
Ngồi trên giường, Vương Uẩn lặng lẽ che mặt.
 
Chết tiệt... hình như mình thích Tuân Trinh rồi! Mới có một ngày! Mà đã dám nói mình thích cậu ấy, chẳng lẽ mình là người đa tình như vậy sao?!
 
Hay là sự bồn chồn của tuổi dậy thì bị áp lực học hành đè nén, cuối cùng gặp được một người khác giới mình thích, liền như thác nước tuôn trào ra hết?
 
Nhưng mà người khác giới như Tuân Trinh đúng là hiếm thấy.
 
Tính tình ôn hòa, hành xử bình tĩnh, chí hướng cao xa, lại thông minh. Nghe cậu nói chuyện, có thể đoán được cậu có xuất thân tốt, giáo dưỡng tốt, bình thường chắc cũng rất nỗ lực. Đối xử với nữ giới cũng rất tôn trọng, lễ phép, một người như nam thần đặt trước mặt mình, không thích mới lạ.
 
Vương Uẩn nằm trên giường, ôm chăn suy nghĩ miên man.
 
Tuân Trinh xuyên không đến đây, cô không biết cậu sẽ ở lại luôn, hay chỉ là một thời gian rồi sẽ đi.
 
Nếu chỉ ở lại một thời gian rồi đi thì là bao lâu, một năm? Hai năm? Thậm chí lâu hơn? Mười năm? Đến lúc đó phải làm sao, cô không thể cứ sống cùng Tuân Trinh ở đây mãi được, sau này chắc chắn cô phải đi học đại học ở nơi khác, thân phận, hộ khẩu của cậu đều là vấn đề nan giải, nếu cậu ở lại luôn thì càng phiền phức hơn.
 
Nghĩ đến đã thấy phiền.
 
"Haiz..." Vương Uẩn thở dài buồn bã, lấy điện thoại ra.
 
Xem được hai tập phim, tâm trạng bồn chồn của Vương Uẩn mới dần dịu xuống. Nhìn điện thoại lâu, mắt cô khô và cay, cô dụi mắt.
 
Vừa mới uống Coca, bây giờ cũng hơi khát, cô trở mình xuống giường, rón rén mở cửa.
 
Phòng khách tối om, xem ra Tuân Trinh đã biết cách bật tắt đèn rồi.
 
Vương Uẩn mượn ánh đèn hắt ra từ phòng ngủ, rót cho mình cốc nước, khi đi qua ghế sofa, cô theo bản năng dừng lại.
 
Tuân Trinh đã ngủ, sách vở và bài tập vương vãi trên bàn đã được cậu ấy cẩn thận xếp gọn gàng thành một chồng nhỏ.
 
Vương Uẩn nhìn từ bàn lên mặt Tuân Trinh.
 
Cậu nằm trên ghế sofa, thở nhẹ, nét mặt còn dịu dàng hơn cả ban ngày, không hề có chút hung dữ nào. Hàng mi dài rủ xuống, mí mắt thỉnh thoảng rung nhẹ. Chiếc chăn đắp trên người đã bị tuột xuống đất một nửa.
 
Vương Uẩn nhặt nửa chiếc chăn dưới đất đắp lại cho cậu, ngồi xổm trước ghế sofa nhìn cậu.
 
Đẹp trai thật, không biết sau này già đi, dung mạo không còn nữa, có còn đẹp trai và rung động lòng người như vậy không.
 
…..
 
Editor: Mong già đi làm chi nạ, mong tầm 30t thôi có phải đẹp không? Mong được nhìn dung mạo người ta khi rời đi cái bị xuyên không đến lúc người ta 60 tuổi luôn. Cụ Trinh mà biết sẽ buồn lắm nha tiểu hữu.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo