Nam Chính Già Rồi - Chương 81: Đến trễ

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 77: Đến trễ
 
Buổi tối tâm sự với Tuân Trinh quá muộn, lúc Vương Uẩn thức dậy đã sáu rưỡi.
 
"Chết rồi!" Vừa nhìn điện thoại, cơn buồn ngủ của Vương Uẩn lập tức bay biến, cô bật người dậy, vội vàng xỏ dép lê rồi lao ra cửa.
 
"Chết rồi, chết rồi! Không kịp nữa rồi!" Trong lòng thầm kêu trời, Vương Uẩn vừa nghĩ đến khuôn mặt của thầy chủ nhiệm, lập tức cảm thấy cuộc đời thật vô vọng.
 
Tuân Trinh dậy sớm hơn cô, Vương Uẩn như một con thú hoang lao ra khỏi phòng ngủ, cậu ở phòng khách rõ ràng bị cô dọa giật mình.
 
"Vương Uẩn... chào buổi sáng..."
 
"Sáng, sáng cái gì! Tớ không kịp rồi! Tớ sắp muộn học rồi!" Vương Uẩn vội vàng liếc nhìn Tuân Trinh, chào hỏi một tiếng rồi vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.
 
Miệng ngậm bàn chải đánh răng, Vương Uẩn vừa soi gương vừa buộc tóc đuôi ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề rửa mặt, đánh răng, chải đầu, rồi lại chạy về phòng khách.
 
Tuân Trinh đứng trước ghế sô pha, do dự nhìn cô, e ngại bộ dạng vội vàng của cô nên không dám tiến lên lên tiếng.
 
Vương Uẩn không thèm nhìn Tuân Trinh, hai tay vén vạt áo lên, một đoạn eo nhỏ cũng lộ ra.
 
Tuân Trinh: "!!!"
 
"Vương nương tử!"
 
"Sao thế?"
 
Mặt Tuân Trinh đỏ bừng như ráng mây buổi sớm, Vương Uẩn ngẩn người một giây, hiểu ra tất cả. Cô quên mất còn có Tuân Trinh ở phòng khách, lúc ở một mình cô muốn thay quần áo thì thay, nhất thời chưa sửa được thói quen.
 
Lộ ra cái bụng không thon thả, thậm chí còn có chút mỡ thừa khiến Vương Uẩn vô cùng xấu hổ, bình thường ăn nhiều quá, phải giảm cân thôi.
 
Vội vàng chạy vào phòng ngủ thay quần áo, Vương Uẩn đi đến trước mặt Tuân Trinh: "Trong tủ lạnh có chút đồ ăn, lát nữa cậu tự lấy ăn nhé, bánh mì, mì ăn liền gì đó..." Nói xong Vương Uẩn cũng thấy ngại. Tuân Trinh xuyên không đến, cô lại chỉ mời cậu ăn một bát mì cay, bây giờ lại để cậu ăn bánh mì với mì gói: "Trên vỏ mì ăn liền có hướng dẫn, cậu tự xem nhé, cứ xé vỏ ra, lấy một cái bát bỏ vắt mì vào, rồi cho gói gia vị vào, đổ nước sôi, đợi một lát, đừng đợi lâu quá, không thì mì sẽ nát, hai ba phút là ăn được rồi." Vương Uẩn dặn dò như mẹ dặn con trước khi ra khỏi nhà.
 
"Hai ba phút là... cậu thấy cái đồng hồ trên bàn không? Kim này chạy một vòng là một phút, chạy ba vòng là ba phút... Chết rồi sáu giờ bốn mươi rồi!"
 
"Chuyện cụ thể đợi tớ về rồi nói, tớ phải đi đây, không kịp nữa rồi! Tớ về lúc hơn năm giờ chiều!!!"
 
Tuân Trinh hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Vương Uẩn, ngơ ngác, gật đầu theo, rồi thấy cô đeo cặp sách lên và lao ra ngoài.
 
Tuân Trinh: "..."
 
Nhà Vương Uẩn cách trường không xa, chạy một mạch đến cổng trường, Vương Uẩn thở hổn hển cúi đầu nhìn đồng hồ, 6 giờ 49.
 
Chắc còn kịp mua cái bánh bao gì đó.
 
Buổi sáng quán bánh bao khá đông khách, Vương Uẩn mua một cái bánh bao, một quả trứng trà, thêm một cốc sữa đậu nành, nhìn đồng hồ đã 6 giờ 56.
 
Vương Uẩn cắn một miếng bánh, vừa bưng cốc sữa đậu nành vừa đi về phía trường.
 
Nếu ăn sáng trong lớp bị thầy Tống bắt gặp thì chết chắc. Vương Uẩn mải suy nghĩ, cũng không nhai kỹ mà cứ thế nuốt xuống.
 
Bỗng nhiên có người xông đến đập một cái vào đầu Vương Uẩn, cô bị tấn công bất ngờ khiến miếng bánh bao mắc nghẹn trong cổ họng, mắt trợn tròn, nhân bánh bao suýt nữa phun ra từ lỗ mũi: "!!!"
 
"Trời! Sao lại bị nghẹn thế?!" Thủ phạm hét lên, vỗ mạnh hai cái vào lưng Vương Uẩn: "Tớ vỗ cho cậu nhé!"
 
Hai cái vỗ như trời giáng khiến cô suýt nữa thở không ra hơi, như muốn nội thương, nhưng dù sao miếng bánh bao cũng trôi xuống rồi. Không kịp so đo với người kia, cô chạy vội đến thùng rác bên đường, nôn hết bánh bao trong miệng ra.
 
Người kia chạy theo Vương Uẩn đến thùng rác, liếc mắt nhìn vào thùng rác, bỗng kêu lên: "Eo ơi! Xin lỗi nhé."
 
Vương Uẩn quay người lại, tức giận quát: "Trương Hạo Nhiên, cậu bị điên à?!"
 
Người được Vương Uẩn gọi là Trương Hạo Nhiên cao mét tám mấy, dáng người cao ráo đẹp trai, mặc đồng phục màu xanh trắng, trên ống tay áo và lưng áo dùng bút mực đen vẽ lung tung đủ thứ, nào là nhân vật hoạt hình, nào là mấy câu sến súa.
 
Trương Hạo Nhiên cười hì hì nhìn Vương Uẩn: "Xin lỗi nhé chị Vĩ, tớ cũng không ngờ cậu đang ăn bánh bao. Cậu không phải học sinh ngoan sao? Sao hôm nay cũng đi học muộn thế?"
 
Vương Uẩn: "Bậy bạ, không được gọi tớ là chị Vĩ."
 
Trương Hạo Nhiên: "Gọi gần ba năm rồi, sao cậu còn để ý chuyện này sao?"
 
Vương Uẩn: "Gọi tớ là chị, đừng gọi tớ là chị Vĩ." Cứ nghĩ đến cái tên chị Vĩ nghe rất giang hồ này, Vương Uẩn lại muốn hắt cốc sữa đậu nành vào mặt Trương Hạo Nhiên.
 
Chuyện gọi là chị Vĩ là do Trương Hạo Nhiên mà ra. Năm Vương Uẩn lớp 10, cô được phân vào lớp 10A7, trong lớp có một bạn nam tên Vương Vĩ. Lúc đó chưa ai quen ai, cô chủ nhiệm chọn một bạn nam có vẻ hoạt bát để làm lớp trưởng tạm thời, thế là chọn trúng Trương Hạo Nhiên.
 
Trương Hạo Nhiên cầm sổ điểm danh nghiêm túc điểm danh: "Vương Vĩ... Ngô Mộng Khiết... Doãn Văn Văn... Vương... Ơ? Chữ này đọc là gì? Uẩn (wei)? Lớp mình có hai Vương Vĩ à?"
 
Vương Uẩn: "..."
 
Chỉ vì Trương Hạo Nhiên mù chữ, hại bạn Vương Vĩ, lớp phó thể dục bị gọi nhầm thành tên một loại thuốc tăng cường sinh lý nổi tiếng, còn danh hiệu chị Vĩ lại rơi xuống đầu Vương Uẩn, cán sự lớp. Từ đó về sau, anh Vĩ, chị Vĩ cứ thế được lan truyền trong lớp 7.
 
Vương Uẩn rất ghét chuyện này, cô chẳng có quan hệ gì với Vương Vĩ, còn chưa thân bằng Trương Hạo Nhiên. Trương Hạo Nhiên tuy hơi ngố, nhưng cũng không tệ. Cậu ấy ngồi ngay trước mặt Vương Uẩn, ở hàng đầu tiên. Chỗ ngồi hàng đầu tiên của lớp 10A7 toàn là ghế "đặc biệt", những bạn nào học hành không tốt sẽ bị thầy cô xếp ngồi ở hàng đầu để dễ quản lý, Trương Hạo Nhiên bị thầy Tống xếp ngồi ở hàng đầu. Cậu ấy cao mét tám mấy, bình thường như một bức tường chắn trước mặt Vương Uẩn. Có lẽ cũng biết mình cao quá, nên lúc học cậu ấy luôn khom lưng xuống, cũng không che khuất tầm nhìn của Vương Uẩn khi nhìn lên bảng, nói công bằng thì cũng rất chu đáo và ga lăng.
 
Trương Hạo Nhiên: "Chị Vĩ, hôm nay sổ ghi chép của lớp ở chỗ cậu à?"
 
Vương Uẩn liếc mắt nhìn cậu ấy, nhìn biểu cảm là biết cậu ấy đang nghĩ gì. Sổ ghi chép của lớp nói cho sang mồm thế thôi, thực ra chủ yếu là để các cán sự lớp ghi tên những bạn vi phạm, từ thứ Hai đến thứ Sáu sẽ luân phiên chuyển giữa các cán sự lớp, ai nói chuyện, đi học muộn, chỉ cần vi phạm kỷ luật là sẽ bị ghi tên, để thầy Tống duyệt. Vương Uẩn là lớp phó học tập, trông ngoan ngoãn, được cô chủ nhiệm tín nhiệm, nên cũng có một cuốn sổ.
 
"Hôm nay không phải ở chỗ tớ, tớ ghi chép thứ Tư, hôm nay hình như là ở chỗ Ngô Mộng Khiết." Ngô Mộng Khiết là lớp phó văn nghệ, xinh đẹp, hát hay, rất nhiều bạn nam thích cô ấy. Vương Uẩn nhớ hình như Trương Hạo Nhiên cũng khá thích Ngô Mộng Khiết.
 
"Vậy à." Vừa nghe đến tên Ngô Mộng Khiết, Trương Hạo Nhiên liền im bặt: "Tớ về hỏi cậu ấy xem sao, nếu thầy Tống lại thấy tên tớ trong sổ ghi chép thì tớ chết chắc."
 
Vương Uẩn cũng không muốn tên mình bị ghi vào sổ, ném túi nilon vào thùng rác, đeo cặp sách lên rồi chạy cùng Trương Hạo Nhiên vào trường.
 
Lớp 10A7 ở tầng 2, chạy lên cũng không mệt, Trương Hạo Nhiên chạy lên trước. Trước khi lên tầng 2 Vương Uẩn còn chạy đến chỗ cầu thang, nhìn xuống xem xe của thầy chủ nhiệm có ở đó không. Các thầy cô trong trường đều lái xe ô tô đi làm, chỉ có thầy chủ nhiệm lớp cô là đi xe đạp cà tàng, bình thường để xe ở chỗ cầu thang, rất dễ nhận ra.
 
Không thấy cái xe đạp cà tàng của thầy Tống đâu.
 
Vương Uẩn thở phào nhẹ nhõm.
 
Tiếng chuông trường vừa reo lên, Vương Uẩn vừa kịp bước vào lớp, các bạn đang đọc bài, cô lén lút đi đến chỗ ngồi, lấy sách chính trị ra.
 
Bạn cùng bàn của Vương Uẩn là một cô gái nhỏ nhắn, tên là Doãn Văn Văn, tuy hai người có chút bất đồng quan điểm, nhưng quan hệ cũng khá tốt.
 
Doãn Văn Văn thấy cô thì rất ngạc nhiên: "Vương Uẩn, sao cậu đến muộn thế?"
 
Vương Uẩn ném cặp sách lên bàn: "Ngủ quên."
 
Doãn Văn Văn cầm sách lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Không phải hôm qua cậu xin nghỉ ốm à? Sao còn ngủ muộn thế?"
 
Vương Uẩn dừng động tác lấy sách trong cặp, nghiêm túc suy nghĩ: "Ừm... tại trai đẹp?"
 
"Cậu đi nhà nghỉ à?"
 
"Cút."
 
Doãn Văn Văn thôi cười cợt: "Thôi không nói chuyện này nữa, cậu vừa lên có thấy xe của thầy Tống không? Thầy ấy đến chưa?"
 
"Tớ vừa nhìn rồi, không thấy cái xe đạp cà tàng của thầy ấy đâu, chắc là chưa đến."
 
Doãn Văn Văn thở phào nhẹ nhõm: "Phù... buồn ngủ quá... Tớ ngủ một lát, cậu để ý thầy Tống giúp tớ nhé, nếu thầy ấy đến thì gọi tớ dậy."
 
Vương Uẩn thấy Doãn Văn Văn buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt thì gật đầu đầy nghĩa khí: "Cậu cứ ngủ đi, có tớ canh cho."
 
Hôm nay cô ngủ thêm được ba mươi phút, rất tỉnh táo, trong lòng rất vui vẻ.
 
Doãn Văn Văn gục xuống bàn ngủ, Vương Uẩn cũng không tiện đọc bài to. Trí nhớ của cô khá tốt, khi các bạn học bài đầu tiên, cô đã học đến bài thứ ba rồi, Doãn Văn Văn ngủ bên cạnh, ở nhà còn có một thiếu niên đẹp trai xuyên không, Vương Uẩn cũng không có tâm trạng học bài, suy nghĩ cứ thế bay về nhà.
 
Hình như cô chưa nói cho Tuân Trinh cách dùng ấm siêu tốc để đun nước, cũng chưa nói với cậu ấy trong bình có nước nóng. Chắc là Tuân Trinh chỉ có thể ăn bánh mì không thôi.
 
Nghĩ đến cốc sữa đậu nành, bánh bao và quả trứng trà của mình, Vương Uẩn thấy hơi áy náy, tối nay dẫn cậu ấy đi ăn ngon một bữa vậy.
 
Nuôi một thiếu niên đẹp trai là cảm giác thế nào?
 
Vương Uẩn: Cảm giác vừa đau khổ vừa hạnh phúc.
 
Nuôi một thiếu niên đẹp trai xuyên không thì sao?
 
Vương Uẩn: Lo lắng.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo