Nam Chính Già Rồi - Chương 69: Cao cấp

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 66: Cao cấp
 
Vương Uẩn đến bên cạnh Tuân Trinh, yên tĩnh ngồi xuống.
 
Ngô Tứ Hữu nhìn cô, lại nhìn Thi Trùng Dương ngồi một mình, sắc mặt thay đổi, nhưng lại ngồi không yên. Hắn cũng là người nhanh nhạy, nhìn sắc mặt Vương Uẩn, lại nhìn vẻ như có điều suy nghĩ của Thi Trùng Dương, lập tức hiểu ra, thức thời đứng dậy chắp tay, trên khuôn mặt thon dài mang theo nụ cười khách sáo: "Nương tử cũng tới?"
 
"Ta đã hỏi xong rồi, nương tử đã tới, ta cũng không quấy rầy hai vị nữa, cáo từ trước."
 
Tuân Trinh cũng đứng dậy: "Sai gia, mời."
 
Thấy Ngô Tứ Hữu đi xa, Vương Uẩn kéo tay áo Tuân Trinh. Yquay đầu cúi người, đuôi lông mày mang theo ý cười: "Tiểu hữu có chuyện gì?"
 
Vương Uẩn nhìn chằm chằm Tuân Trinh, không muốn bỏ qua bất kỳ một tia biến hóa nhỏ nào trên mặt y.
 
Tuân Trinh thấy Vương Uẩn lâu không đáp, giữa lông mày đã mang theo chút nghi ngờ: "Tiểu hữu?"
 
Vẻ mặt y tự nhiên vô cùng, dịu dàng hòa ái, tựa như người trước mặt y thật sự là một bằng hữu vong niên, chứ không phải thê tử của mình.
 
Vương Uẩn cụp mi, trong lòng quanh quẩn suy nghĩ bâng quơ, không biết là hiểu rõ hay là thất vọng.
 
"Tiên sinh, ta khó ngủ, ngươi có thể cùng ta đi dạo hậu viện không?"
 
Tuân Trinh nghi ngờ nhìn cô thêm một cái, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: "Đương nhiên có thể."
 
Lúc này đã canh tư, tiếng mõ canh đã điểm qua một lần, ánh sao tản ra thứ ánh sáng mờ nhạt, chiếu rọi xuống giếng đá trong khách điếm, càng thêm thê lương.
 
Vương Uẩn không lên tiếng, Tuân Trinh cũng không lên tiếng, hai người im lặng đi dạo quanh sân.
 
Bất chợt, Vương Uẩn đột nhiên hỏi một câu: "Tiên sinh đã từng uống một loại đồ uống mới lạ nào chưa?"
 
"Hửm?" Tuân Trinh rất nể mặt hỏi lại: "Là thứ gì?"
 
Vương Uẩn quay mặt, nhìn thẳng vào mắt y: "Coca Cola."
 
Tuân Trinh mỉm cười lắc đầu: "Chưa từng."
 
Vương Uẩn nhìn vào mắt Tuân Trinh: "Tiên sinh thật sự chưa từng uống sao?"
 
Tuân Trinh đáp: "Lần đầu tiên nghe thấy tên thứ này, sao có chuyện uống nó chứ?"
 
Tuân Trinh lại hỏi: "Tiểu hữu vì sao đột nhiên hỏi ta việc này?"
 
Vương Uẩn không đáp, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm y, nhìn một hồi, tựa như bị rút hết sức lực toàn thân, cúi đầu.
 
Cô có thể thấy Tuân Trinh không hề chớp mắt, vẻ mặt càng không giống giả dối. Bất luận là ai, khi nói dối đều nên có chút sơ hở, không biết Tuân Trinh thật sự chưa từng uống hay là kỹ thuật quản lý sắc mặt của y đã đạt đến cảnh giới đắc đạo rồi.
 
Lần đầu tiên cô phát hiện Tuân Trinh không đơn thuần chỉ là một quân tử, trước kia y còn là Thủ phụ quyền cao chức trọng, muốn moi lời của y, bắt được sơ hở của y thật sự quá khó.
 
Vương Uẩn nhìn gạch đá gồ ghề dưới chân, nhíu mày, nếu muốn moi lời Tuân Trinh nhất định phải đổi cách suy nghĩ khác.
 
Trong lòng suy nghĩ một lúc, Vương Uẩn ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, sắc mặt kiên định.
 
"Tiên sinh, trong lòng ta có một nghi vấn đã khiến ta băn khoăn rất lâu rồi."
 
"Hửm?"
 
"Câu hỏi này có liên quan đến tiên sinh, tiên sinh học rộng tài cao, việc này lại liên quan đến tiên sinh, chắc chắn tiên sinh sẽ vui lòng giải đáp cho ta." Vương Uẩn nịnh nọt Tuân Trinh trước. Ngoại trừ lần trước đối mặt với lão thái thái, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với người khác mà hao tâm tổn trí như vậy.
 
Sắc mặt Tuân Trinh không đổi, cũng không trực tiếp đồng ý, mà cười nói: "Chuyện gì khiến tiểu hữu băn khoăn đến vậy, không ngại nói ra nghe thử?"
 
