Chương 70: Đột biến
Vương Uẩn ngượng ngùng rụt tay về, len lén đánh giá y.
Vẻ mặt của Tuân Trinh cực kỳ bình đạm, nụ cười ôn hòa trên môi biến mất, giữa lông mày không buồn không vui, mọi cử động dường như đều cố ý giữ khoảng cách với cô.
Hành động của y, khiến cho Vương Uẩn không khỏi tâm thần bất định, trong lòng bất an.
Là cô quá lỗ mãng? Hay là quá thất lễ?
Vương Uẩn không khỏi ảo não, trong lòng khóc không ra nước mắt. Tính cô vốn thoải mái với bằng hữu, kết quả hiện tại Tuân Trinh giống như là dội chậu nước lạnh vào người cô, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa nhỏ trong lòng cô.
Rốt cuộc y đang nghĩ gì?
Đoán không ra, sờ không được.
Tuân Trinh không nói lời nào, Vương Uẩn cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn y, nhìn y dùng khăn tay cẩn thận mà kiên nhẫn lau ngón tay.
Y cũng không nhìn cô, cứ cúi đầu im lặng lau như vậy.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn đến mức cô bắt đầu hoài nghi hành vi vừa rồi của mình có phải đã bị y phát hiện hay không.
Mà lúc này, bên ngoài khách điếm đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn loạn, phá vỡ sự yên tĩnh khó tả giữa hai người.
Ngoài cửa nghênh đón ánh nắng, hai người bước tới, áo sam màu lam, bối giáp màu đỏ, trong tay mang xích sắt, treo lệnh bài, chính là Ngô Tứ Hữu và Thi Trùng Dương tối hôm qua vội vã rời đi. Giày vải sạch sẽ của hai người bắn đầy bùn đất, khuôn mặt mỏi mệt, phong trần mệt mỏi, nhìn không giống như vừa truy bắt phạm nhân trở về, mà càng giống như vồ hụt tay trắng.
Hai người vừa bước vào khách điếm, Ngô Tứ Hữu đã gọi tiểu nhị, dặn dò hắn nhanh nhẹn châm trà và mang chút đồ ăn lên.
Tiểu nhị tiến lên, ân cần hỏi: "Sai gia đã trở về? Có bắt được hai tên vô lại kia không?"
Ngô Tứ Hữu nghĩ đến chuyện hôm qua, cảm thấy rất phiền lòng, lúc này gặp tiểu nhị hỏi, càng thêm không kiên nhẫn: "Gọi ngươi đi thì đi, hỏi lắm thế làm gì?"
Tiểu nhị bị quát mắng đến ngẩn người, nụ cười cứng đờ trên mặt, vắt khăn lên vai, xoay người đi xuống bếp. Tuy trong lòng khó hiểu, nhưng e ngại thân phận của hai người và xích sắt đen sì trên eo họ, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ lén lút khinh bỉ một tiếng.
Không giống với Ngô Tứ Hữu tức giận ra mặt, Thi Trùng Dương u buồn ngồi xuống, đôi mắt đen láy như có điều suy nghĩ đảo quanh khách điếm. Khi thoáng thấy Vương Uẩn và Tuân Trinh ngồi đối diện, hai mắt hắn sáng lên, mỉm cười với Vương Uẩn.
Hắn đã cười với cô, Vương Uẩn cũng không tiện làm bộ như không thấy, bèn đáp lại bằng một nụ cười nhạt.
Vốn dĩ Vương Uẩn không xấu, lại có xuất thân tốt, được chăm sóc kỹ càng hơn các cô nương ở nông thôn, còn giữ lễ nghi khi tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, càng thêm phần e ấp.
Nụ cười của cô khiến Thi Trùng Dương bối rối, vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô.
Vương Uẩn thấy hắn đột nhiên trở nên vui mừng, trong lòng dâng lên chút cảm xúc kỳ lạ, dù chậm hiểu cũng nhận ra điều gì đó.
Chẳng lẽ đúng như cô nghĩ?
Vương Uẩn tái mặt.
Đào hoa đến bất ngờ?
Trước kia Vương Uẩn cũng từng được nam nhân theo đuổi, dáng vẻ của Thi Trùng Dương khiến cô nhớ tới một nam sinh từng thích mình. Cậu ta học lớp bên cạnh, tính tình rất nhút nhát.
Cậu ta nhút nhát khiến Vương Uẩn cũng ngại ngùng theo, cứ như vậy qua một thời gian, cô thật sự chịu không nổi, hễ gặp cậu ta là tránh mặt, cậu ta xuất hiện ở đâu, cô sẽ nhanh chóng rời đi.
Giá như cô chấp nhận những cậu chàng theo đuổi mình, có chút kinh nghiệm yêu đương, thì cũng không đến mức như bây giờ, tốn bao tâm tư với một ông cụ mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bên này Tuân Trinh lau xong tay, không đưa khăn tay cho Vương Uẩn ngay mà cầm khăn, cúi đầu, nhỏ giọng nói với cô: "Tiểu hữu, khăn của nàng tạm thời để ở chỗ ta, đợi giặt sạch sẽ trả lại cho nàng."
Bàn đối diện hiếm khi yên tĩnh, Tuân Trinh đợi mãi không thấy Vương Uẩn trả lời, kinh ngạc ngẩng lên, lại thấy cô quay đầu không nhìn y mà nhìn về một hướng nào đó. Y bèn nhìn theo ánh mắt cô, thấy Thi Trùng Dương, không khỏi hơi sững sờ.
"Tiểu hữu?"
"A?" Bị Tuân Trinh gọi, Vương Uẩn giật mình hoàn hồn, nhìn y như mới tỉnh khỏi cơn mơ: "Sao vậy?"
Tuân Trinh nhìn cô một lúc, dời mắt, cười nói: "Không có gì."
"Tiểu hữu đang nhìn hai sai gia hôm qua sao?"
Vương Uẩn: "Ừm."
Nhìn bộ dạng ủ rũ của Ngô Tứ Hữu và Thi Trùng Dương, chắc chắn là không bắt được người rồi.
Ngô Tứ Hữu và Thi Trùng Dương không liên quan gì đến cô, chỉ là gặp gỡ tình cờ. Tuy Vương Uẩn lo lắng cho Lưu đại tỷ, nhưng cảm thấy mình đã làm đủ nhiều rồi, không thể kéo Tuân Trinh vào chuyện này nữa.
Ánh mắt Vương Uẩn lóe lên, cô đưa tay kéo ống tay áo y.
Tuân Trinh bị cô kéo, im lặng nhìn cô.
Vương Uẩn ra hiệu cho y nhìn Thi Trùng Dương: "Tiên sinh, ngươi nhìn tên bộ khoái kia."
"Ngươi thấy hắn có đẹp không?" Vương Uẩn cười hì hì hỏi.
Cùng lắm thì liều một phen, nếu Tuân Trinh cũng có ý với cô, nhất định sẽ có phản ứng khác.
Tuân Trinh cũng rất nể mặt, chăm chú nhìn một lúc, rồi cười nói: "Nàng thích kiểu nam tử này sao?"
"Vì sao không thích, ta không thích thư sinh gầy yếu, trắng trẻo." Tuy nói vậy, nhưng Vương Uẩn kỳ thực thích kiểu thư sinh ôn nhuận như ngọc, nếu có thêm chút cơ bắp thì càng tốt.
Vương Uẩn chú ý vẻ mặt của y, tựa như mặt hồ phẳng lặng, mang đến cho cô cảm giác như đôi mắt y còn sâu hơn cả hồ Baikal, sâu đến mức không biết bên trong có gì, là bóng tối vô tận, là vòng xoáy đáng sợ, hay là cá bơi lội, rong rêu đan xen?
Thật khó nắm bắt.
"Tiên sinh, nếu ta không gả cho ngươi, ngươi ái mộ nữ tử như thế nào?" Câu hỏi này rất thẳng thắn.
Tuân Trinh kinh ngạc nhìn cô, thấy cô nghiêm túc, bèn nghiêm mặt nói: "Từ hôm qua nàng đã có chút khác thường, đã xảy ra chuyện gì sao? Tiểu hữu có tâm sự gì à?"
Vương Uẩn cũng không hoảng, đã quyết tâm thì không còn gì phải sợ: "Mấy hôm trước mới bàn luận với tiên sinh chuyện thành thân, nên suy nghĩ nhiều một chút."
Cô không thúc giục Tuân Trinh, chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời của y, không ngờ chưa đợi được y đã thấy tiểu nhị đến.
Tiểu nhị đứng trước mặt bọn họ, cầm khăn, khom lưng cười nói: "Quấy rầy hai vị." Hắn giơ một ngón tay chỉ về phía Thi Trùng Dương: "Ta thay sai gia nhắn với hai vị."
Ánh mắt Tuân Trinh từ Vương Uẩn chuyển sang tiểu nhị, vẻ mặt ôn hòa: "Nhắn gì?"
Tiểu nhị đáp: "Hai vị ấy nói, khi họ đến thì phạm nhân đã chạy mất rồi, hiện giờ không biết đã chạy đi đâu, hai vị đi đường cẩn thận."
Vương Uẩn quay đầu nhìn Thi Trùng Dương.
Thấy hắn cau mày, lo lắng nhìn cô gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.
Tuân Trinh: "Ta biết rồi, đa tạ ngươi đã báo tin."
Tiểu nhị: "Không cần khách sáo, có thể báo tin cho lão nhân gia ngài, ta rất vui lòng, không giống như những người khác." Hắn có ý oán trách: "Ta có lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú."
Tuy Tuân Trinh không hiểu tiểu nhị đang nói gì, nhưng cũng cười theo: "Có lẽ ngươi chưa truyền đạt được ý tốt, hoặc là người kia đang có chuyện lo lắng."
Tiểu nhị thở dài: "Ta đều hiểu, cũng đã quen rồi, bao năm nay chẳng phải đều nhìn sắc mặt người khác mà sống sao."
Đợi tiểu nhị đi khỏi, Vương Uẩn hỏi: "Người của thương đội đâu? Có cần báo cho họ biết không?"
Tuân Trinh: "Họ đã đi từ sáng sớm rồi, vốn chỉ định nghỉ chân ở đây, đã trì hoãn khá lâu nên không muốn ở lại thêm, sợ xảy ra chuyện nên đã lên đường từ sớm."
Người của thương đội đã quen với giang hồ, chắc chắn là có kinh nghiệm, nếu họ không muốn ở lại nữa, Vương Uẩn cũng muốn rời đi. Chủ yếu là cô sợ ở lại khách điếm sẽ gặp hai huynh đệ kia quay lại trả thù.
Tuy khả năng quay lại khách điếm trả thù rất thấp, dù sao trong khách điếm có nhiều người lại có bộ khoái, nhưng Vương Uẩn vẫn bất an.
"Tiên sinh, khi nào chúng ta đi?"
"Vốn định qua buổi trưa sẽ xuất phát, nàng muốn đi rồi sao?"
"Ừ." Vương Uẩn gật đầu: "Ở lại cũng không có gì thú vị, chi bằng đi sớm một chút, chắc La An Thái và những người khác đã thu xếp xong, đang đợi chúng ta cũng nên."
Tuân Trinh nghe vậy, hình như nghĩ đến mấy học trò của mình, mỉm cười: "Được, ta sẽ sai người chuẩn bị, trưa nay chúng ta lên đường."
Tuân Trinh vừa dặn dò xong, phu xe nhanh chóng chuẩn bị, những người khác cũng nhanh nhẹn thu dọn hành lý, chính thức từ biệt Lưu đại tỷ và những người khác.
Vừa từ biệt, Vương Uẩn đã bị Lưu đại tỷ giữ lại ăn cơm, lại trò chuyện thêm một lúc, mãi đến ba bốn giờ chiều mới lên đường.
Vương Uẩn ôm bọc đồ của mình, vội vã ra xe ngựa, mặc kệ ánh mắt nóng bỏng và tiếc nuối phía sau. Thi Trùng Dương đứng ngoài cửa nhìn cô, ánh mắt khiến lưng Vương Uẩn nóng ran.
Vương Uẩn nhắm mắt hổ thẹn nghĩ: "Ta sai rồi, có lẽ ta đã làm tổn thương một trái tim thiếu niên thuần khiết." Hy vọng sau khi cô đi rồi, Thi Trùng Dương sẽ sớm tìm được cô nương mình thích.
Hảo cảm của Thi Trùng Dương đối với cô đến bất ngờ, nhưng Vương Uẩn cũng đoán ra được vài phần nguyên nhân. Chẳng qua là vùng này ít người, chưa từng thấy cô nương nào như cô, chuyện cô cạy quan tài có lẽ đã khiến hắn có hảo cảm, tự tô vẽ thêm cho cô. Từ đầu đến cuối hai người đều giữ khoảng cách, nếu thật sự tiếp xúc với cô, e là hắn sẽ không thích cô như vậy nữa.
Vương Uẩn siết chặt bọc đồ trong tay.
Tuân Trinh liếc mắt đã thấy bọc đồ căng phồng của Vương Uẩn, không biết bên trong đựng gì, bèn hỏi: "Sao tiểu hữu không để Chiết Phương thu dọn hành lý?"
Vương Uẩn mở mắt: "Ta muốn tự mình mang theo, bên trong có đồ vật quý giá."
Nghiên mực mà Tuân Trinh tặng cô, trong suốt như ngọc, tựa như rắc đầy sao trời. Cô không quản nặng nhẹ, mang theo nghiên mực lên đường, thỉnh thoảng lại lấy ra xem, không nhịn được cười.
Không đợi Tuân Trinh hỏi thêm, Vương Uẩn đã chui vào trong xe, ôm bọc đồ ngồi xuống.
Tuân Trinh thở dài cũng vén rèm lên, ngồi xuống bên cạnh cô.
Phu xe quát to một tiếng, vung roi ngựa, con ngựa kéo xe lắc bờm, bánh xe lăn lông lốc, cuốn lên bụi đất mù mịt, dần dần bỏ lại khách điếm phía sau.
Xe ngựa bon bon trên đường, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua, hoang dã, suối nhỏ, vài ba nhà dân, và ngôi miếu đổ nát ẩn hiện giữa rừng cây rậm rạp.
Vương Uẩn nhìn ngôi miếu, có chút thất thần, mọi chuyện thật sự đã kết thúc rồi sao?
Sao trong lòng cô lại bất an như vậy?
Nghiên mực cứng cáp cọ vào cánh tay, để lại vết hằn đỏ nhạt. Vương Uẩn thầm cầu nguyện với sơn thần, bồ tát.
Vừa cầu nguyện xong, đột nhiên xe ngựa xóc nảy dữ dội, toàn bộ xe lắc lư một cái, Chiết Phương ở bên ngoài hoảng hốt kêu lên.
Bọc đồ trên tay Vương Uẩn chưa kịp ôm đã rơi xuống đất, lăn về phía trước. Vương Uẩn và Tuân Trinh cũng theo xe ngựa xóc nảy mà ngã về phía trước.
Khi sắp ngã sấp mặt xuống đất, Tuân Trinh vội đưa tay chống vào vách xe, giữ vững thân thể, thấy Vương Uẩn sắp ngã, lại vội vàng đưa tay ôm lấy cô. Vương Uẩn đập đầu vào cánh tay y, mũi bị va chạm mạnh đến cay xè, nước mắt trào ra.
"Đau!" Vương Uẩn ôm mũi, kêu lên đau đớn.
Đau quá! Sụn mũi hình như bị lệch rồi!
"Tiểu hữu không sao chứ?" Tuân Trinh nghe vậy, vội buông Vương Uẩn ra, thấy cô ôm mũi, nước mắt lưng tròng không nói gì, lông mày nhíu lại, đưa tay gỡ tay cô ra: "Để ta xem."
Vương Uẩn ôm mũi, nước mắt nhạt nhòa nhìn y.
Tuân Trinh thấy nước mắt cô, cố ý dịu giọng: "Để ta xem, đừng sợ."
Giọng nói của Tuân Trinh quá dịu dàng, Vương Uẩn như bị mê hoặc, dần dần buông tay, cơn đau cũng dịu đi, trong mắt chỉ còn lại vẻ lo lắng và giọng nói dịu dàng như dỗ dành trẻ con của y.
Hình như y rất lo lắng cho cô.
Khoảng cách cố ý giữ gìn bỗng chốc biến mất.
Tuân Trinh chăm chú quan sát khuôn mặt Vương Uẩn, thấy mũi cô chỉ bị đỏ lên, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: "Xem ra không sao."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Uẩn xoa mũi, hoang mang nhìn y.
Tuân Trinh hiển nhiên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, y lắc đầu, đứng dậy: "Ta ra ngoài xem sao."
Vương Uẩn ôm mũi, nhặt bọc đồ rơi dưới đất lên, cùng Tuân Trinh xuống xe. Thấy xe ngựa nghiêng sang một bên như người què, phu xe đang cau mày nhìn xe ngựa.
Chiết Phương đứng im tại chỗ, thấy Vương Uẩn ra ngoài, vội vàng chạy tới đỡ cô, tuy đỡ cô nhưng lại ôm chặt lấy cô, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi nhìn xe ngựa.
Tuân Trinh tiến lên hỏi phu xe: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Phu xe nghe tiếng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Tuân Trinh và Vương Uẩn, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Bẩm lang quân." Phu xe cười khổ: "Xe hỏng rồi."
Tuân Trinh: "Xe tốt như vậy sao lại hỏng?"
Phu xe cười khổ, chỉ vào bánh xe: "Trục xe không biết sao lại gãy, may mà giữ được ngựa, không xảy ra chuyện gì lớn, lang quân và cô nương không bị thương chứ?"
Tuân Trinh thấy hắn lo lắng, bèn an ủi: "Chúng ta không sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao xe ngựa lại hỏng được?"
Phu xe áy náy: "Là ta sơ suất không kiểm tra xe ngựa, khiến lang quân và cô nương bị kinh hãi." Hắn đi quanh xe ngựa, cúi đầu sờ sờ trục xe: "Ta cũng không ngờ trục xe lại gãy, trước khi xuất phát từ phủ đã kiểm tra một lần, tối qua trước khi nghỉ ngơi lại kiểm tra một lần nữa, hôm nay thì không kiểm tra, không ngờ lại xảy ra chuyện."
Tuân Trinh nhìn không ra vấn đề, bèn vén áo choàng, ngồi xổm xuống, chui xuống gầm xe.
Phu xe thấy Tuân Trinh chui xuống gầm xe, giật mình, vội vàng muốn đỡ y: "Lang quân cứ để ta làm! Như vậy sao được?! Đừng làm bẩn y phục của lang quân!"
Tuân Trinh không quay đầu lại, chỉ phẩy tay ra hiệu, rồi tập trung kiểm tra trục xe, vạt áo rộng thùng thình dính đầy bụi đất.
Vương Uẩn thấy vậy, cũng cúi người xuống xem.
Phu xe lo lắng đi quanh, không biết làm sao ngăn cản Vương Uẩn và Tuân Trinh, đành thở dài.
Tuân Trinh rất bình tĩnh, xem xét một lúc rồi đưa tay sờ lên chỗ gỗ gãy, vuốt ve mặt gãy, y cụp mắt, che giấu vẻ mặt trong mắt.
Vương Uẩn thấy vẻ mặt của y không đúng, trong lòng càng dâng lên dự cảm chẳng lành: "Tiên sinh, ngươi nhìn ra gì sao?"
Tuân Trinh xem xét thêm một lúc nữa mới buông trục xe ra, chui ra khỏi gầm xe, đứng thẳng dậy: "Trục xe không phải tự gãy, mà là bị người ta phá hoại, nhìn giống như là dùng rìu."
Vương Uẩn nhìn trục xe gãy, vẻ mặt phức tạp, không biết nên phản ứng thế nào. Nỗi bất an trong lòng như được xác nhận, tuy kinh ngạc nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán của cô, dường như cô đã lường trước sẽ có chuyện xảy ra, bây giờ chuyện thật sự xảy ra khiến cô thở phào nhẹ nhõm, ít ra không cần phải thấp thỏm lo âu nữa.
Nhưng chuyện này là ai làm, thì rất đáng suy nghĩ.
Vương Uẩn ngẩng đầu nhìn Tuân Trinh: "Tiên sinh có biết ai lại vô cớ chặt đứt trục xe của chúng ta không?"
Tuân Trinh cụp mắt suy nghĩ: "Ta nghĩ có lẽ là nữ tử ở khách điếm kia."
"Nàng ta?"
Tuân Trinh gật đầu, ra hiệu cho Vương Uẩn nhìn trục xe gãy, y sờ vào vết gãy: "Vết chặt ở đây lộn xộn, hình như là người chặt không có sức, chém loạn xạ, có lẽ là sợ chúng ta cưỡi ngựa đuổi theo hai huynh đệ kia, nên đã lén dùng rìu chặt đứt trục xe, xe ngựa đi được một lúc thì trục xe gãy."
Vương Uẩn: "Nàng ta tìm đâu ra thời gian để chặt trục xe?"
Tuân Trinh thở dài: "Chính là lúc chúng ta đi tìm Lưu thị. Nàng ta có nhan sắc, ta thấy tiểu nhị có vẻ có ý với nàng ta, nếu bịa ra lý do gì đó để có chút thời gian, có lẽ tiểu nhị sẽ đồng ý."
"Vết chặt vừa vội vừa loạn, đúng là làm trong lúc vội vàng."
Vương Uẩn nhìn trục xe gãy lìa, đau đầu day thái dương: "Tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Xe hỏng rồi, bọn họ bị kẹt giữa đường, đi cũng không được, về cũng không xong.
Vương Uẩn chỉ muốn lôi nữ nhân kia ra đánh cho một trận.
Tuân Trinh không đáp, mà nhìn phu xe, ôn tồn hỏi: "Có thể sửa được không?"
Phu xe thở dài: "Ở nơi hoang vắng này, làm sao sửa được?"
Tuân Trinh không đổi sắc mặt: "Bây giờ cách khách điếm bao xa?"
Phu xe đáp: "Đi xa rồi, cách một đoạn, nếu có thể về khách điếm thì cũng có cách." Phu xe nghĩ tới điều gì, nhướng mày: "Ta vừa rồi trên đường nhìn thấy một ngôi miếu nhỏ, giờ trời nắng gắt, không bằng lang quân và nương tử vào miếu nghỉ một lát, ta cưỡi ngựa về khách điếm một chuyến."
Tuân Trinh nghe vậy xoay người nhìn Vương Uẩn, trưng cầu ý kiến của cô.
Vương Uẩn cũng nghĩ đến ngôi miếu nhỏ vừa rồi nhìn thấy, cô vừa còn âm thầm cầu nguyện Bồ Tát sơn thần, kết quả giây sau xe đã hỏng, đúng là ý trời.
Vương Uẩn gật đầu, xem như đồng ý với đề nghị của phu xe: "Ta không sao, cứ làm theo lời hắn nói đi."
***
Tuy đã bốn năm giờ chiều, mặt trời vẫn treo cao, nắng gắt vô cùng. Phơi nắng giữa trời, chẳng mấy chốc mà đỉnh đầu nóng bừng.
