Chương 72: Lăng nhục
Vương Uẩn thấy ngân quang chợt lóe, đã choáng váng, yết hầu cô khô khốc như không thể thốt ra lời nào.
Tuân Trinh nhất thời không kịp trở tay, lúc né tránh đã muộn, mũi đao không đâm vào cánh tay mà chỉ xé rách tay áo, máu tươi nháy mắt thấm ướt vải.
Tên cao to không trúng một nhát, lập tức đâm nhát thứ hai.
Tuân Trinh lo lắng cho Vương Uẩn, không rảnh để ý đến tên cao to, theo tiếng "phập" trầm đục của mũi đao đâm vào da thịt, cánh tay truyền đến một cơn đau nhói. Tên cao to rút đao ra, máu theo mũi đao nhỏ xuống. Tuân Trinh bịt cánh tay, máu tươi từ kẽ tay nhỏ giọt.
Tên cao to lộ ra nụ cười khoái trá, đao nhọn như cuồng phong bão tố, nhắm thẳng vào ngực Tuân Trinh mà đâm tới tấp.
Sắc mặt Tuân Trinh trắng bệch, thân thể bị thương né tránh càng thêm khó khăn.
Vương Uẩn nhìn bọn họ, ngây người, dường như đã nghĩ rất nhiều lại dường như chẳng nghĩ gì, nước mắt lã chã rơi xuống.
Phải làm sao? Giờ cô phải làm sao?
Tuyệt vọng như sóng thần ập đến nhấn chìm cô.
Trong lúc vội vàng, Tuân Trinh nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Vương Uẩn.
Ánh mắt y vẫn ôn hòa như mọi ngày, chỉ là trên mặt đã không còn nụ cười. Ánh mắt y nhìn Vương Uẩn như đang an ủi cô, khẽ nói cô đừng lo lắng. Nhưng ánh mắt chạm nhau chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó ánh mắt ôn hòa của y đã biến mất, y lại tiếp tục triền đấu với tên cao to.
Vương Uẩn nhìn bóng dáng đơn bạc của Tuân Trinh, trong lòng chua xót.
Cô chậm rãi chống người dậy, run rẩy cúi đầu, đưa tay với lấy bọc đồ rơi trước mặt.
Trong bọc có nghiên mực, nghiên mực mà Tuân Trinh tặng cô, giờ là vũ khí duy nhất của cô.
Tên lùn nhìn ra ý đồ của Vương Uẩn, đột nhiên duỗi chân dẫm lên mu bàn tay cô.
Vương Uẩn đau đến run người, cảm giác như xương tay sắp bị hắn nghiền nát.
"Sao? Muốn cái này à?"
Vương Uẩn ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn hắn. Má trái cô bị đá vụn cứa một vết sâu hoắm, giờ sưng vù, mùi tanh ngọt lan tỏa trong miệng.
Tên lùn lại giơ tay tát Vương Uẩn.
Một tiếng "chát" vang lên, Vương Uẩn nhìn hắn, nhổ ra một ngụm máu.
Tên lùn thấy cô không kêu la cầu xin, càng thêm tức giận, lại giơ tay tát thêm cái nữa: "Nhìn cái gì? Con tiện nhân!"
"Ngươi, đồ đàn bà lẳng lơ, bị ngàn người cưỡi, vạn người đè!" Hắn mắng rồi lại cười ha hả: "Lão súc sinh kia là trượng phu của ngươi, giả bộ thanh cao cái gì, chẳng phải ngày nào cũng rên rỉ dưới thân lão già đó sao? Ha ha ha!"
Tên lùn cười lớn, thốt ra những lời lẽ tục tĩu, Vương Uẩn bây giờ khiến hắn cảm thấy vô cùng khoái trá. Hắn vốn xuất thân hèn mọn, lại là tên vô lại nổi tiếng trong làng, bị người đời khinh rẻ, nay thấy tiểu thư khuê các kinh thành bị hắn tùy ý sỉ nhục, càng thêm đắc ý.
Hắn và huynh đệ đã phạm tội, cũng chẳng sợ thêm tội này, có thể kéo thêm người chết chung cũng không thiệt.
Thật sảng khoái! Thật sảng khoái!
Nhân lúc tên lùn đang mắng chửi, Vương Uẩn như con sói đói bổ nhào xuống đất, ôm chặt bọc đồ. Nghiên mực cấn vào người đau nhói, nhưng giờ toàn thân cô đều đau, đau đến mức tê dại.
Hồi cấp ba, Vương Uẩn từng bị thương một lần, chảy rất nhiều máu, nhưng đau đến mức nào đó thì lại không khóc được.
Bạn học ngạc nhiên hỏi cô: "Cậu không đau à?"
Vương Uẩn chỉ lắc đầu.
Giờ cô khóc không phải vì đau, cô cũng không biết mình đang khóc vì cái gì, nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Tên lùn tiến lên giật bọc đồ trong tay Vương Uẩn.
Vương Uẩn vừa khóc vừa ôm chặt bọc đồ, hung tợn nhìn hắn, mặc cho hắn làm gì cũng không chịu buông tay.
Tên lùn không làm gì được Vương Uẩn, đành quay sang nhìn huynh đệ của mình.
Thấy tên cao to cầm đao đâm càng lúc càng hung hãn, như phát điên, hoàn toàn mất lý trí, vung đao loạn xạ.
Áo bào của Tuân Trinh đã thấm đẫm máu, kéo lê trên nền đất đầy bụi bặm tạo thành vệt máu loang lổ.
Tên cao to thấy nhất thời không hạ được Tuân Trinh, hắn thở hổn hển, nhìn về phía Vương Uẩn.
Vương Uẩn lạnh toát cả người.
Tên cao to nhe răng cười như dã thú, đi đến trước mặt Vương Uẩn, túm lấy cổ áo cô.
Vương Uẩn như một mảnh giẻ rách bị hắn kéo đến trước mặt Tuân Trinh.
Tên cao to đá tên lùn một cái, bảo hắn khống chế Tuân Trinh, rồi túm tóc Vương Uẩn, như muốn lột cả da đầu, cười với Tuân Trinh: "Đây là thê tử của ngươi à? Lão súc sinh, cũng không đi tiểu ra soi xem mình có xứng với nàng không."
"Lại dám xen vào việc của chúng ta, đã vậy, ta sẽ vui vẻ một hồi trước mặt ngươi, cho ngươi mở mang tầm mắt." Hắn ném Vương Uẩn xuống đất, cởi dây lưng, đè lên người cô.
Cảm nhận được sức nặng trên người, Vương Uẩn đờ đẫn nhìn xà nhà, ánh mắt rơi xuống pho tượng Bồ Tát hiền từ. Ánh mắt pho tượng như chứa đựng vô vàn thương xót, nhìn chúng sinh đang chịu khổ nạn.
Chờ đã... Chờ đã... Chưa phải lúc.
Năm ngón tay từ từ nắm chặt, Vương Uẩn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy ánh mắt của Tuân Trinh.
Tiếng vải bị xé rách vang lên bên tai, phía dưới mát lạnh, tên cao to đã xé rách váy cô, hắn cười lớn, miệng không ngừng thốt ra những lời lẽ tục tĩu.
"Ha ha ha, con tiện nhân này da dẻ thật mịn màng, không biết nếm thử sẽ thế nào?"
Tên cao to cười cúi đầu định hôn Vương Uẩn, cô cố nén cơn buồn nôn không cho mình né tránh.
"Sao hả?" Tên cao to thấy vẻ do dự của cô, càng thêm khoái trá cười ha hả: "Không gọi lão súc sinh đến cứu ngươi à? Hay là vốn dĩ ngươi cũng dâm đãng?" Hắn đưa hai tay to ra banh hai chân trần của Vương Uẩn: "Dang rộng chân chờ đàn ông à?"
Vương Uẩn siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau nhói. Cô chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, thậm chí còn nhìn thấy cả mạng nhện trên xà nhà, nhưng cô không muốn nhìn Tuân Trinh.
Đừng nhìn ta, xin đừng nhìn ta.
Tên cao to chửi mắng đã đời, cúi đầu xuống định hôn Vương Uẩn. Sợ cô giãy giụa, hắn dùng đầu gối ghì chặt chân cô, một tay bóp cằm, ép cô há miệng.
Sức lực đàn ông và đàn bà khác biệt quá lớn, tên cao to như một ngọn núi đè nặng lên người Vương Uẩn.
Hắn thở hổn hển, cúi xuống mút lưỡi Vương Uẩn, cảm giác lưỡi hắn như con rắn quấn lấy lưỡi cô, khiến cô muốn nôn.
Vẫn chưa được.
Chờ đã.
Dung mạo Vương Uẩn tuy không phải tuyệt sắc nhưng cũng có nét xinh đẹp, hai ahuynh đệ vốn háo sắc, lúc này tên cao to vừa chạm môi Vương Uẩn đã cảm thấy mềm mại ướt át, nhất thời mê muội. Lại thấy Vương Uẩn dần dần không còn giãy giụa, hắn càng lơ là cảnh giác, tưởng cô đã chấp nhận hiện thực, nới lỏng sự khống chế.
Dạ dày Vương Uẩn cuộn trào như sóng biển, nhân lúc hắn cúi đầu, cô từ từ đưa tay lên sờ cây trâm trên tóc.
Cây trâm lạnh ngắt khiến Vương Uẩn an tâm phần nào, tay phải cô nắm chặt cây trâm, kiên định và dứt khoát.
Sau đó, Vương Uẩn giơ cây trâm lên, không chút do dự đâm thẳng vào gáy tên cao to. Động tác dứt khoát như nước chảy mây trôi, tự nhiên như đã luyện tập vô số lần.
Lúc này, đầu óc Vương Uẩn vô cùng tỉnh táo, từ nhỏ cô đã biết não người rất yếu ớt, cô đâm chuẩn xác hơn tưởng tượng, vào chỗ giao giữa cổ và gáy. Cô nghe tiếng vật nhọn đâm vào da thịt, cảm nhận máu tươi dính đầy tay. Máu theo cổ tên cao to chảy xuống, thậm chí còn chảy xuống mặt cô.
Vương Uẩn rút trâm ra, kéo theo một chuỗi máu, để lại một lỗ thủng trên gáy tên cao to.
Tên cao to trợn mắt, hai mắt lồi ra, chưa kịp phản ứng đã ngã xuống, đè lên người Vương Uẩn.
Cô suýt chút nữa thì nôn ra, máu nóng làm cô run lên. Cô cắn răng, ghê tởm đẩy tên cao to ra, vừa ngẩng lên đã thấy tên lùn như con sư tử gầm rú, lao về phía cô.
Không kịp thở dốc, Vương Uẩn nắm chặt cây trâm, nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt.
Nhưng tên lùn xông tới được nửa đường thì một bóng đen từ đâu lao ra, ôm chặt lấy hạ thân hắn.
Đó là Chiết Phương.
Nàng ấy rõ ràng sợ hãi tột độ, cả người run lẩy bẩy.
Tên lùn nổi cơn thịnh nộ, mắt đỏ ngầu, liên tục đá vào người Chiết Phương như mưa sa, nhưng Chiết Phương vẫn ôm chặt không buông.
Vương Uẩn nhặt bọc đồ rơi dưới đất, nước mắt tuôn rơi, nước mắt nhạt nhòa giơ bọc đồ đã bị máu tên cao to làm ướt, loạng choạng đi đến trước mặt tên lùn.
Lúc này, tên lùn đột nhiên dùng sức đá văng Chiết Phương, vung nắm đấm vào mặt Vương Uẩn.
Vương Uẩn bị đánh lệch mặt, khóe miệng rỉ máu.
Cô không chịu thua, giơ bọc đồ lên, ánh mắt hung ác chưa từng thấy.
Giết hắn…
Giết hắn…
Ý nghĩ giết tên lùn chiếm trọn tâm trí Vương Uẩn.
Nghiên mực đập mạnh vào đầu tên lùn, hắn choáng váng, nhưng nắm đấm vẫn không ngừng giáng xuống người Vương Uẩn.
Đau quá.
Thật sự rất đau…
Vương Uẩn chưa bao giờ bị đánh đau như vậy, cô cắn răng không khóc thành tiếng, tay run rẩy vừa khóc vừa giơ nghiên mực đập vào người tên lùn.
Tên lùn kêu gào, đá Vương Uẩn ngã xuống đất.
Vương Uẩn ôm chặt bọc đồ không buông, hắn đưa tay bóp cổ cô, dùng hết sức. Cô bị bóp đến mức mắt tối sầm, gần như ngất đi, tay vẫn theo bản năng đập mạnh, nước mắt và máu hòa lẫn trên mặt cô.
Ngay khi Vương Uẩn mắt trắng dã, cảm thấy mình sắp chết, thân thể tên lùn bỗng cứng đờ, tay bóp cổ cô cũng buông lỏng. Hắn há miệng, kêu lên một tiếng ngắn ngủi rồi tắt thở.
Mắt Vương Uẩn mờ đi, cô ôm cổ thở hổn hển.
Ánh mắt tan rã của cô dần dần tập trung lại.
Cô cố gắng nhìn lên, thấy Tuân Trinh cầm con dao nhỏ vừa rồi của tên cao to, đâm xuyên qua tim tên lùn.
Y phục xanh nhạt của y đã ướt đẫm máu, qua màn nước mắt, cô thấy sắc mặt Tuân Trinh trắng bệch như quỷ, đôi mắt như ma trơi. Gió lạnh cuốn theo mưa bụi thổi vào trong miếu, tay áo Tuân Trinh không còn bay nhẹ, nặng trĩu máu tươi, nhỏ giọt xuống đất, nhưng y vẫn như tiên nhân nhuốm máu. Y từ từ cụp mắt xuống, nhắm mắt lại, đá thi thể tên lùn ra khỏi người Vương Uẩn.
Vương Uẩn há miệng, chưa kịp nói gì, nước mắt đã tuôn rơi như mưa ngoài miếu.
Mưa rơi lộp độp, không khí vừa ngột ngạt vừa ẩm ướt.
Vương Uẩn bỗng nhiên cười, mặt sưng vù, cô đứng dậy, giang hai tay ôm chầm lấy Tuân Trinh, nước mắt nháy mắt thấm ướt vạt áo y, hòa cùng máu chảy xuống.
Tuân Trinh bị cô ôm bất ngờ, con dao nhỏ trong tay rơi xuống đất.
Ôm Tuân Trinh, Vương Uẩn như bị rút hết sức lực, cô ôm chặt y khóc nức nở.
Tuân Trinh do dự một lát, tay buông thõng bên người từ từ siết chặt, khớp xương nổi lên màu trắng xanh nhạt.
Mưa như trút nước.
Vương Uẩn bỗng nín khóc, mở to mắt, nước mắt lưng tròng.
Vừa rồi…
Tuân Trinh ôm cô…
Tuân Trinh chủ động ôm cô.
Vương Uẩn ngây người nắm chặt vạt áo Tuân Trinh.
Cô thậm chí còn cảm nhận được thân nhiệt lạnh lẽo của y. Y ôm rất chặt, chặt đến mức như biến thành một người khác.
Lần đầu tiên thân mật như vậy…
Vương Uẩn chớp mắt, bỗng cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng chảy xuống cổ cô, nóng đến mức cô suýt run lên.
"Tiên sinh?"
Tiếng mưa rơi át đi tất cả âm thanh.
Mặt mũi Vương Uẩn lem luốc máu và nước mắt, mắt mở to, tay không biết để đâu, trông thật buồn cười.
Tuân Trinh cứ ôm cô như vậy, mặc kệ sấm sét ầm ầm, mưa gió bão bùng bên ngoài miếu.
Một lúc lâu sau, Tuân Trinh mới buông cô ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây dại của cô.
Vương Uẩn nhìn vào mắt Tuân Trinh, không còn vẻ bình tĩnh, như biển cả trong cơn bão tố, sóng cuộn trào, đầy đau khổ và giằng xé.
Tuân Trinh bỗng thở dài, cười khổ: "A Uẩn, giờ đã thế này, ta biết phải làm sao."
"Ta biết phải làm sao với nàng đây."