Vương Uẩn âm thầm cắn răng, tuy Tuân Trinh là quân tử đoan chính, nhưng trước kia không hổ là người lăn lộn trên quan trường, nói năng làm việc đều giữ lại ba phần đường lui.
 
Vương Uẩn hỏi: "Tiên sinh cho rằng thế nào mới là phu thê thật sự?"
 
Tuân Trinh nghe vậy, khựng lại.
 
Vương Uẩn không đợi Tuân Trinh trả lời, tự mình đáp: "Thế nhân thường nói phu thê nên tương kính như tân, nhưng ta lại không thích lắm, luôn cảm thấy thiếu chút thân thiết, lại thêm chút xa cách. Đặc biệt là sĩ tộc, phu thê tương kính như tân, nhìn thì tình cảm sâu đậm, nhưng rốt cuộc bên trong thế nào, người ngoài khó mà biết được. So với sĩ tộc, ta thích cách chung đụng của người thường hơn. Tuy nói vợ chồng nghèo khó trăm bề khổ sở, nhưng ít ra cũng có thêm chút tình nghĩa, cũng hiểu nhau hơn. Cho nên ta đã quyết định từ rất lâu rồi, nếu là phu quân của ta, ta nhất định sẽ thẳng thắn với hắn."
 
"Tiên sinh thấy thế nào?"
 
"Tiên sinh đã là phu quân của ta, ta hy vọng tiên sinh trả lời ta, lúc trước tại sao ngươi lại cưới ta?"
 
"Nói thật." Vương Uẩn tự giễu cười: "Lúc trước ta mang tiếng xấu, những nhà khác đều không muốn cưới ta, chỉ có tiên sinh là ngoại lệ." Ánh mắt cô trong sáng: "Tiên sinh, ngươi đã chần chừ lâu như vậy, từ lúc thành thân đến giờ cũng nên nói cho ta biết rồi."
 
Tuân Trinh mỉm cười không nói, trong mắt có chút ý cười và cưng chiều, một lúc sau, y mới mở miệng: "Tiểu hữu hình như đã hiểu lầm một chuyện."
 
"Chuyện gì?"
 
"Lúc thành thân, ta đã nói, tiểu hữu không cần coi ta là phu quân của ngươi." Ánh mắt Tuân Trinh như nước: "Tiểu hữu nghĩ rất mới lạ, nhưng ta không phải phu quân của nàng."
 
Vương Uẩn: "..."
 
Bộ dạng của Tuân Trinh khiến Vương Uẩn có cảm giác đấm một quyền vào bông. Cô đã rất cứng rắn, từng bước ép sát, căn bản không cho Tuân Trinh cơ hội thở dốc, nào ngờ y lại trực tiếp nắm được lỗ hổng trong lời nói của cô, mở ra lối tắt khác, nhẹ nhàng đáp trả lại lời của cô.
 
Chết tiệt…
 
Quả nhiên là người làm quan…
 
Vương Uẩn cũng muốn giơ ngón tay cái với y. Cô nhìn Tuân Trinh, nghiến răng nghiến lợi. Nếu y đã chuyển đề tài sang lúc thành thân, cô cũng nhân tiện nói luôn: "Nhưng mà… tiên sinh… lúc trước ta cũng chưa đồng ý."
 
Ánh mắt Tuân Trinh rơi xuống đỉnh đầu Vương Uẩn.
 
Lâu sau, y mới khẽ thở dài, trên mặt hiện lên vẻ buồn cười: "Ta cũng không biết nàng lại hao tâm tổn trí đến vậy vì tìm một đáp án."
 
"Nếu nàng muốn biết, ta sẽ nói cho nàng." Ngón tay Tuân Trinh khẽ động, y cúi mắt, khẽ thở dài: "Lúc đó, tiểu hữu cho rằng mình mang tiếng xấu, không ai muốn cưới, nàng có biết, lúc đó có một người muốn cưới nàng không?"
 
Vương Uẩn sững người.
 
Có người muốn cưới cô? Sao cô không biết?
 
Tuân Trinh nói tiếp: "Ta nghe nói người này là con cháu nhà họ Thôi."
 
Con cháu nhà họ Thôi?
 
Vương Uẩn nhíu mày, kinh thành có một số gia đình quyền quý, nhà họ Thôi cũng nằm trong số đó, nhưng bọn họ là sĩ tộc lâu đời, luôn luôn kiêu ngạo, sao lại vô duyên vô cớ cầu hôn con gái của một gia tộc xuống dốc, lại còn mang tiếng xấu.
 
Vương Uẩn lướt qua thông tin về con cháu nhà họ Thôi trong đầu.
 
Không... Chờ chút...
 
Đúng là có một người... Có khả năng cầu hôn cô.
 
Nếu cô nhớ không lầm, nhà họ Thôi có một đứa con trai được nuông chiều vô pháp vô thiên, tên là Thôi Thạc. Thôi Thạc là tên quần là áo lụa nổi tiếng kinh thành, hoàn toàn khác với những người con khác của nhà họ Thôi. Con cháu nhà họ Thôi đều là những người nho nhã lịch sự, còn Thôi Thạc thì hoàn toàn lệch lạc. Hắn béo tốt, tính tình hung bạo, là một tên công tử bột điển hình, nói về háo sắc thì còn hơn cả Giả Xá trong Hồng Lâu Mộng.
 
Tuy mang danh nhà họ Thôi, nhưng người bằng lòng gả con gái cho hắn lại rất ít.
 
Hắn muốn cầu hôn cô?
 
"Là Thôi Thạc?"
 
Tuân Trinh gật đầu: "Chính là hắn."
 
"Vì vậy ta đã nhanh chân đến trước nhà họ Thôi, cầu hôn lão thái thái."
 
Vương Uẩn không nghĩ đến việc tại sao Thôi Thạc lại đột nhiên muốn cưới cô, mà sắc bén hỏi lại: "Ta và tiên sinh chưa từng gặp mặt, tại sao tiên sinh lại vì ta mà chủ động đến cửa cầu hôn?"
 
"Tiểu hữu có biết trước khi thành thân chúng ta đã gặp nhau một lần không?" Tuân Trinh không đáp mà hỏi lại.
 
Vương Uẩn sững sờ tại chỗ, không khỏi trợn to mắt: "Chúng ta? Gặp mặt?" Cô đã gặp Tuân Trinh trước khi thành thân? Sao cô không biết?
 
Phản ứng đầu tiên của Vương Uẩn là Tuân Trinh đang lừa cô, nhưng nhìn bộ dạng của y lại không giống như đang nói dối.
 
Tuân Trinh thấy Vương Uẩn vẻ mặt kinh ngạc, cũng không để ý, y mỉm cười nói: "Có lẽ thời gian đã lâu, nàng quên rồi. Lúc trước chúng ta chỉ gặp nhau một lần, nên tiểu hữu không nhớ cũng là lẽ thường tình."
 
Rốt cuộc cô đã gặp Tuân Trinh ở đâu?
 
Vương Uẩn nghĩ mãi cũng không ra, đúng là lần đầu tiên cô và Tuân Trinh gặp mặt là lúc thành thân, những gì y nói, cô không hề có chút ấn tượng nào.
 
"Chúng ta thật sự đã gặp mặt sao?"
 
Tuân Trinh dịu dàng mà kiên định gật đầu.
 
Vương Uẩn nhìn Tuân Trinh, nghi ngờ trong lòng càng sâu, cô làm sao cũng không nhớ ra.
 
Chờ chút!
 
Vương Uẩn hai mắt mở to, đột nhiên linh quang lóe lên.
 
Suýt chút nữa bị Tuân Trinh dắt mũi!
 
Mạch suy nghĩ của cô đã sớm bị Tuân Trinh dẫn đi đâu mất! Rõ ràng là cô hỏi Tuân Trinh, người nên suy nghĩ cách trả lời là y, sao bây giờ người vắt óc suy nghĩ lại biến thành cô?
 
Ánh mắt Vương Uẩn nhìn Tuân Trinh càng thêm phức tạp.
 
Bất tri bất giác, cô đã rơi vào thế bị động, bị Tuân Trinh nắm giữ quyền chủ động trong cuộc trò chuyện. Tuân Trinh quang hoa nội liễm, vẻ ôn nhuận như ngọc thật sự quá mức lừa gạt, khiến người ta hoàn toàn quên mất y là người làm chính trị, chiêu thức hóa bị động thành chủ động này y chơi thật sự quá nhuần nhuyễn.
 
Ánh mắt Vương Uẩn rất phức tạp: "Tiên sinh muốn chuyển hướng sự chú ý của ta?"
 
Tuân Trinh ôn hòa cười nói: "Ta không có ý này."
 
Vương Uẩn: "Nếu vậy, tiên sinh cứ nói thẳng."
 
Tuân Trinh không đáp, mà chậm rãi bước về phía trước hai bước, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời: "Tiểu hữu, không bằng như thế này đi."
 
"Hửm?" Vương Uẩn nhìn chằm chằm bóng lưng áo bào phiêu dật của Tuân Trinh.
 
"Tuy ta không tự nhận là phu quân của tiểu hữu, nhưng hôm nay đã trả lời câu hỏi của tiểu hữu, hay là trả lời một nửa nhé?" Ánh trăng như nước, dịu dàng bao phủ vạn vật, Tuân Trinh xoay người, nụ cười trên mặt dường như còn ôn hòa hơn cả ánh trăng: "Cũng coi như là tận trách nhiệm của một người phu quân trong lời nàng nói, nếu nàng và ta không phải phu thê thật sự, ta chỉ trả lời một nửa."
 
"Nửa còn lại để tiểu hữu tự mình tìm ra, thế nào?"
 
"Cứ coi như là một giao ước giữa ta và tiểu hữu."
 
"Nếu nàng tìm ra được, ta sẽ nói rõ toàn bộ sự thật tại sao ta cưới tiểu hữu."
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo