Nghe Nói Hắn Thích Ta - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Gần đây sức khỏe ta ngày càng lụn bại, ta tự cảm thấy mình không thể kéo dài được bao lâu bèn nhân lúc hiện tại còn động đậy được, nhanh chóng rời giường thu xếp những công việc còn lại. Lúc ta đang dọn đến mấy thứ đồ lặt vặt trên bàn, cánh cửa chợt bị người ta “đùng” một phát đẩy mạnh.

Thì ra là Lâm Quyên Tông, đồ đệ của Lục Quân Nghiêu. Đứa trẻ này vừa Thúc Phát không bao lâu nhưng tính tình vẫn trẻ con như cũ.

(束发 Thúc Phát: búi tóc. Trước thời nhà Thanh, khi nam tử người Hán được 15 tuổi sẽ búi tóc lên, thẳng đến năm 20 tuổi mới làm lễ trưởng thành, chính thức trở thành người lớn)

Thằng bé thấy ta bệnh tật không dứt, nằm trên giường suốt hai ngày, hôm nay cuối cùng cũng đứng dậy được liền hào hứng lôi kéo ta: “Sư bá sư bá, con nghe nói hoa đào ở Phi Tinh cốc nở rồi, chúng ta cùng đến đó ngắm đi ạ!”

Ta bèn lấy một nắm bánh kẹo đủ màu sắc từ trong túi trữ vật ra, dúi vào tay thằng bé, dỗ nó rời đi.

Thằng bé cúi đầu, phát hiện ta đã thu dọn được nửa bàn, lúc này mới giật mình kinh hãi: “Sư bá, người đây là... muốn đi ư? Người đừng đi mà, sư phụ sẽ đau lòng lắm.”

Ta sờ đầu nó, nghĩ thầm đứa trẻ này đúng là còn quá nhỏ nên chưa hiểu sự đời, ta rời khỏi đây, sư phụ con cùng lắm chỉ khổ sở một trận thôi. Còn ta mà tiếp tục ở lì chỗ này không đi thì mới thật sự là hậu quả khó lường đấy.

Ta nhét túi Càn Khôn chứa thư ly hôn và chìa khóa Tàng Bảo các vào tay thằng bé, dặn dò:

“Sư phụ con vừa về thì con hãy đưa bức thư này cho hắn ngay. Nhất định phải bảo hắn ký tên vào đó, nhớ chưa?”

Hai mắt thằng bé đỏ hoe, rầu rĩ gật gật đầu.

Mũi ta cũng chua xót theo.

Ta ở cạnh Lục Quân Nghiêu đã hơn trăm năm, thật ra không phải tất cả kỷ niệm đều là kiểu ‘không dám nhớ lại’.

Lúc Thanh Vân tông chưa bị tiêu diệt, trong tông môn, ta dám hành động tùy ý, thích gì làm nấy cũng không phải ỷ vào việc cha mẹ tông chủ của ta cứ bế quan là không thấy bóng dáng suốt mười mấy năm.

Đối với ta, Lục Quân Nghiêu phảng phất chính là vị anh hùng trong truyền thuyết mà người phàm hay nhắc đến. Bất kể ta phải chịu uất ức lớn đến đâu, chỉ cần hắn vừa xuất hiện là ta biết ngay hắn chắc chắn sẽ thay ta đòi lại công đạo.

Thậm chí vào ngày Thanh Vân tông bị vây khốn, toàn thân hắn đẫm máu, gân mạch nửa bên trái cơ thể đã bị phế hết nhưng vẫn gắng gượng giúp ta không chút tổn hại thoát khỏi vòng vây.

Bọn ta một đường đi đến sườn núi Lạc Phượng mới xem như hoàn toàn dứt khỏi truy binh, hắn liền dùng bàn tay lành lặn còn lại nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên mặt ta:

“Để ngươi chịu khổ rồi.”

Lúc đó, mặt trời vừa xuống núi, cả bầu trời bị bao phủ trong sắc cam hồng, ta nhìn thấy gió nhẹ lướt qua, cỏ cây lay động, sóng nước dập dờn, rừng xuân nở rộ.

Trong cả đời thuận buồm xuôi gió của ta cũng không tìm được khoảnh khắc nào nhếch nhác thảm hại hơn lúc này nữa, thế nhưng tim ta lại bắt đầu đập thình thịch dữ dội không hề đúng lúc, ẩn giấu một sức sống mãnh liệt.

Ta nắm lấy ngón út của hắn: “Lục Quân Nghiêu, chúng ta thành thân đi.”

Ta còn tự cho rằng mình và hắn lưỡng tình tương duyệt, mãi đến mấy tháng trước... khi sức khỏe ta ngày càng sa sút, Ngô lão đầu tìm ta uống rượu mới tiết lộ một bí mật kinh thiên động địa cho ta biết.

Hóa ra thứ mà ta luôn nghĩ là lâu ngày sinh tình chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch. Lúc mẫu thân sắp xếp hôn ước giữa ta và Lục Quân Nghiêu, hết thảy đã được định sẵn: nếu Lục Quân Nghiêu đồng ý kết thân, bảo vệ ta đến năm ta 500 tuổi, phụ thân ta sẽ truyền cho hắn nửa đoạn sau của Thiên Cấp công pháp mà hắn đã tu được trong Tàng Bảo các kia.

“Nhưng mà... từ xưa đến nay, chỉ có chữ tình là khó hiểu nhất.” Ngô lão đầu cười hô hố: “Tạ Hàm, ngươi biết không, lúc này đây hắn đã thật lòng thích ngươi rồi.”

Lâm Quyên Tông cúi đầu sầu não đưa ta đến trước đại trận hộ sơn, ta vừa định ba hoa hai câu “Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu (núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài)” với thằng bé thì đột nhiên đất rung núi chuyển, sương mù dày đặc trước mắt tản ra như tuyết tan, một nhóm người ngự kiếm rầm rầm rộ rộ tiến đến.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo