Nam Chính Già Rồi - Chương 82: Nhảy xe

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 78: Nhảy xe
 
Cuộc sống lớp 12 nhàm chán nhưng bận rộn, cả buổi sáng là hai tiết Ngữ văn và hai tiết Toán học liên tiếp.
 
Trong giờ tự học, Vương Uẩn rất tỉnh táo, nhưng vừa vào tiết Toán, cô lại buồn ngủ díp mắt, đành phải cùng Doãn Văn Văn véo nhau, ai không chịu được thì véo cho tỉnh.
 
Vương Uẩn véo Doãn Văn Văn không dám mạnh tay, nhưng cô ấy véo cô thì không hề nương tay. Vương Uẩn buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, bất thình lình bị cô ấy véo một cái, suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, nhận được một ánh mắt kỳ lạ từ giáo viên Toán.
 
Vương Uẩn vội vàng ngồi xuống, nhỏ giọng mắng: "Mịa, sao cậu véo mạnh thế?"
 
Doãn Văn Văn trợn trắng mắt: "Mặt cậu sắp dính vào bàn rồi kìa, như cái bánh tráng ấy, không véo cậu thì véo ai?"
 
Vương Uẩn: "Hừ, mắt nào của cậu thấy tớ sắp dính vào bàn, rõ ràng tớ đang cố gắng chống cự mà." Vương Uẩn đưa cánh tay ra trước mặt Doãn Văn Văn: "Cậu xem, bị cậu véo đỏ cả rồi. Nếu ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ tớ bị cậu bạo hành."
 
"Không trách tớ được, ai bảo cậu không dám véo tớ, không dám véo lại không dám ngủ. Vương Uẩn cậu nhát thế, cậu nhìn Trương Hạo Nhiên phía trước xem, ngủ như chết rồi kìa."
 
Vương Uẩn nhìn lên phía trước, quả nhiên thấy Trương Hạo Nhiên gục mặt xuống bàn, lấy sách Toán che lại.
 
"Sao tớ so với cậu ấy được? Cậu ấy giỏi Toán, cậu cũng biết mà?"
 
Trương Hạo Nhiên rất thông minh, hầu như ba năm cấp ba Vương Uẩn chẳng thấy cậu ấy nghe giảng bao giờ, nhưng điểm Toán thì cao chót vót, lần nào cũng trên 140. Tuy Toán giỏi, nhưng tiếng Anh kém lại khiến người ta phải thương cảm. Trước kia thì không quan tâm, giờ thì nghe lời Vương Uẩn, chăm chỉ học từ vựng mỗi ngày. Vương Uẩn làm bài thi tiếng Anh thấy từ nào hay gặp thì chép lại cho Trương Hạo Nhiên, có bài Toán nào khó cũng hỏi cậu ấy, hai người dần dần hình thành một tình bạn tri kỷ thời cấp ba.
 
Tiết Toán học vào tiết ba và bốn, học được một nửa thì Doãn Văn Văn đã đói không chịu nổi, không chỉ buồn ngủ véo Vương Uẩn mà đói cũng véo. Vương Uẩn bị cô ấy véo đến phát cáu, vừa tan học đã cùng cô ấy chạy thẳng đến quán ăn nhỏ ngoài trường.
 
Giữa trưa, khi đang ăn cơm cùng Doãn Văn Văn, Vương Uẩn gắp một miếng rau, chợt nhớ đến cảnh Tuân Trinh đáng thương ngồi trên ghế sô pha gặm bánh mì, trong lòng càng thêm áy náy.
 
Áy náy thì áy náy, nhưng cô vẫn ăn rất ngon lành.
 
Vất vả lắm mới học xong bốn tiết buổi chiều, đến giờ tan học buổi tối, Vương Uẩn như một người mẹ lo con ở nhà bị đói, vội vàng đeo cặp sách chạy ra cửa lớp.
 
Doãn Văn Văn đột nhiên đưa tay kéo cô lại: "Cậu chạy đi đâu đấy? Chạy nhanh thế? Không đi ăn với tớ à?"
 
Vương Uẩn lo lắng cho Tuân Trinh: "Không đi, cậu đi đi, nhà tớ còn có một người đang chờ cơm."
 
Doãn Văn Văn tò mò: "Ai đang chờ cơm? Cậu nuôi thú cưng à?"
 
Vương Uẩn nghiêm túc suy nghĩ: "Cũng không hẳn, tớ đang bao nuôi một mỹ nam."
 
"Lại chơi game gì nữa à?" Biết rõ Vương Uẩn thích chơi game otome, Doãn Văn Văn tỏ vẻ khinh thường: "Không đi thì thôi, đi lấy xe với tớ không?"
 
Vương Uẩn nghĩ, bỏ Doãn Văn Văn về nhà một mình đã thấy áy náy rồi, đi lấy xe đạp điện cùng cô ấy cũng chẳng mất gì, bèn gật đầu: "Đi thôi."
 
Bãi để xe đạp điện cũng không xa, ở gần tòa nhà học, giờ tan học, rất nhiều học sinh đến lấy xe, tiếng còi xe đạp điện vang lên inh ỏi.
 
Vương Uẩn đứng ngoài hàng xe, nhìn Doãn Văn Văn dắt xe ra. Không ngờ, Doãn Văn Văn vừa dắt xe ra đã kéo Vương Uẩn lên xe, năn nỉ: "Uẩn Uẩn, đi cùng tớ đi, một mình tớ cô đơn lắm, mỹ nam của cậu thì cứ gói ghém mang về."
 
"Khoan đã!"
 
Doãn Văn Văn đã nhanh tay lẹ mắt lấy cặp sách của Vương Uẩn xuống, nhét vào giỏ xe.
 
"Ơ! Không phải chứ?" Vương Uẩn ngồi trên xe, ngơ ngác trước diễn biến bất ngờ này: "Tớ không đi được thật mà, mỹ nam nhà tớ sắp chết đói rồi."
 
Doãn Văn Văn lên xe: "Lo gì? Tối muộn về cũng được, tối nay tớ mời cậu ăn bánh kem."
 
Hai chữ "bánh kem" lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Vương Uẩn, cô không khỏi dao động. Nhưng nghĩ đến Tuân Trinh bị bỏ lại ở nhà cả ngày, cô lại thấy mình không thể vô tâm như vậy, vẫn nên đi ăn cùng cậu ấy thì hơn, mang về cứ thấy thiếu tôn trọng.
 
"Tớ không đi được thật mà, Văn Văn. Cậu còn như vậy tớ nhảy xe đấy."
 
Doãn Văn Văn nhìn thẳng về phía trước, lái xe ra khỏi cổng trường: "Cậu nhảy đi, cậu nhảy tớ sẽ tăng tốc." Nói rồi cô ấy thật sự vặn ga.
 
Vương Uẩn nghĩ đến nụ cười dịu dàng pha chút e lệ của Tuân Trinh, đầu óc mơ hồ, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà thật sự nhảy xuống xe.
 
Hai chân vừa chạm đất, Vương Uẩn còn chưa đứng vững đã bị quán tính của xe đẩy về phía trước, lăn hai vòng trên đất.
 
Vương Uẩn: "..."
 
Tiếng hét của Doãn Văn Văn, của các học sinh và tiếng còi xe phanh gấp vang lên bên tai. Vương Uẩn choáng váng, chỉ cảm thấy khuỷu tay và đầu gối đau rát.
 
Chết tiệt...
 
Vương Uẩn nằm sõng soài trên đất, mặt mày tái mét.
 
Ngay sau đó, cô bị ai đó kéo tay đỡ dậy, kèm theo đó là một giọng nam quen thuộc: "Trời ơi!"
 
Vương Uẩn loạng choạng đứng dậy, vừa ngẩng lên đã thấy Trương Hạo Nhiên.
 
Trương Hạo Nhiên nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc, mặt mày biến sắc: "Tớ vừa ra khỏi cổng trường đã thấy cậu nằm sấp mặt ở cửa, ăn vạ đấy à?!"
 
Vương Uẩn xuýt xoa, theo bản năng mắng: "Cậu mới ăn vạ! Cậu không thấy tớ ngã à?" Vương Uẩn nâng tay lên xem khuỷu tay, đã trầy da rồi.
 
"Vương Uẩn, cậu bị sao thế, nói nhảy là nhảy thật à!" Doãn Văn Văn vội vàng dừng xe, chạy đến trước mặt Vương Uẩn, trông như sắp khóc.
 
Vương Uẩn thấy Doãn Văn Văn sắp khóc, trong lòng áy náy và chột dạ, lắp bắp nói: "Tớ... lúc đó tớ không nghĩ nhiều đã nhảy xuống."
 
"Bị thương chỗ nào?" Doãn Văn Văn đỏ hoe mắt.
 
"Không sao... chỉ trầy da chút thôi."
 
"Để tớ xem!"
 
Thấy Vương Uẩn định rụt tay lại, Doãn Văn Văn nắm lấy cổ tay cô, kéo ra trước mặt: "Thế này mà gọi là trầy da chút thôi á?!"
 
"Thật sự không sao."
 
Trương Hạo Nhiên đứng xem: "Hai cậu đang nói gì thế?"
 
Doãn Văn Văn vừa kiểm tra vết thương của Vương Uẩn vừa nói: "Vừa nãy cậu ấy nói muốn nhảy xe, tớ bảo nếu cậu ấy nhảy tớ sẽ tăng tốc, thế mà cậu ấy nhảy thật."
 
Trương Hạo Nhiên nghe vậy, nhìn Vương Uẩn với vẻ mặt không thể tin nổi: "Uẩn, cậu bị ngốc à?!"
 