Vương Uẩn vừa đi vừa lắc hai chân, khổ không thể tả.
Vừa nắng vừa mệt.
Mệt hơn cả lúc huấn luyện quân sự.
Đi được nửa đường, Vương Uẩn mới phát hiện lúc xuống xe mình đã mang theo bọc đồ.
Bây giờ Vương Uẩn rất muốn tự vả mình một cái vì đã mang theo nghiên mực, nặng chết đi được.
Ngôi miếu nhỏ vừa rồi nhìn thấy giờ đây cách bọn họ dường như xa vô cùng, dù người ta đi thế nào cũng không tới được.
Vương Uẩn lo lắng cho Tuân Trinh bên cạnh. Côcòn trẻ mà thân thể khỏe mạnh còn thấy mệt, huống chi y đã lớn tuổi, hôm qua vừa uống thuốc sắc mặt mới khá hơn một chút, giờ lại phải vất vả thế này.
Sắc mặt Tuân Trinh trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên mặt, rơi xuống đất.
"Tiên sinh." Vương Uẩn đỡ lấy cánh tay Tuân Trinh, cẩn thận nói: "Để ta đỡ ngươi."
Tuân Trinh biết rõ tình trạng thân thể mình, cũng không cố chấp: "Làm phiền nàng rồi."
Ba người cùng nhau đi, rốt cục cũng đến ngoài miếu, ngôi miếu đã đổ nát, chẳng khác gì những ngôi miếu đổ nát Vương Uẩn thấy trên TV, hoang vu lạnh lẽo, tấm biển nghiêng ngả phủ một lớp bụi, chữ viết loang lổ, không phân biệt được viết gì, ngoài miếu có một cây đại thụ che trời, tỏa bóng mát xuống đất, gió mát thổi qua, càng cảm thấy mát mẻ.
Vương Uẩn cùng hai người vào miếu, mới phát hiện trong miếu có người khác, hai gã đại hán dựa vào vách tường loang lổ ngồi đối diện nhau, đang thấp giọng nói chuyện gì đó. Thấy có người vào, hai gã cảnh giác ngẩng đầu nhìn Vương Uẩn và Tuân Trinh, ánh mắt hung ác, khiến cô khó hiểu cảm thấy hoảng hốt, muốn nhìn rõ hai gã thì bọn họ lại cúi đầu tiếp tục nói chuyện, thậm chí còn nghiêng người, cúi đầu sâu hơn.
Bọn họ tuy trông hung ác, nhưng Vương Uẩn nhìn lại thấy có chút quen thuộc.
Cô hơi sợ, cũng không dám nhìn nữa, sai Chiết Phương dọn dẹp qua loa một khoảng đất trống sạch sẽ, cùng hai gã đại hán mỗi bên chiếm một chỗ.
Vương Uẩn cố nén ghê tởm, gạt mấy mạng nhện, phủi lớp bụi dày, rồi đỡ Tuân Trinh ngồi xuống, lấy túi nước từ trong bọc đồ ra.
Nghĩ đến túi nước được làm từ bàng quang bò hoặc dê, Vương Uẩn cầm trong tay cảm xúc lẫn lộn, nhưng ra ngoài thì không thể câu nệ nhiều như vậy.
Trước khi ra cửa cô không muốn mang theo túi nước, nhưng may là Tuyết Tình nhất quyết bắt cô mang theo một cái để phòng hờ.
Vừa rồi Tuân Trinh bị Vương Uẩn che khuất tầm nhìn, lúc này mới để ý đến hai gã đại hán: "Bọn họ?"
Vương Uẩn lắc đầu: "Có lẽ là người đi đường vào đây tránh nắng thôi."
Tuân Trinh không nói gì, mà chăm chú nhìn nghiêng mặt hai gã đại hán, lông mày dần dần nhíu chặt.
"Tiên sinh đang nhìn gì vậy?"
Tuân Trinh nhẹ nhàng dựa đầu vào tường, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Không có gì."