Chương 79: Chuyện tế nhị
Trương Hạo Nhiên trợn trắng mắt: "Tớ thấy Doãn Văn Văn hình như giận rồi, cậu chú ý một chút, tớ đi trước nhé."
Vương Uẩn lơ đãng gật đầu: "Ừ, cậu đi đi, tớ cũng về đây." Để mai tớ dỗ dành Doãn Văn Văn, chắc cũng không có chuyện gì.
Trương Hạo Nhiên đi về phía trước hai bước, đột nhiên lại quay trở lại, hỏi: "Cậu có muốn tớ giúp cậu xin nghỉ học buổi tối không? Chân cậu bị bong gân rồi mà?"
Vương Uẩn nghe xong có chút động lòng, nhưng nghĩ đến mình đã nghỉ một tiết học rồi, cô do dự: "Để tớ xem sao đã."
Chân thật ra vẫn còn hơi đau, Vương Uẩn đi được một đoạn, mắt cá chân âm ỉ đau, cô dứt khoát nhấc chân trái lên, nhảy lò cò về nhà.
Đến cửa thì thấy cửa không khóa, Vương Uẩn vừa vặn tay nắm cửa thì cửa đã mở, cô vừa nhảy vào nhà vừa kêu lên: "Tớ về rồi, ui da, đau chết mất!"
Vừa về đến nhà đã thấy một mỹ nam đẹp như tranh vẽ.
Tuân Trinh mặc áo sơ mi trắng và quần bò Vương Uẩn mua cho cậu, tóc dài màu đen được buộc thành đuôi ngựa thấp thả xuống sau gáy, trông rất nghệ sĩ. Nghe thấy tiếng Vương Uẩn, cậu từ phòng khách đi ra.
"Vương Uẩn, nàng đã tan học rồi sao?" Tuân Trinh dường như thở phào nhẹ nhõm, cả người đều thả lỏng, nhưng khi ánh mắt rơi vào vết thương trên người Vương Uẩn, cậu ngạc nhiên: "Sao lại thế này? Không phải nàng đến trường à?"
Bên tai vọng đến tiếng tivi, Vương Uẩn ngó đầu nhìn, trên tivi đang chiếu bộ phim cổ trang mới nhất, các diễn viên trẻ đẹp trên màn hình đang nói chuyện, điều khiển đặt trên bàn trà.
Vương Uẩn nhảy đến trước ghế sô pha ngồi xuống, chỉ vào nữ diễn viên trang điểm tinh xảo trên tivi, hỏi: "Đẹp không?" Cô khá tò mò về sự khác biệt giữa thời cổ đại và hiện đại.
Tuân Trinh ngẩn người ra vì câu hỏi bất ngờ của Vương Uẩn, vẻ mặt hơi lúng túng, nhưng thấy cô hỏi nghiêm túc, cậu ngoan ngoãn đáp: "Là mỹ nhân ở đây."
Xem ra gu thẩm mỹ thời xưa và nay cũng không khác nhau lắm.
Thấy Vương Uẩn không trả lời câu hỏi của mình, Tuân Trinh lại hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải nàng đến trường à?"
Vương Uẩn nghiêm túc nhìn Tuân Trinh, đột nhiên nổi lên ý muốn nói chuyện nhạy cảm, cô nghiêm mặt chỉ vào đầu gối mình: "Bị quỳ gối trên sàn, trầy da rồi." Cọ xát, cọ xát trên mặt sàn nhẵn bóng.
Tuân Trinh ngạc nhiên: "Sao tự nhiên lại phải quỳ gối trên sàn?"
Ánh mắt của cậu quá trong sáng, so với Vương Uẩn - một “lão tài xế” dày dạn kinh nghiệm truyện tranh 18+, game otome, quả thật quá ngây thơ.
Nhìn cậu là biết cậu không hiểu rồi, Vương Uẩn cũng đoán được cậu không hiểu, nếu không cô cũng chẳng mặt dày nói mấy lời nhạy cảm như vậy. Cô thích trêu chọc những người hiền lành, thân thiết với mình, còn với những người xa lạ, lợi hại hơn mình, cô thường khá nhút nhát.
Tuân Trinh không hiểu ý trong lời nói của Vương Uẩn, cô bỗng có cảm giác nói chuyện mà không ai hiểu, thở dài: "Cậu còn nhỏ, bây giờ chưa hiểu cũng không sao, nhớ kỹ, đợi sau này cậu lấy vợ sẽ hiểu."
Tuân Trinh: "???"
Vẻ mặt nghi ngờ của Tuân Trinh càng rõ ràng hơn.
Ánh mắt của cậu quá trong sáng, Vương Uẩn thấy hơi hứng thú: "Tớ hỏi cậu một chuyện riêng tư được không?"
"Trước đây cậu có tiếp xúc với con gái chưa?"
Tuy Tuân Trinh ngạc nhiên không biết tại sao Vương Uẩn lại hỏi câu này, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời: "Ta có tiếp xúc đôi chút với các tỷ muội trong nhà."
"Tỷ muội của cậu không tính, tớ hỏi là các cô gái khác."
Tuân Trinh: "Trong nhà có vài nha hoàn, ngày thường cũng có tiếp xúc."
"Ngoài nha hoàn ra thì sao?"
Tuân Trinh suy nghĩ một chút, nhíu mày: "Ngoài nha hoàn và tỷ muội họ hàng trong tộc, chắc là những mỹ nhân mà bằng hữu của ta vẽ."
"Bằng hữu của cậu vẽ à?"
"Ta có một vị bằng hữu, ngày thường thích vẽ vời, thích nhất là vẽ mỹ nhân, hành vi thường hơi phóng túng, ta và những người bạn khác thường phải giúp hắn giải quyết hậu quả."
Xem ra bạn cậu ấy cũng thú vị đấy chứ.
"Bình thường cậu làm gì? Trông cuộc sống của cậu có vẻ hơi nhàm chán, bình thường tớ chỉ đi học, chơi điện thoại các thứ."
"Ngày thường ta cũng giống nàng, đi nghe thầy giảng bài. Ngoài việc học ra thì luyện chữ, cưỡi ngựa bắn cung."
"Hết rồi à?" Chỉ có vậy thôi sao?
"Hết rồi, chỉ có vậy thôi."
Vương Uẩn trợn mắt há mồm: "Giỏi thật..." Cuộc sống hàng ngày của Tuân Trinh thật sự là...quá đỗi đứng đắn. Con trai thời nay đều biết tán gái, lên mạng, đánh nhau các thứ, vậy mà Tuân Trinh chỉ biết học hành, luyện chữ, tập thể dục.
"Không nói chuyện này nữa." Tuân Trinh cụp mắt xuống, "Cánh tay của nàng..."
Tuân Trinh đột nhiên nhắc đến cánh tay cô, Vương Uẩn hoàn hồn nhìn cánh tay mình, ngoài vết xước lúc ngã xe ra thì còn có vết bầm do Doãn Văn Văn véo lúc học bài vẫn chưa tan.
Nhìn kỹ lại, tuy Tuân Trinh không nói gì, nhưng ánh mắt cậu rõ ràng có chút hoang mang và kinh ngạc!
Chẳng lẽ cậu ấy có ấn tượng không tốt gì về trường cấp ba hiện đại sao?
Vương Uẩn vội vàng giải thích: "À, lúc nãy tớ về bị ngã, không sao đâu, không cần băng bó gì cả, chỉ là chân bị bong gân hơi phiền phức." Nhìn Tuân Trinh, Vương Uẩn lại bổ sung một câu: "Cậu đừng nghĩ lung tung, trường học của bọn tớ chỉ học thôi, không đánh nhau đâu!"
Tuân Trinh: "... Ừ..."
Vương Uẩn đưa tay xoa xoa mắt cá chân: "Tuân Trinh, tớ nhờ cậu một việc được không?"
"Chuyện gì vậy?"
"Cậu lấy giúp tớ cái khuôn làm đá ở trên tủ lạnh được không?"
Tuân Trinh nghe lời đứng dậy đi lấy, Vương Uẩn ngồi trên sô pha, với cổ chỉ: "Cái màu trắng ấy, có nhiều ô nhỏ, đúng rồi đúng rồi! Chính là cái đó!"
"Lấy nước giúp tớ, vòi nước tớ đã chỉ cậu cách dùng rồi, sau đó mở ngăn đá tủ lạnh ra, bỏ vào trong đó."
Sai bảo mỹ nam là một việc rất sảng khoái, nhất là mỹ nam lại dịu dàng và chu đáo.
Vương Uẩn thoải mái dựa vào sô pha, nằm ườn ra như một con cá mặn. Tuân Trinh làm xong việc Vương Uẩn nhờ, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Thật sự không sao chứ?"
"Không sao, lát nữa tớ chườm đá là được." Vương Uẩn nói.
"À đúng rồi, trưa nay cậu ăn cơm chưa?"
"Ta ăn rồi."
"Xin lỗi nhé, hôm nay tớ đến trường muộn, chưa kịp nói chuyện tử tế với cậu."
Tuân Trinh mỉm cười lắc đầu: "Không sao, ta ở đây đã làm phiền nàng rồi." Nói xong, cậu im lặng một lúc, rồi lại nói tiếp: "Ta... có một việc muốn nhờ nàng."
"Việc gì vậy?"
Tuân Trinh do dự: "Không biết ở đây có tiệm cầm đồ không?"
"Tiệm cầm đồ?" Vương Uẩn ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ra, chắc là cậu muốn cầm đồ để lấy tiền sinh hoạt, trông cậu khá kiêu ngạo, chắc chắn không muốn ăn bám.
Quả nhiên, Tuân Trinh không biết từ đâu lấy ra một miếng ngọc bội nhỏ đặt trên tay, ngọc bội màu trắng, hoa văn cổ xưa, sáng bóng.
"Ta muốn nhờ nàng đưa ta đến tiệm cầm đồ." Tuân Trinh thành khẩn nói: "Tuy không biết nó có thể đổi được bao nhiêu tiền, nhưng nếu có thể đổi được chút tiền ăn cũng tốt, nếu không làm vậy, ta thấy áy náy lắm, mong nàng đồng ý."
Vương Uẩn không hiểu về ngọc, nhưng nhìn qua đã thấy rất đắt.
Xung quanh cũng có vài tiệm cầm đồ, Tuân Trinh muốn cầm cố ngọc bội, Vương Uẩn cũng không ngăn cản, dù sao tiền sinh hoạt cũng hơi eo hẹp, nhưng cô phải hỏi xem ngọc bội này có ý nghĩa đặc biệt gì không. Đừng giống như trong tiểu thuyết, phim truyền hình, là vật cha mẹ cho, đeo từ nhỏ đến lớn.
Vương Uẩn không từ chối, nhìn ngọc bội trên tay Tuân Trinh, cẩn thận hỏi: "Ngọc bội này... có ý nghĩa đặc biệt gì không?"
Tuân Trinh cười: "Không, chỉ là ngọc bội bình thường thôi."
"Vậy thì được." Vương Uẩn yên tâm: "Đợi cuối tuần tớ được nghỉ sẽ dẫn cậu đi, trường tớ học năm ngày, nghỉ hai ngày, nhưng học sinh lớp 12 chỉ được nghỉ nửa ngày." Vương Uẩn lẩm bẩm.
Cô rất muốn được nghỉ! Muốn được nghỉ trọn vẹn hai ngày! Ngày nào cũng ôn thi, cô sắp khóc rồi. Vương Uẩn gần như có thể hình dung ra cảnh tượng thảm thương của mình trong nửa học kỳ sau.
Tuân Trinh nghe vậy nở nụ cười thoải mái, như làn gió mát thoảng qua, nghe Vương Uẩn than thở, cậu mỉm cười hỏi: "Nhất định phải đi học sao? Nữ tử cũng không ngoại lệ?"
"Hả?" Vương Uẩn hoàn toàn không ngờ Tuân Trinh lại hỏi "nữ tử cũng không ngoại lệ": "Ừ, nữ tử cũng phải đi học, ở đây không giống thời của cậu, con gái ở đây cũng phải đi học, lần trước tớ không phải đã nói với cậu rồi sao?" Vương Uẩn nói rồi mới phát hiện ra có gì đó không đúng: "Cậu nghĩ thế nào về việc con gái đi học?"
Tuân Trinh: "Nhà ta có mấy tỷ tỷ cũng học ở trường trong tộc, nhưng không học nhiều như nam tử." Cậu suy nghĩ một chút: "Vị vương gia triều ta tuy từng nhiều lần đề xướng cho nữ tử đi học, nhưng thực tế mọi người phản đối rất nhiều, cuối cùng cũng không thành, mọi người cho rằng dạy nữ tử tam tòng tứ đức là được rồi, không cần dạy việc nước."
"Tuy ta không phản đối nữ tử đi học, nhưng nam nhi lo việc ngoài, nữ nhi lo việc trong, 'phụ nữ thuận theo rồi nhà mới yên ấm, nhà cửa yên ấm rồi mới có thể bền lâu; vì vậy bậc thánh vương coi trọng điều này' cũng không phải không có lý."
Lần đầu tiên Vương Uẩn nghiêm túc nhìn người trước mặt. Cô phát hiện thật sự không thể chỉ vì dung mạo, chí hướng, học thức của cậu mà gọi cậu là nam thần, giữa cô và Tuân Trinh có sự khác biệt rất lớn, ít nhất là về quan niệm nam nữ, cậu coi việc nam lo việc ngoài, nữ lo việc trong là điều hiển nhiên. Vương Uẩn không thể trách cậu là “trai thẳng” được, do hạn chế của thời đại mà ra.
Vương Uẩn suy nghĩ một chút, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi: "Vậy cậu thấy phu thê có phân biệt cao thấp không?" Nếu cậu cho rằng có sự phân biệt cao thấp, Vương Uẩn thật sự không biết phải đối mặt với cậu thế nào.
Trên gương mặt Tuân Trinh đầy vẻ nghiêm túc: "Phu thê bình đẳng."