Vương Uẩn: "... Thôi đừng nói nữa, xấu hổ chết mất." Thật sự quá xấu hổ, ngã sóng soài trước cổng trường, còn lăn hai vòng trên đất, bị bao nhiêu học sinh tan học nhìn thấy.
 
"Còn chỗ nào bị thương không?" Doãn Văn Văn phủi bụi trên quần áo Vương Uẩn.
 
"Hết rồi, đi thôi, đi thôi." Vương Uẩn không chịu nổi những ánh mắt kỳ lạ của mọi người, đi trước. Cô vừa bước một bước, một cơn đau nhói từ mắt cá chân truyền đến, chân trái Vương Uẩn run lên, suýt chút nữa lại ngã xuống.
 
May mà được Trương Hạo Nhiên và Doãn Văn Văn kịp thời đỡ lấy.
 
"Trẹo chân rồi à?" Trương Hạo Nhiên cũng không tiện cứ đỡ Vương Uẩn mãi, thấy Doãn Văn Văn đỡ được thì buông tay: "Cậu đi lấy đá chườm đi, giờ là mùa Hè mà. Tớ ra quán trà sữa xin ít đá, hai cậu đợi nhé."
 
Trước cổng trường có hai quán trà sữa, Trương Hạo Nhiên nói xong liền đi đến quán trà sữa.
 
Vương Uẩn gật đầu lia lịa, Doãn Văn Văn và Trương Hạo Nhiên nói gì, cô đều đồng ý, không dám phản bác nửa lời.
 
Doãn Văn Văn đỡ cô ngồi xuống vệ đường, chờ Trương Hạo Nhiên: "Cậu không đi được rồi. Tớ đưa cậu về nhé, đều tại tớ, xin lỗi, Vương Uẩn."
 
"Không sao." Vương Uẩn xua tay: "Tại tớ ngốc, chưa suy nghĩ kỹ đã nhảy xuống."
 
Doãn Văn Văn không chút lưu tình mắng: "Cậu cũng biết mình ngốc à?"
 
Vương Uẩn: "..."
 
Sau một hồi náo loạn, học sinh trước cổng trường cũng đã vãn, chỉ còn lại vài quán hàng rong tụ tập một số học sinh. Vương Uẩn nhìn họ mua gà rán, xiên que,... vừa đi vừa ăn, bụng đã kêu ùng ục.
 
Đợi khoảng hai ba phút, Trương Hạo Nhiên từ quán trà sữa đi ra, tay cầm một túi ni lông, bên trong đựng rất nhiều đá.
 
"Này." Trương Hạo Nhiên đưa túi ni lông cho Vương Uẩn: "Cầm lấy chườm đi."
 
Trương Hạo Nhiên: "Cậu về bằng cách nào?"
 
Vương Uẩn bị lạnh đá đến run người: "Văn Văn đưa tớ về." Cô vừa dứt lời đã nhận ra, không được, không thể để Doãn Văn Văn đưa về, nhà cô còn có Tuân Trinh, nếu cô ấy nhìn thấy thì cô biết giải thích chuyện sống chung thế nào.
 
Vương Uẩn lấy túi đá ra xa khỏi mắt cá chân một chút: "Tớ... tớ đỡ hơn nhiều rồi, tớ cũng không yếu ớt như vậy, tự đi về được." Nói rồi, Vương Uẩn thử đứng dậy, đã không còn đau nữa, chỉ là vừa nãy hơi đau thôi. Để chứng minh lời mình nói, cô còn cố tình dậm chân.
 
"Không được!" Doãn Văn Văn kiên quyết phản đối: "Tớ đưa cậu về."
 
"Không!" Nghĩ đến Tuân Trinh, Vương Uẩn luống cuống: "Thật sự không sao! Nhà tớ gần đây thôi, tớ tự đi về được, không thì tớ lại nhảy xe đấy!"
 
Doãn Văn Văn: "..."
 
Trương Hạo Nhiên: "..."
 
Sự trơ trẽn của Vương Uẩn rõ ràng đã làm Doãn Văn Văn lung lay.
 
"Thật sự không sao chứ?" Doãn Văn Văn vẫn không yên tâm.
 
"Thật sự không sao."
 
"Thôi được." Thấy không lay chuyển được Vương Uẩn, Doãn Văn Văn đành bỏ cuộc. "Cậu tự về nhé, tớ đi đây." Nói rồi cô ấy xoay người, đuôi tóc sau gáy vung lên, dứt khoát lên xe đạp điện.
 
Vương Uẩn đứng ngây người nhìn theo Doãn Văn Văn.
 
Xong rồi... Doãn Văn Văn hình như giận cô rồi.
 
Trương Hạo Nhiên đứng bên cạnh cô dường như cũng nhận ra điều đó, nhìn cô với ánh mắt "tự cầu nhiều phúc": "Cậu xong rồi. Cậu thật sự không sao chứ?"
 
Vương Uẩn: "Tớ... có lẽ thật sự không sao... nữa... rồi..."
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo