Nam Chính Già Rồi - Chương 91: Nằm mơ

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 86: Nằm mơ
 
Đối chiếu danh sách, Vương Uẩn dẫn Tuân Trinh đi vòng quanh trong tiệm sách, thuận tay mua cho mình hai cuốn bài tập.
 
Trong khi đó, Tuân Trinh chỉ lặng lẽ nhìn cô chọn sách cho mình, luôn nói mấy câu mày cậu nghe không hiểu lắm.
 
Rút ra một quyển sách đặt vào tay Tuân Trinh, Vương Uẩn xoay người nghiêm túc nhìn cậu chàng luôn đi theo mình: “Nhiều sách thế này, cậu có thể đọc hết không?”
 
Trong tay cậu đã có một chồng sách dày rồi, chắc cũng nặng lắm. Bình thường Vương Uẩn đi học vào ban ngày, cậu ở nhà không có việc gì làm, đọc sách giết thời gian cũng được.
 
Huống hồ, biết đâu hiểu thêm những tư tưởng khác nhau lại là chuyện cậu nằm mơ cũng muốn có.
 
Ở trong tiệm sách tốn khá nhiều thời gian, khi hai người ra ngoài đã hơn bốn giờ chiều rồi. Lúc tính tiền, lòng Vương Uẩn thật đau xót. Ban đầu cô định mua một cái máy đọc sách là được, nhưng cô lo cậu cứ ôm máy đọc sách mãi thì sẽ bị cận thị mất. Nếu sau này cậu xuyên về mà không thấy rõ được gì, ngoài năm mươi mét không biết là người hay động vật thì cô thật có lỗi với cậu. Mua sách giấy, cậu vừa có thể tĩnh tâm vừa không hại mắt.
 
Bốn giờ chiều không còn nắng gắt nữa, nhưng trời vẫn oi bức.
 
Về đến nhà, Vương Uẩn đuổi Tuân Trinh đi tắm trước. Cô ngồi trên salon, lấy mấy quyển sách trong túi nylon ra bỏ lên bàn, nghĩ xem nên cho cậu đọc cái gì trước.
 
Đến khi cô đã sắp xếp trong thứ tự trước sau, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tuân Trinh vẫn chưa ra.
 
Cửa phòng tắm nhà cô lắp kính mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người bên trong.
 
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đứng lên, thở chậm lại, rón rén bước đến gần cửa.
 
Không phải cô bị sắc đẹp mê hoặc, cô chỉ nhìn lén thôi, nhìn lén thôi.
 
Nghe tiếng nước rào rào trong phòng tắm, nhìn bóng người mơ hồ trên cửa, đột nhiên cô nghĩ đến lúc cậu mới được hướng dẫn sử dụng vòi nước, bị nước dội cho ướt nhẹp. Da của Tuân Trinh rất trắng, cơ bắp đủ cả, nhưng không biết thân dưới của cậu trông thế nào, cậu mặc quần jeans chỉ có thể thấy được đường cong bờ mông và đôi chân dài thôi.
 
Nói tới mông, bình thường cậu hay cưỡi ngựa bắn cung, cưỡi ngựa sẽ ma sát với mông, chắc mông cậu cứng lắm nhỉ?
 
“Dừng! Dừng ngay!” Nhận ra mình đang suy nghĩ vớ vẩn, Vương Uẩn vội che mắt lại.
 
Không được nghĩ nữa.
 
Chưa từng yêu đương mà đã đói khát rồi.
 
Cuối cùng liếc nhìn cửa kính, Vương Uẩn lặng lẽ quay về chỗ ngồi.
 
Lúc Tuân Trinh ra ngoài thì thấy Vương Uẩn đang đỏ mặt, nghiêm túc vẫy cậu qua ngồi, nói cho cậu biết đề nghị của mình, bảo cậu nên đọc quyển nào trước.
 
Tuân Trinh không có ý kiến, ngoan ngoãn đáp lời rồi ngồi trên sofa bắt đầu đọc.
 
Nhìn vẻ chăm chú của cậu, nhìn sợi tóc mềm trên trán cậu, Vương Uẩn lặng lẽ rời mắt đi.
 
Vẻ nghiêm túc của Tuân Trinh có lực sát thương quá lớn. Đàn ông nghiêm túc có sức quyến rũ lớn nhất nhỉ? Vẻ chuyên chú khi đọc sách của cậu khiến Vương Uẩn muốn nâng mặt cậu lên, để cậu nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng mà nghiêm túc ấy.
 
Tưởng tượng như thế, Vương Uẩn thấy buồn nôn. Cô lắc đầu, xóa bỏ suy nghĩ ấy, cầm quần áo của mình đi vào phòng tắm.
 
Trong phòng tắm vẫn tràn ngập sương và mùi sữa tắm thoang thoảng.
 
Nghĩ đến việc Tuân Trinh mới tắm ở đây, Vương Uẩn lại đỏ mặt. Cô nhìn mình trong gương, đỏ mặt, nhếch miệng, vừa nhìn đã biết là thiếu nữ đang yêu.
 
Cởi quần áo ướt dính xuống, Vương Uẩn nhìn mình trong gương. Ngực, lớn khoảng một bàn tay. Eo, cũng không tính là to nhỉ?
 
Không đúng… Rốt cuộc cô đang nghĩ gì thế?
 
Cô cố gắng bỏ qua suy nghĩ vớ vẩn ấy, vội vàng tắm xong rồi đi ra.
 
Khi cô ra ngoài, Tuân Trinh vẫn ngồi trên salon đọc sách.
 
Cô đã tắm sạch sẽ, mái tóc ướt nhẹp, không biết xấu hổ mà nói thì cũng là phù dung gặp mưa. Bình thường mỗi lần Tuân Trinh thấy cô tắm xong đi ra đều hơi mất tự nhiên, nhưng bây giờ cậu như đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới trong sách, không để ý đến sự tồn tại của cô.
 
Vương Uẩn cũng không quấy rầy cậu, cô có cảm giác ủ rũ.
 
Cô vốn cho rằng Tuân Trinh chỉ tạm thời đắm chìm một lúc thôi, nhưng sau đó cô phát hiện mình đã sai rồi, vô cùng sai. Cô không nên mua sách cho cậu.
 
Nếu bây giờ cô lấy ví dụ về trạng thái của Tuân Trinh khi có sách thì chính là việc một người chồng hoàn toàn mất hứng thú với vợ mình, biến thành một ông chú cả ngày đâm đầu vào game. Nói vậy thì hơi khoa trương, nhưng Tuân Trinh rất giống cô lúc chơi game, không để ý đến gì hết.
 
Lúc cô tắm, Tuân Trinh đang đọc sách, lúc cô đi học buổi tối về, Tuân Trinh vẫn còn đọc sách.
 
“…” Vương Uẩn bắt đầu nghi ngờ quyết định mua sách cho Tuân Trinh có đúng hay không.
 
Cô biết Tuân Trinh đã mở ra cánh cửa thế giới, nhất thời chìm đắm trong đó, khó mà dứt ra được. Cô đoán dù cô có cởi quần áo nhảy thoát y trước mặt cậu thì cậu cũng không biết đâu.
 
Cái vẻ say sưa học tập này của Tuân Trinh lây nhiễm sang Vương Uẩn. Cậu đã học tập nhiệt tình như thế, cô là một học sinh lớp 12, cũng không thể thua kém được.
 
Vương Uẩn dứt khoát ngồi xuống cạnh Tuân Trinh, lấy bài tập và giấy nháp ra, nghiêm túc học tập.
 
Trong lúc đó, Tuân Trinh từng ngẩng đầu lên nói hai câu với Vương Uẩn, nhưng đều là hỏi một số chỗ mà cậu không hiểu.
 
Hai người cứ thế, một người làm đề, một người đọc sách, thỉnh thoảng nói mấy câu, thoạt trông vô cùng hài hòa.
 
Đến hơn mười hai giờ, Vương Uẩn bừng tỉnh nhận ra đã rất khuya rồi, cô còn biến Tuân Trinh thành cú đêm, bây giờ năng lực thức đêm của cậu đã mạnh hơn nhiều.
 
Đã hơn mười hai giờ rồi nên không thể thức nữa, Vương Uẩn không quên chị đã gửi tin nhắn nói sẽ đến thăm cô. Sáng mai chị cô sẽ đến thăm nên cô phải dậy sớm để còn sắp xếp cho Tuân Trinh nữa.
 
Nhìn Tuân Trinh còn đang ngồi đọc sách, Vương Uẩn trêu chọc mà chọc vào hông cậu: “Còn đọc à? Đi ngủ thôi.”
 
Tuân Trinh bị Vương Uẩn chọc, bỗng ngẩng đầu lên, như người đi vào cõi thần tiên bỗng thức tỉnh, đôi mắt mờ mịt khẽ chớp rồi nhanh chóng tập trung: “Đã muộn thế rồi à?”
 
“Ừ, muộn lắm rồi.” Vương Uẩn thở dài: “Chẳng lẽ trước kia cậu ở nhà cũng quên ăn quên ngủ thế sao?”
 
Tuân Trinh nghiêm túc giải thích cho Vương Uẩn biết: “Cũng không hẳn, hôm nay đọc sách quên thời gian thôi. Hơn nữa, ánh đèn ở đây sáng hơn đèn nhà ta nhìn, đọc sách cũng thoải mái hơn nhiều.”
 
“Trong sách có mỹ nhân à?”
 
Cô vốn định trêu chọc Tuân Trinh thôi, không ngờ cậu lại khẽ cười, tự nhiên thừa nhận: “Ừ.”
 
Vương Uẩn hoàn toàn không nóng nảy, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô biết được một mặt khác của Tuân Trinh.
 
Vương Uẩn: “Sách để sau này hẵng đọc, đi ngủ trước đã, mai chị tới tới rồi, chúng ta phải dậy sớm.”
 
“Ngày mai có cần ta làm gì không?”
 
“Cậu không cần làm gì hết.” Vương Uẩn quan sát thiếu niên trước mắt, cậu cao 1m75. Nếu để chị cô thấy cô ở cùng một nam sinh lớn thế này, chị ấy sẽ đánh bay đầu cô mất. Cô nói: “Ngày mai cậu ra ngoài tránh đi, không được để chị tớ thấy.”
 
Nghe Vương Uẩn nói thế, trong lòng Tuân Trinh không khỏi hơi xấu hổ, trong lòng cũng có chút mờ mịt và nghi ngờ. Rốt cuộc tình trạng này còn kéo dài bao lâu? Cậu rất ít khi sợ hãi, bây giờ thoát khỏi thế giới trong sách, cậu lại không khỏi có chút sợ hãi về cuộc sống tương lai. Tuy với tính tình của cậu, người ngoài nhìn qua đều nói cậu là một thiếu niên lang lễ độ nhẹ nhàng, biết tiến biết lùi, nhưng chỉ có cậu biết những dã tâm trong lòng tuyệt đối không cho phép cậu an phận với hiện tại, nhất là sau khi biết nhiều tư tưởng mới lạ quý báu thế nữa, dục vọng vào triều làm quan của cậu đã mạnh mẽ hơn nhiều.
 
Nhưng… Nếu cứ thế rời đi…
 
Nhìn Vương Uẩn trước mắt, Tuân Trinh không nói gì, cụp mắt xuống, muốn đè lại nỗi sợ hãi trong lòng. Cậu chưa bao giờ có cảm giác này, vui vẻ, mất mát, lồng ngực tê dại khiến cậu không thể xem nhẹ được.
 
Cứ thế, sau khi bị Vương Uẩn đuổi đi ngủ, Tuân Trinh mất ngủ.
 
Nằm trên salon, nhìn bóng tối trong phòng khách, mãi đến gần sáng, Tuân Trinh mới chìm vào giấc ngủ. Một lát sau, cậu nằm mơ, một giấc mơ trước nay chưa từng gặp.
 
Trong mơ, Vương Uẩn khác với người cậu vẫn gặp hằng ngày.
 
Cô búi tóc, phượng quan hà phí, cụp đôi mắt dịu dàng, chân đi hài tơ, trên mặt là xuân ý mà cậu chưa từng thấy.
 
Cơn tê dại trong ngực trở nên mãnh liệt, dày đặt như tơ.
 
Cậu đè cô ngồi xuống cạnh mình, từ góc độ của cậu có thể thấy một phần cổ trắng nõn của cậu lộ ra.
 
“Vương Uẩn?”
 
“Dạ?”
 
Sau đó cậu không nghĩ được gì nữa, dưới ánh nến đỏ, tất cả những gì trước mắt đều như cách một lớp voan đỏ mỏng nhẹ. Cậu nhìn thấy một Vương Uẩn không giống ngày thường, cũng nhìn thấy chính mình không giống ngày thường, càn rỡ, liều lĩnh giống như những công tử ăn chơi trong kinh thành.
 
Khi cậu tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng, cái chăn mỏng đã rơi xuống đất, cái đồng hồ trên tường phòng khách vẫn kêu tích tắc.
 
Mồ hôi làm ướt tóc. Cảm nhận được sự nhớp nhúa, Tuân Trinh ngây người.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo