Chương 73: Băng bó
Tuân Trinh ôm cô...
Vương Uẩn rất muốn ôm lấy y, dựa vào trong lòng y, nhưng lúc này đối mặt với y, cô lại không rảnh suy nghĩ nhiều.
Bởi vì có chuyện quan trọng hơn.
Trên người bọn họ bây giờ còn có vết thương, đang rỉ máu không ngừng.
Vương Uẩn nức nở vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt và máu, lảo đảo đi tới bên cạnh bọc đồ văng tung tóe, tìm kiếm quần áo sạch sẽ.
Y phục là những bộ cô thường ngày rất thích mặc, giờ đã không thể dùng được nữa. Vương Uẩn cố sức nâng cánh tay đau đến cứng đờ lên, xé váy thành từng mảnh vải, nhưng sự chắc chắn của váy áo nằm ngoài dự liệu của cô.
Vương Uẩn đưa tay kéo một hồi lâu, giơ tay quá mạnh, nước mắt cứ thế trào ra, váy áo không xé được, trong miệng không khỏi bật ra một câu chửi thề. Nhưng khi nói chuyện lại kéo theo cơ mặt, khuôn mặt sưng vù lại khiến cô đau nhói.
"Chết tiệt, đau quá." Giọng nói cũng có chút mơ hồ không rõ.
Giờ không tìm được gương, nếu có gương, Vương Uẩn biết dung nhan hiện tại của mình xấu thế này chắc chắn sẽ phát khóc, bị gã lùn đấm xuống đất mà không bị hủy dung đã là may mắn lắm rồi.
"Để ta."
Vương Uẩn đang cầm quần áo, thấy Tuân Trinh cúi người nhặt thanh chủy thủ rơi trên mặt đất. Trên chủy thủ dính đầy máu, máu của Tuân Trinh lẫn máu của gã lùn. Vương Uẩn nhìn một lúc thì nhớ đến cảnh tượng vừa rồi tên đại hán cao lớn cúi người hôn mình, không khỏi buồn nôn, che bụng lại.
Cố nén cơn buồn nôn nhìn Tuân Trinh cắt xong vải, Vương Uẩn băng bó qua loa cho Chiết Phương.
Trong số họ, Chiết Phương nhỏ tuổi nhất, thương thế cũng nhẹ nhất, xử lý cũng nhanh nhất. Băng bó xong, trải qua bao nhiêu chuyện, nàng ấy đã ngủ say. Vương Uẩn nhẹ nhàng lau khuôn mặt lấm lem của nàng ấy, thấy trên người nàng ấy chỗ xanh chỗ tím, xót xa nhặt một bộ y phục đắp lên cho nàng ấy.
Chiết Phương vừa rồi lao ra cứu cô, nói không cảm động là giả. Dù sao chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, có thể làm được như vậy, đã vượt ngoài dự liệu của Vương Uẩn.
Làm xong việc này, Vương Uẩn cầm vải quay người đi tìm Tuân Trinh.
Tuân Trinh biết thương thế của mình nghiêm trọng nhất, nên cũng không từ chối nhiều.
Vương Uẩn thở phào nhẹ nhõm, nếu Tuân Trinh cứ khăng khăng không chịu để cô băng bó trước, cô sẽ đau đầu chết mất. Nếu y không chịu, cuối cùng chắc chắn là cô phải đè y ra băng bó, lại càng tốn thêm thời gian. May mà Tuân Trinh hiểu cho cô.
Y thuận theo cởi bỏ trường bào màu xanh biếc đẫm máu, để lộ trung y trắng bên trong.
Máu trên người Tuân Trinh đã đông lại, đỏ sẫm gần như chuyển đen, khắp người y đều là vết thương, có vết đang ứa máu, có vết thương dính chặt vào quần áo, chỉ cần khẽ xé ra một chút là đau thấu tim.
Vương Uẩn cầm mảnh vải, nước mắt cứ thế rơi xuống, đầu ngón tay chạm vào những vết thương đáng sợ trên người y, run rẩy không thôi. Cô hận không thể đâm mạnh hơn một chút lúc dùng trâm đâm tên cao to kia.
Tuân Trinh nhận lấy mảnh vải trong tay Vương Uẩn, nhẹ nhàng vỗ đầu cô, dỗ dành như dỗ trẻ con.
"Ta không sao, tiểu hữu không cần lo lắng, nàng bị thương nặng, cũng cần nhanh chóng xử lý vết thương." Tuân Trinh nói xong, đưa tay xé chỗ áo dính chặt vào vết thương, lông mày cũng không nhíu lấy một cái, chỉ là sắc mặt càng thêm tái nhợt. Vương Uẩn cố gắng không khóc thành tiếng, "vâng" một tiếng, cắn môi không nói gì nữa.
Đến lượt mình, máu trên người cô cũng giống như Tuân Trinh, đã đông lại. Vương Uẩn cắn răng, mồ hôi lạnh túa ra, cắn răng xé mạnh áo, cơn đau ập đến như vũ bão, giống như đang xé rách cơ bắp, gân cốt của cô. Vương Uẩn đau đến mức không nhịn được kêu lên thành tiếng, không thể tưởng tượng nổi vừa rồi Tuân Trinh đã chịu đựng loại cực hình này như thế nào.
Bên tai truyền đến tiếng vải vóc ma sát sột soạt, là Tuân Trinh từ phía sau đưa tay ôm lấy cô.
Vương Uẩn muốn quay đầu lại nhìn, nhưng trên người đau quá, cô không dám đè lên vết thương của Tuân Trinh, tuy dựa vào y, nhưng vẫn đau đến run rẩy.
Mu bàn tay bị gã lùn giẫm lên giờ phút này bắt đầu nóng ran, đỏ ửng, chỉ cần nhấc lên một chút cũng thấy khó khăn, huống chi là tự mình băng bó.
Tuân Trinh hơi do dự: "Xin lỗi, mạo phạm tiểu hữu rồi." Nói xong, hai tay y chậm rãi cởi bỏ y phục của cô.
Cảm nhận được quần áo trượt khỏi người, lúc này Vương Uẩn cũng không còn tâm trí để ý đến việc có bị lộ hay không, chỉ vì ánh mắt Tuân Trinh nhìn cô vừa dịu dàng vừa quan tâm, động tác nhẹ nhàng như gió Xuân phất qua. Đường cong thân thể phơi bày dưới ánh mắt của Tuân Trinh, không hề có chút lo lắng bị mạo phạm nào, nhưng Vương Uẩn lại không nhịn được mà nắm chặt lấy y phục của y, khóc nức nở.
Tuân Trinh càng dịu dàng, Vương Uẩn càng cảm thấy tủi thân, thậm chí có xúc động muốn òa khóc.
Rõ ràng là rất mất mặt...
Quá trẻ con rồi...
Vương Uẩn khịt mũi.
Băng bó xong, Vương Uẩn chỉnh lại y phục, như trút được gánh nặng, dựa vào tường nghỉ ngơi, cùng Tuân Trinh chờ phu xe quay lại.
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu phu xe quay lại liệu có bị bọn họ dọa cho giật mình hay không. Khi đi thì bóng bẩy xinh đẹp, khi về thì thương tích đầy mình chờ cứu chữa.
Vương Uẩn nhìn về phía thủ phạm trong ngôi miếu đổ nát - hai thi thể. Khuôn mặt chúng thật dữ tợn, hai mắt trợn trừng. Vẻ mặt chết không nhắm mắt trong ngôi miếu đổ nát giữa đêm mưa gió trông thật đáng sợ, nhưng trong lòng Vương Uẩn lại bình tĩnh đến lạ thường.
Cô đã giết người, nhưng cô không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút nhẹ nhõm, cảm xúc phức tạp sau khi thoát chết đã xua tan mọi lo lắng trong lòng cô.
Giờ cô chỉ lo lắng Tuân Trinh sẽ xử lý việc này như thế nào.
Người cô lo lắng đang ngẩng đầu nhìn những hạt mưa bên ngoài mái miếu vỡ, nếu bỏ qua chuyện vừa xảy ra, trông thật giống một bức tranh nhàn nhã, tao nhã. Nhưng đôi tay ngày thường cầm bút mài mực của Tuân Trinh giờ phút này đẫm máu, thỉnh thoảng y lại cúi người xuống, che miệng, dường như đang cố gắng kìm nén những tiếng ho sắp bật ra.
Vương Uẩn bỗng nhiên thấy hơi hoảng hốt.
Cô cầm lấy mảnh vải còn lại sau khi băng bó, cẩn thận đưa tay phủ lên tay Tuân Trinh.
Tuân Trinh ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sâu thẳm.
"Tiên sinh, lau tay đi, trên tay toàn là máu." Vương Uẩn lại gượng cười, lắc lắc mảnh vải rách trong tay.
Vương Uẩn lau rất cẩn thận, không còn tâm tư nào khác như lúc ở khách điếm nữa. Cô dùng mảnh vải bọc lấy ngón tay Tuân Trinh, kiên nhẫn lau sạch từng ngón một, sau đó vo mảnh vải thành cục.
Giọng nói của Tuân Trinh vang lên bên tai cô: "Tiểu hữu, là ta..."
Vương Uẩn ngắt lời y: "Tiên sinh đừng nói nữa, vừa rồi người không phải gọi ta là A Uẩn sao, sao giờ lại gọi tiểu hữu rồi?"
"Tiên sinh sau này cứ gọi ta là A Uẩn được không?"
Đối phương hiếm khi im lặng, Vương Uẩn không thúc giục, kiên nhẫn nhìn y. Lâu sau, cô nghe thấy Tuân Trinh thở dài khe khẽ, rồi y cụp mi xuống, từ khóe môi thoát ra một tiếng cười như cười như không, nhẹ nhàng nói một chữ: "Được."
Mưa bên ngoài ngôi miếu không có dấu hiệu nhỏ dần.
Vương Uẩn dựa vào vách tường lạnh lẽo, hít thở, xen lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt và mùi hương của cỏ cây, đất đai được nước mưa gột rửa.
"Tiên sinh."
"Hả?"
"Ta muốn túi nước." Sau khi thả lỏng, cô vừa cất tiếng, cổ họng liền khô khốc, đau rát như muốn chảy máu.
Tuân Trinh dịu dàng nói: "Nàng chờ chút."
Dứt lời, y quay người rời đi, khi quay lại, đã cầm theo túi nước.
Vừa rồi băng bó đã dùng không ít nước, lắc lắc, nước trong túi gần như đã cạn đáy.
Tay Tuân Trinh nhẹ nhàng đỡ lấy Vương Uẩn, cô giơ hai tay lên định nhận lấy túi nước, bỗng nhiên rên lên một tiếng đau đớn.
Đau quá, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng đau như vậy, vừa rồi thần kinh căng thẳng nên không thấy gì, bây giờ thả lỏng, cơn đau ập đến khiến cô không thể chịu nổi. Vương Uẩn cảm thấy mình như một con cá bị cạo sạch vảy, không còn chút sức lực nào.
Tuân Trinh đến bên cạnh Vương Uẩn ngồi xuống, vừa vặn để cô dựa vào người y.
Y khẽ thở dài, ánh mắt nhìn cô không còn như đối đãi với bằng hữu, phức tạp đến mức Vương Uẩn không thể hiểu nổi.
Vương Uẩn nhìn đến ngẩn người, dường như quên cả đau đớn.
Mãi đến khi Tuân Trinh đưa túi nước đến bên môi Vương Uẩn: "Há miệng ra, A Uẩn."
"Chờ đã..."
Cô không thể quên nụ hôn đầy sỉ nhục vừa rồi, thật kinh tởm, cô hận không thể đá mạnh vào hạ thân tên đại hán kia. Tuy rằng rất khát, nhưng Vương Uẩn vẫn ngậm nước súc miệng liên tục, cuối cùng "oẹ" một tiếng, nôn hết xuống đất.
Tuân Trinh không nói gì, ánh mắt yên lặng nhìn mái tóc cô.
Vương Uẩn biết trong lòng Tuân Trinh chắc chắn rất khó chịu, trong lòng cô cũng vậy. Dù sao đó cũng là nụ hôn đầu tiên thực sự của cô, nụ hôn hụt với Tuân Trinh khi sao chép sách vở, cô căn bản không để trong lòng.
Súc miệng xong, Vương Uẩn mới thực sự uống nước. Dòng nước ngọt ngào làm dịu đôi môi nứt nẻ, chảy qua cổ họng khô rát, nhẹ nhàng len lỏi vào tim cô như dòng suối nhỏ.
"Tiên sinh." Không đợi Tuân Trinh trả lời, Vương Uẩn cố gắng chống đỡ thân thể đau đớn, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng áp lên môi y.
Trong mắt cô rõ ràng phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của Tuân Trinh.
Vương Uẩn vừa rồi uống nước hơi vội, khóe môi còn vương vài giọt nước, lạnh lẽo áp lên môi Tuân Trinh. Giữ nguyên tư thế hôn nhẹ, Vương Uẩn không tiến sâu thêm, giờ cô thấy rất buồn nôn, không muốn làm gì cả.
Chỉ là một nụ hôn thoảng qua như chuồn chuồn lướt nước, Vương Uẩn rụt người lại, mất hết sức lực.
Quá mệt mỏi, không thể tiếp tục được nữa.
Như vậy cũng coi như là lấy lại chút công bằng, coi như súc miệng vậy, tuy rằng lấy Tuân Trinh để súc miệng, Vương Uẩn cảm thấy mình thật xấu xa.
Tuân Trinh không biết làm sao, cuối cùng y đưa tay lên, dùng tay áo rộng lau đi giọt nước còn đọng trên khóe môi Vương Uẩn, vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngủ đi, trong mơ sẽ không đau nữa."
Vương Uẩn "ừm" một tiếng, dựa vào Tuân Trinh, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.