Nghe nói tên đạo lữ hữu danh vô thực của ta thích ta.
Sau khi nói xong câu này với ta, Ngô lão đầu của Thần Cơ môn liền không chống đỡ nổi cơn say bí tỉ nữa, “cạch” một tiếng ngã gục, mơ đi gặp Chu Công.
Nhưng ông không biết tên khốn kiếp Lục Quân Nghiêu này đã biến đi đâu mất suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày qua.
Thư ly hôn ta cũng đã viết xong, đặt sẵn trên bàn, chỉ chờ hắn về liền bảo hắn ký tên đóng dấu vào giấy tờ thủ tục cuối cùng này. Từ đây về sau hắn đi đường dương quan của hắn, ta đi cầu độc mộc của ta.
Nhưng nói thật thì ta không trách hắn.
Hắn vốn là đại đệ tử của phụ thân ta, lúc nhỏ còn có chút tình nghĩa với ta.
Hồi đó ta rất nghịch ngợm, cứ ba ngày hai bận lại bị phụ thân đóng cửa bịt lối. Để dụ dỗ Lục Quân Nghiêu giúp ta cầu tình, ta đã hứa suông đủ điều trước mặt hắn, hình như còn hứa hẹn mấy lời qua loa linh tinh nữa.
Sau này ta đạt Trúc Cơ xuống núi du ngoạn, vì sợ ta tu vi thấp, trên đường sẽ bị người ta bắt nạt nên hắn đã chủ động xin đi cùng ta.
Lúc ấy ta không hiểu, chỉ nghĩ hắn đã phá hỏng mộng đẹp hành hiệp trượng nghĩa của ta. Thậm chí còn âm thầm oán trách hắn vì bất luận ta nói lời tốt đẹp cỡ nào, hắn cũng không chịu để yên cho ta một mình hành tẩu giữa nhân thế.
Đúng lúc mẫu thân đang tìm đạo lữ cho ta, trong cơn tức giận, ta đã tuyên bố với mẫu thân: ta và Lục Quân Nghiêu lưỡng tình tương duyệt, đời này không phải hắn thì không được.
Vì phụ mẫu ta lớn tuổi mới có con, ta là người trẻ nhất trong số đệ tử thân truyền của Thanh Vân tông, từ nhỏ đã quen thói kiêu ngạo hống hách, bạ đâu nói đấy, vô pháp vô thiên, không việc nào là không làm...
Ngay cả sư tỷ Tần Tinh cũng không thèm tin mấy lời ta nói, nào ngờ hai vị trưởng lão trong nhà ta lại để tâm chuyện này. Hai người nhanh chóng nhờ Ngô lão đầu thôi diễn ngày sinh tháng đẻ của Lục Quân Nghiêu, để rồi hôn sự này cứ thế được định đoạt.
Thời điểm đó, rõ ràng hắn đang tỏa sáng rực rỡ trong môn phái, có vài vị đại thừa đại năng cố ý muốn nhận hắn làm rể hiền, kết quả vì Lục Quân Nghiêu có hẹn ước với ta trước nên họ chỉ đành bỏ cuộc.
Trách ta! Là ta làm hỏng nhân duyên của hắn.
Giờ thì ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, vì chuyện Côn Luân Thánh Thể bị bại lộ mà Thanh Vân tông cây đổ khỉ chạy, ta cũng không còn vinh quang tiên nhị đại (con cháu dòng dõi tiên môn đời thứ hai). Còn hắn thì dựa vào chính mình, tự lập môn hộ, bảo vệ ta chu toàn suốt trăm năm.
Nghĩ như vậy, dù Lục Quân Nghiêu chỉ là hư tình giả nghĩa nhưng hắn vẫn luôn đối xử với ta rất tốt, đúng là không có gì để bắt bẻ. Ngược lại là gia đình ta tính kế hắn rất nhiều, nợ hắn rất nhiều...
May mà Tạ Hàm ta dù gia đạo sa sút thì trong tay vẫn còn chút ít bảo bối có danh có tiếng. Là một công tử bột chỉ giỏi chơi bời, văn dốt võ nát, ta đã nước mắt rơi lã chã đưa hết vốn liếng ít ỏi được truyền lại cho hắn.
Vậy cũng xem như tận tình tận nghĩa, hy vọng sau này mỗi khi nhớ đến ta, hắn có thể nghĩ tới nhiều chuyện tốt của ta một chút. Thỉnh thoảng thanh minh, trung thu có thể đốt tí tiền giấy cho ta, chứ đừng làm loại chuyện thất đức như đốt pháo ăn mừng vào ngày giỗ của ta là được.