Chương 69: Không biết xấu hổ
Vừa xác định tâm ý của mình, Vương Uẩn đã cảm thấy mình như nữ lưu manh, thật không biết xấu hổ.
Nhưng e ngại Tuân Trinh đang bệnh, Vương Uẩn trêu chọc hai câu cũng không dám quấy rầy y thêm. Thấy y nằm lên giường, cô lặng lẽ lui ra ngoài, khép cửa lại.
Cô trở về phòng ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.
Tối qua ngủ quá muộn, lúc tỉnh dậy cả người vẫn còn mơ màng. Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, Vương Uẩn lắc đầu xua tan hình ảnh trong mơ, mặc quần áo xong rồi đi tìm Tuân Trinh.
Cả đêm không gặp, giờ Vương Uẩn rất muốn gặp y, muốn chạy đến trước mặt y nói một câu chào buổi sáng. Tậm chí cô còn tưởng tượng ra cảnh Tuân Trinh đắm mình trong ánh nắng sớm mai, dịu dàng gọi cô một tiếng "tiểu hữu".
Vương Uẩn bước đi nhẹ nhàng, khóe miệng còn mang theo ý cười. Cô đưa tay gõ cửa, nhưng bên trong không có tiếng đáp lại. Vương Uẩn rụt tay, nói một tiếng "xin lỗi", rồi thử đẩy cửa.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, trong phòng trống không, chăn đệm trên giường được gấp gọn gàng.
Vương Uẩn nói: "Dậy sớm vậy sao?"
Cô suy nghĩ một chút, rồi đi tìm Lưu đại tỷ.
Lưu đại tỷ cũng đã tỉnh, đang ngồi trước cửa sổ, cầm lược chải đầu.
Vương Uẩn cố ý quan sát vẻ mặt nàng ấy một lúc, dường như đã ổn định hơn nhiều, chỉ là hôm qua khóc quá nhiều, khóc sưng cả mắt, nhưng vì nàng ấy xinh đẹp nên trông vẫn có nét quyến rũ, đáng thương.
Trưa nay cô và Tuân Trinh sẽ khởi hành, đương nhiên phải báo cho Lưu đại tỷ biết.
Lưu đại tỷ rất tiếc nuối, nhưng hôm qua Vương Uẩn đã nói rất kiên quyết, nàng ấy cũng không tiện níu giữ thêm.
Vương Uẩn suy nghĩ một chút, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào Lưu đại tỷ: "Sau này, tỷ phải cẩn thận."
Đối với Lưu đại tỷ, cô luôn có chút cảm thương. Có lẽ vì biết Tuân Trinh đã cao tuổi, nếu y qua đời, kết cục của cô và Lưu đại tỷ rất có thể sẽ giống nhau.
Nhưng hiện tại cô không muốn nghĩ đến chuyện sau này, cô muốn nắm chắc hiện tại.
Lưu đại tỷ nghe vậy, đặt lược xuống, ánh mắt thoáng buồn: "Nói gì đến sau này, chẳng phải đều là sống qua ngày thôi sao."
Vương Uẩn không khuyên giải gì thêm, đối với Lưu đại tỷ, cô cũng không biết khuyên gì. Nếu khuyên Lưu đại tỷ sống tốt, biết đâu sau này nàng ấy có người yêu mới, nói không chừng lại trách cô nghĩ nàng ấy là loại người gì.
Vương Uẩn xoay người xuống lầu, quả nhiên Tuân Trinh đã dậy.
Vương Uẩn đi đến bên cạnh y, không giấu được nụ cười trên mặt, gọi: "Tiên sinh, chào buổi sáng."
Cô chăm chú nhìn Tuân Trinh, thấy sắc mặt y dường như đã tốt hơn không ít, tuy vẫn còn tái nhợt, nhưng môi đã có chút huyết sắc. Tuân Trinh đúng như cô tưởng tượng, đang đắm mình trong ánh nắng ban mai, y phục chỉnh tề, tóc tai gọn gàng.
"Chào buổi sáng." Tuân Trinh thấy cô, khóe mày như thoáng ý cười: "Nàng dậy rồi à?"
Vương Uẩn nhìn sắc trời bên ngoài: "Giờ nào rồi ạ?"
Tuân Trinh đáp: "Đã giờ Tỵ rồi."
Chín giờ rồi sao? Từ khi xuyên không đến giờ, cô chưa từng dậy muộn như vậy.
"Ta thấy nàng ngủ say, nên dặn dò người dưới không được quấy rầy. Giờ thấy tiểu hữu có tinh thần như vậy, chắc là mơ thấy giấc mơ đẹp? Sao không kể ta nghe xem?"
"Đúng là có một giấc mơ đẹp."
Trừ nửa đêm trước mơ thấy thời cấp ba, thật ra nửa đêm sau cô không mơ gì cả, mãi đến khi trời sắp sáng mới mơ màng thấy một giấc mơ.
Cô mơ thấy Tuân Trinh.
Có lẽ vì đã nhận ra tâm ý của mình, nghĩ đến nội dung trong mơ, Vương Uẩn có chút ngượng ngùng.
Cô thường hay mơ những giấc mơ rời rạc, vừa rồi cô mơ thấy mùa Đông.
Bên ngoài tuyết rơi, trong phòng đốt lò sưởi ấm áp như Xuân. Cô đẩy cửa vào, mang theo gió tuyết bên ngoài vào trong phòng.
Tuân Trinh mặc áo khoác ngoài dựa vào giường, trên đùi đắp một chiếc chăn mỏng, đang xem sách. Thấy cô đến, y đặt sách xuống, đứng dậy khỏi giường chào hỏi cô.
Cô đưa tay ôm cổ Tuân Trinh, cười hì hì nói gì đó. Tuân Trinh mỉm cười thở dài, cúi người cởi giày cho cô, rồi bế cô lên giường.
Tuân Trinh trong mơ ôm cô thật ấm áp, cả người tỏa ra mùi hương sách vở nhàn nhạt. Tay y vì cầm bút lâu năm nên có một lớp chai mỏng, sờ vào hơi ráp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm.
Cô nép vào lòng Tuân Trinh, hỏi: "Tiên sinh, ngươi nói xem các đồng liêu của họ và phu nhân của họ có phải cũng như vậy không?"
"Những đồng liêu khác, ta không rõ." Tuân Trinh mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: "Khuê phòng chi nhạc, sao có thể nói với người ngoài được."
Vương Uẩn nhớ rất rõ, bốn chữ "khuê phòng chi nhạc" được y nói rất nghiêm túc, nhưng mặt cô lại đỏ bừng như đèn lồng. Bốn chữ ngắn ngủi ấy nghe ra ý tứ lưu manh đầy văn hóa.
Ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy, quả nhiên không sai.
Trước khi ngủ cô cứ nghĩ đến Tuân Trinh, tối đến thì mơ thấy y.
"Không được nghĩ nữa! Không được nghĩ nữa!" Vương Uẩn thu hồi suy nghĩ, ép mình nhìn thẳng vào người trước mặt.
Tuân Trinh thấy cô đột nhiên cười, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn cô.
Tuân Trinh lúc ốm yếu thật sự rất dễ khiến người ta muốn trêu chọc. Vương Uẩn rót cho mình một chén trà, nhưng không uống, mà đặt ở bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn Tuân Trinh: "Tiên sinh thật sự muốn nghe ta mơ thấy gì sao?"
Tuân Trinh bưng chén trà trước mặt lên, nhìn cô, mỉm cười: "Nàng bày ra vẻ mặt như vậy, ta lại không dám nghe rồi."
Vương Uẩn cười tủm tỉm, nhưng lời nói ra lại như sấm sét giữa trời quang: "Ta mơ thấy tiên sinh."
"Khụ khụ!" Tay Tuân Trinh cầm chén trà run lên, y bị sặc nước trà nên ho khan.
"Tiên sinh không sao chứ?" Vương Uẩn thấy vậy, kinh ngạc đứng dậy, đến gần Tuân Trinh: "Sao lại bất cẩn như vậy?"
Tuân Trinh rõ ràng không quen với khoảng cách gần gũi giữa hai người, y hơi nghiêng người, đặt chén trà xuống, vẻ mặt có chút lúng túng: "Không sao, chỉ là hơi bất cẩn, làm nàng chê cười rồi."
Vương Uẩn ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi." Đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.
Tuy ngày thường Tuân Trinh ôn hòa như gió mát trăng thanh, khi bảo người chép sách lại càng dịu dàng mang theo uy nghiêm không thể từ chối, nhưng lúc này Vương Uẩn lại đột nhiên phát hiện, dường như y luôn bất lực với cô. Chỉ cần không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, mỗi lần cô được đằng chân lân đằng đầu, Tuân Trinh đều sẽ nhượng bộ.
Là do ngày thường cô nhìn Tuân Trinh quá cao vời.
Tuân Trinh lúc ốm yếu khiến Vương Uẩn phát hiện ra một mặt khác của y, tính cách nghịch ngợm trong lòng cũng trỗi dậy. Cảm giác này rất quen thuộc, giống như cô đã từng đối xử với ai đó như vậy.
Vương Uẩn chống cằm, nhìn Tuân Trinh.
Y có vẻ rất ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, duy trì vẻ ung dung trên mặt.
A! Thật đáng yêu!
Bị Vương Uẩn nhìn chằm chằm, Tuân Trinh lại bưng chén trà lên.
Vương Uẩn chỉ vào chén trà đã cạn: "Tiên sinh muốn thêm trà không?"
Tuân Trinh đáp: "Không cần." Y ngẩng lên nhìn Vương Uẩn đang vui vẻ, không biết chuyện gì khiến cô vui như vậy.
Ánh mắt Vương Uẩn vẫn dán vào bàn tay gầy guộc của Tuân Trinh, không biết tay y có giống như trong mơ, sờ vào có lớp chai mỏng hay không. Thô ráp nhưng lại khiến người ta an tâm.
Lần trước leo núi, Tuân Trinh đã đỡ cô, nhưng Vương Uẩn không kịp cảm nhận, lúc đó cô cũng không muốn cảm nhận, Tuân Trinh đã rút tay về rồi. Bây giờ muốn biết cũng không còn cách nào.
Vương Uẩn cụp mắt xuống, thầm nghĩ một lúc, buông tay đang chống cằm. Nhưng khi buông tay, khuỷu tay vô tình đụng vào chén trà bên cạnh, chén trà kêu "cạch" một tiếng rồi đổ xuống bàn, nước trà nhanh chóng lan ra khắp bàn. Tuân Trinh không kịp rút tay, tay áo và bàn tay đều bị ướt một mảng lớn.
Vương Uẩn vội vàng đứng dậy, lấy khăn tay trong người ra, nắm lấy cổ tay Tuân Trinh với thái độ không cho phép từ chối: "Tiên sinh! Xin lỗi! Là ta bất cẩn! Ta lau cho người ngay."
"Sờ được rồi!"
Cảm nhận được xúc cảm dưới tay, tim Vương Uẩn đập thình thịch, thiên thần nhỏ trong lòng nắm chặt tay lại vì kích động.
Quả nhiên một khi đã liều lĩnh, việc gì cũng không khó.
Ngón tay cô nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay Tuân Trinh, quả nhiên có một lớp chai mỏng, hơi ráp, nhưng vì y đang ốm nên hơi lạnh, không ấm áp như trong mơ.
Tuân Trinh bị cô xoa như vậy, rụt tay lại, nhưng Vương Uẩn nắm quá chặt, năm ngón tay y trượt vào lòng bàn tay cô, nhất thời không rút ra được. Y ngẩng lên nhìn Vương Uẩn, thấy cô cau mày, vẻ mặt lo lắng, sức nắm tay y không hề giảm, dường như thật sự áy náy vì hành động bất cẩn của mình, nên y không rút tay lại nữa, mà lặng lẽ cụp mắt xuống, không nói gì.
Vương Uẩn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khi Tuân Trinh nhìn cô, tim cô đập như trống, muốn giấu diếm y thật sự rất thử thách kỹ năng diễn xuất của cô. May mà lúc xuyên không, vì muốn diễn tốt vai Vương Uẩn, cô đã rất nỗ lực, có chút kinh nghiệm, nếu không, thật sự không biết có bị y nhìn ra hay không. Nghĩ đến chuyện Tuân Trinh dò hỏi cô cách đây không lâu, Vương Uẩn không dám lơ là y nữa.
Nhưng mà, thừa dịp Tuân Trinh ốm yếu mà bắt nạt y, chỉ có bốn chữ có thể diễn tả tâm trạng của cô lúc này.
Thật kích thích!
Vương Uẩn cố gắng kìm nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, cẩn thận dùng khăn lau tay và tay áo cho Tuân Trinh: "Tiên sinh, tay áo và tay ngươi bị ướt rồi, ta lau cho ngươi."
Lau qua loa tay áo, mục đích của Vương Uẩn vẫn là ở ngón tay.
Tay Tuân Trinh rất đẹp, ngoài gân xanh trên mu bàn tay hơi đáng sợ ra, ngày thường y giữ gìn rất tốt, tuy không bằng người trẻ tuổi, nhưng da cũng không nhăn nheo giống những ông cụ khác.
Khi cô lau đến ngón tay, Tuân Trinh đột nhiên đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô.
Vương Uẩn giật mình, ngẩng phắt lên: "Tiên sinh?"
Tuân Trinh thản nhiên rút tay về, nói: "Để ta tự làm."