Chương 85: Mua sách
Vương Uẩn cười hì hì bổ nhào tới trước mặt Tuân Trinh, thừa dịp xung quanh không có bạn học, kéo cậu chạy nhanh đi.
"Cậu thật sự tới rồi sao?"
Tuân Trinh cũng bị tâm trạng của Vương Uẩn lây nhiễm, mỉm cười nói "Ta đã hứa với nàng, nhất định sẽ quay lại."
Vương Uẩn nghe vậy, dừng bước lại giơ ngón tay cái với Tuân Trinh: "Người đọc sách thời xưa các cậu đúng là rất coi trọng chữ tín."
Tâm trạng tốt, Vương Uẩn đặc biệt ở trong siêu thị nhỏ góc đường mua hai cây kem, mỗi người một cây.
Rõ ràng Tuân Trinh không quen ăn đồ ăn trên đường, cầm cây kem lúng túng.
Vương Uẩn liếm một miếng kem của mình, chỉ chỉ cây kem trên tay Tuân Trinh: "Cậu không ăn thật sao? Sắp tan rồi."
Tuân Trinh nhìn cô một lúc, đột nhiên cụp mắt xuống, khẽ cười một tiếng, học Vương Uẩn xé giấy gói kem: "Ăn, dĩ nhiên là ăn."
Ném giấy gói kem vào thùng rác bên đường, Vương Uẩn thấy Tuân Trinh buông bỏ hết sự dè dặt và lễ phép, giống hệt cô, cầm kem vừa đi vừa ăn.
Mình làm vậy có tính là làm hư cậu ấy không nhỉ?
Vương Uẩn liếm kem có chút chột dạ. Bản thân cô ăn kem ở ngoài đường không thấy có gì, nhưng Tuân Trinh và cô căn bản không phải cùng một thế giới. Cậu ấy hiện tại đã vứt bỏ lễ nghi của người xưa, cầm kem ăn ở ngoài đường, khóe miệng dính một vòng kem nhạt, so với lúc mới gặp thì đúng là khác biệt một trời một vực.
"Hôm nay là thứ Sáu, sáng mai tớ phải đi học thêm, chiều nay tớ dẫn cậu đến hiệu sách nhé?" Vương Uẩn nuốt miếng kem cuối cùng, hỏi. Ăn quá nhiều, bây giờ đầu cô hơi đau.
"Rồi tớ nghĩ xem, dẫn cậu đi đâu..."
"Tiệm cầm đồ." Tuân Trinh đúng lúc nhắc nhở.
Cậu không nói Vương Uẩn suýt nữa thì quên mất, nhưng cô cũng chưa từng đến tiệm cầm đồ, ngọc bội của Tuân Trinh có cầm được hay không cũng không chắc.
Vương Uẩn không muốn từ chối, chỉ có thể nói bóng gió: "Tuy nói là dẫn cậu đi tiệm cầm đồ, nhưng tớ cũng không biết có được hay không, chắc phải có giấy tờ gì đó, cậu chuẩn bị tâm lý trước đi." Tuân Trinh nhìn thì có vẻ không có cá tính gì, nhưng thực tế rất kiêu ngạo, chỉ là không biểu hiện rõ ràng mà thôi.
Tuân Trinh ôn hòa nói: "Được."
"Vậy cứ quyết định như vậy đi."
Sáng thứ Bảy và chiều Chủ Nhật cô phải đi học thêm, sáng Chủ Nhật chị cô sẽ đến, nhưng chắc cũng không ở lâu. Chiều thứ Bảy cô sẽ dẫn Tuân Trinh đi tiệm cầm đồ và hiệu sách.
Xác định xong lịch trình cuối tuần, Vương Uẩn và Tuân Trinh cùng ăn cơm tối, cùng nhau về căn phòng nhỏ của cô. Vừa mở cửa ra, Vương Uẩn đã sững sờ.
Nhà cô có nàng tiên ốc à?
Đồ đạc trên bàn được sắp xếp gọn gàng, sàn nhà sạch sẽ như đã được quét dọn lau chùi, thậm chí mấy bông hoa Vương Uẩn cắm trong bình cũng đã được thay nước.
Tất nhiên không có nàng tiên ốc, vậy chỉ có một người có khả năng.
Vương Uẩn không khỏi kinh ngạc nhìn Tuân Trinh.
Nhà cậu ấy không phải có người hầu sao? Nhìn là biết cậu ấm mười ngón tay không dính nước, sao lại giỏi việc nhà thế? Hơn nữa nhìn nhà cửa nguyên vẹn, cũng không làm hỏng thứ gì.
Nhìn ra thắc mắc của Vương Uẩn, Tuân Trinh thản nhiên trả lời: "Việc trong thư phòng, cha ta không bao giờ giao cho hạ nhân, đều là chúng ta tự làm."
Thư phòng có thể có tranh chữ quý giá, không yên tâm giao cho hạ nhân cũng dễ hiểu. Vương Uẩn gật đầu, bước vào phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đồ lót phơi ở ban công.
Vương Uẩn: "..."
Lặng lẽ dời mắt khỏi quần lót của cậu ấy, Vương Uẩn mới có cảm giác mình thật sự đang sống chung với con trai. Lần trước cô dạy Tuân Trinh giặt đồ, cậu ấy cũng học theo làm.
Tuân Trinh nhìn theo ánh mắt của Vương Uẩn cũng thấy đồ lót của mình, mặt cậu ấy đỏ bừng, mím chặt môi, không nói một lời lại dời mắt đi chỗ khác.
Vương Uẩn: "Cậu... đừng căng thẳng... phơi đồ là bình thường, nếu không cất đi sẽ bị mốc..." Cô càng nói càng thấy miệng mình khô khốc, chẳng biết mình đang nói gì nữa. Ở chung với Tuân Trinh thật sự rất dễ rơi vào tình huống xấu hổ.
May mà thời gian xấu hổ không kéo dài quá lâu, ở nhà nghỉ ngơi một lát, Vương Uẩn lại phải đi học thêm buổi tối.
Cuộc sống thường ngày của học sinh lớp 12, dù Vương Uẩn ghét cay ghét đắng cũng phải ngoan ngoãn làm theo mỗi ngày.
Đến khi cô học xong về nhà, Vương Uẩn lại liếc nhìn ban công một cái, đồ lót đã được Tuân Trinh cất đi rồi.
Âm thầm lặng lẽ, nhanh thật.
Vương Uẩn lại thấy Tuân Trinh nghiêm túc cất đồ lót như vậy hơi buồn cười. Đồ lót của hai người sớm muộn gì cũng phải phơi chung, Tuân Trinh sớm muộn gì cũng phải chấp nhận chuyện này.
Không trêu chọc Tuân Trinh nữa, Vương Uẩn tắm rửa làm bài tập xong, ngã xuống giường ngủ.
Hôm sau ra khỏi cổng trường, Vương Uẩn đột nhiên nhớ ra, chiều nay phải đi hiệu sách mua dây buộc tóc màu đen cho Tuân Trinh, không thể để cậu cứ buộc dây cột tóc Hello Kitty mãi được. Dáng người Tuân Trinh không tệ, buộc dây cột tóc Hello Kitty trông hơi giống búp bê cơ bắp.
Thật ra Vương Uẩn đã từng nghĩ đến việc dẫn Tuân Trinh đi cắt tóc, nhưng cậu quá hiền lành, nếu cô dẫn cậu ấy đi cắt tóc, cậu ấy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng chưa chắc đã thoải mái. Người xưa có câu "thân thể tóc da nhận từ cha mẹ", Vương Uẩn không muốn ép buộc cậu trong chuyện này.
Giống như chị gái chọn dây buộc tóc cho em gái, Vương Uẩn mua một đống, tiện thể cũng mua cho mình một ít.
Về đến nhà, cô trịnh trọng đưa dây buộc tóc màu đen cho Tuân Trinh. Vương Uẩn nhìn mái tóc đen nhánh của cậu, không nhịn được hỏi: "Cậu không cần tớ buộc tóc cho sao?" Mái tóc này trông có vẻ rất đẹp, sờ vào chắc cũng rất thoải mái.
Kết quả đương nhiên là bị Tuân Trinh từ chối thẳng thừng, Vương Uẩn tiếc nuối nhìn cậu cầm dây buộc tóc vào nhà vệ sinh.
***
Nắng chiều hè thiêu đốt mặt đất, vừa ra khỏi cửa chưa được mấy phút, mồ hôi đã túa ra. Vương Uẩn đặc biệt mang theo ô nhưng cũng chẳng có tác dụng gì mấy, vẫn cứ bị nắng. Tuân Trinh sợ mạo phạm cô, luôn giữ một khoảng cách nhỏ với cô, hơn nửa người phơi dưới nắng, khiến khóe mắt Vương Uẩn giật giật.
Cứ phơi nắng thế này, mỹ thiếu niên như ngọc sẽ thành mỹ thiếu niên như than mất.
Vương Uẩn đưa tay kéo Tuân Trinh vào dưới ô: "Cậu không thấy nắng à?"
Tuân Trinh ngẩn người một lát mới trả lời: "Cũng được."
Sao có thể không thấy nắng được. Trước đây cô còn từng hỏi Trương Hạo Nhiên con trai không che ô có thấy nắng không, khiến cậu ấy phải thốt lên:
"Trời ạ! Sao có thể không thấy nắng được! Tớ cũng muốn che ô chứ! Nhưng tớ che ô được chắc? Có lúc tớ chỉ muốn chui vào dưới ô của các cậu!"
Bình thường người thích vận động như cậu ấy còn kêu nắng, Vương Uẩn không tin Tuân Trinh không thấy nắng. Nhìn làn da bị nắng chiếu đỏ lên của Tuân Trinh, Vương Uẩn quyết định không nói nữa, kéo tay áo cậu đi.
Tuân Trinh cứ thế bị Vương Uẩn kéo đi một đường, đến hiệu sách mới buông tay.
Suốt dọc đường Tuân Trinh không dám làm gì, trên người cô không có mùi hương thơm như các tỷ muội ở nhà cậu, phơi nắng còn có mùi mồ hôi thoang thoảng, nhưng lại khiến mặt cậu đỏ bừng. Nhiệt độ nóng bức, mùi mồ hôi nhàn nhạt bao quanh cậu , tim cậu đập thình thịch, nhất thời không khỏi thất thần. Đến khi hoàn hồn, cậu không khỏi tự trách mình thật là quá phận, vội vàng cụp mắt xuống, lông mi dài khẽ run, trong lòng thầm niệm bài kinh bạn tốt Lý Mậu Xung dạy cậu - "Thái Thượng Lão Quân Thuyết Thường Thanh Tịnh Kinh".
"Phàm người ta, thần vốn thanh tịnh, mà tâm làm cho rối loạn; tâm vốn ưa thích tĩnh lặng, mà dục vọng làm cho xao động. Hễ thường xua đuổi được dục vọng, thì tâm tự nhiên tĩnh lặng; làm cho tâm trong sáng, thì thần tự nhiên thanh tịnh..."
Vương Uẩn không ngờ hoạt động tâm lý của Tuân Trinh lại phong phú như vậy, trong lòng trong mắt cô chỉ có một việc, chỉ có thể nhìn thấy một thứ.
Đó là điều hòa, thổi điều hòa.
Trời nóng đến mức cô sắp khóc rồi. Lần sau còn ra ngoài vào buổi chiều nữa thì cô là chó.
Ở trong hiệu sách thổi điều hòa một lúc, Vương Uẩn mới thấy dễ chịu hơn một chút. Còn Tuân Trinh thì chẳng để ý gì đến điều hòa, mắt nhắm hờ không biết đang nghĩ gì.
Vương Uẩn thầm khâm phục, Tuân Trinh tu thân dưỡng tính, định lực quả nhiên hơn cô rất nhiều.
Tỉnh táo lại, Vương Uẩn mới có thời gian xem xét hiệu sách. Cô đã ghi lại tất cả những sách muốn mua vào sổ ghi chú trên điện thoại, từ sách khoa học phổ thông cho thiếu nhi đến tiểu thuyết kinh điển đều có. Nhưng những tác phẩm kinh điển phương Tây như "Đỏ và đen". Vương Uẩn không định mua cho Tuân Trinh, tuy là sách hay, nhưng nếu không hiểu bối cảnh xã hội thời đó thì đọc sẽ rất khó khăn.
Một số sách khoa học cơ bản, sách lịch sử, triết học, sách liên quan đến hóa sinh lý, Vương Uẩn định nhờ chị cô mang sách cấp hai của cô đến, những thứ này cô có thể giảng cho Tuân Trinh, nhưng sách cấp ba thì cô chịu, kiến thức khoa học tự nhiên sau khi thi đại học đã bị cô quên sạch rồi.
Đã học lớp 12 rồi còn giảng bài cấp hai cho Tuân Trinh, Vương Uẩn nghĩ mình cũng thật là dũng cảm.
Ngoài ra, còn có một số tác phẩm của các nhà văn nổi tiếng Trung Quốc, đầu tiên phải kể đến Lỗ Tấn.
Kịch Dân Dã, Thiếu Niên Nhuận Thổ, Fujino Sensei, Kỳ Phúc, Kỷ Niệm Lưu Hòa Trân Quân,... những bài trong sách giáo khoa Vương Uẩn có thể kể ra một loạt. Tuy thường xuyên than phiền Lỗ Tấn đáng sợ, cô vẫn rất kính trọng ông, hồi nhỏ không hiểu gì, càng lớn càng hiểu được giá trị của những bài viết của Lỗ Tấn. Ngôn từ sắc bén, ý nghĩa sâu sắc, những tác phẩm của các nhà văn nổi tiếng rất thích hợp cho Tuân Trinh đọc.
Liệt kê ra thì đã là một danh sách dài. Tư tưởng tác phẩm của Trung Quốc và phương Tây từ xưa đến nay nhiều vô kể, sách hay quá nhiều, nhất thời không đọc hết được.
"Loài người thật vĩ đại." Vương Uẩn cảm thán một câu, cúi đầu xem lại dự toán chi tiêu.
Tính ra thì cũng là một khoản tiền lớn.
"Cứ coi như là mua sách ôn tập và tài liệu tham khảo vậy."
Cũng giống như giáo viên, phụ huynh giao bài tập về nhà cho con cái, có thể cho Tuân Trinh tiếp xúc với những thứ này, Vương Uẩn cũng thấy rất vui.
----
Editor: Chương 86 bị tác giả khóa, mua vip Tấn Giang cũng không xem được, nên editor k dịch đc ạ