Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Cái vị dẫn đầu có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, không nhiễm bụi trần kia... ngoài Lục Quân Nghiêu ra còn có thể là ai?
Hắn nhìn thấy ta, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới cất tiếng hỏi: “Ngươi đang định đi đâu?”
Ta thầm nghĩ thôi tiêu rồi, theo lịch trình thì hẳn là vài ngày nữa hắn mới về, sao giờ đã về rồi? Trong cái khó ló cái khôn, ta nhanh tay kéo Lâm Quyên Tông đang đứng gần sát bên qua: “Tông Nhi nói hoa đào ở Phi Tinh cốc nở rồi nên bọn ta đang định đi ngắm.”
Tất nhiên là Lâm Quyên Tông không chịu đội cái nồi đen này nhưng vì bị ta thi triển Cấm Ngôn quyết nên chỉ đành bất đắc dĩ phát ra mấy tiếng ô ô kháng nghị. Ta gấp gáp nhét thêm vài viên kẹo vào lòng bàn tay thằng bé.
Lục Quân Nghiêu nhíu mày, chen vào giữa ta và Lâm Quyên Tông: “Nếu đã vậy thì ta đi cùng ngươi là được.”
Này là như nào đây!
Ta vội nói: “Xưa nay ngươi luôn bận trăm công ngàn việc, chuyện vặt vãnh này không dám phiền đến ngươi đâu.”
“Dù ta bận trăm công ngàn việc thì vẫn có thể dành thời gian làm những việc vặt vãnh này cùng ngươi.”
“Không cần không cần đâu...”
Lục Quân Nghiêu hừ lạnh, phất tay đuổi nhóm người sau lưng đi, cũng không thèm nói nhiều, chỉ dồn hết uy áp lên người Lâm Quyên Tông, lạnh giọng nói: “Nói, đã xảy ra chuyện gì.”
Lâm Quyên Tông vẫn còn là tu vi Luyện Khí, lập tức quỳ sụp xuống, bị uy thế của Lục Quân Nghiêu ép cho cả người run lên bần bật.
Haiz, xem ra hôm nay không có cách nào kết thúc trong êm đẹp rồi.
“Tông Nhi, đưa đồ cho ta.”
Túi Càn Khôn bay ra khỏi ống tay áo của Lâm Quyên Tông, nhẹ nhàng rơi vào tay Lục Quân Nghiêu.
Lục Quân Nghiêu mở túi ra, không hề để ý tới chìa khóa bên trong, chỉ nắm chặt thư ly hôn, càng xem sắc mặt càng tối sầm. Đọc đến cuối cùng, trong tay hắn chợt lóe lên ánh sáng đỏ, rõ ràng là muốn triệu hồi dị hỏa tiêu hủy thư này.
Có điều nó là di vật từ thời thượng cổ, có cùng nguồn gốc với hôn khế lúc trước của bọn ta, có thể chịu được chí dương chi hỏa luyện đến chí âm chi thủy thực (không bị thiêu đốt bởi ngọn lửa chí dương, không bị xói mòn bởi dòng nước chí âm), ngàn năm không mục nát.
Hắn không làm gì được, đành phải ném nó xuống đất.
Ta lặng lẽ thở dài trong lòng, lại nhặt thư ly hôn lên.
Lục Quân Nghiêu nhìn chằm chằm vào bức thư trên tay ta, lộ ra vài phần “còn sống thì ăn tươi, chết rồi thì bắt hồn”. Hồi lâu sau, hắn đột nhiên bình tĩnh lại: “Hàm Nhi, là ta lúc nào cũng nhốt ngươi trên núi nên ngươi cảm thấy buồn chán, đúng không?”
Ta lắc đầu.
“Hay là gần đây ta luôn ra ngoài, bỏ bê sao nhãng ngươi, khiến ngươi chán ghét rồi?
Ta lại lắc đầu.
“Nếu đã vậy, tại sao ngươi lại muốn đoạn tuyệt nhân duyên với ta!”
Hắn rút kiếm ra, mọi thứ quanh người hắn không gió tự động, mấy cái cây trong phạm vi trăm trượng đều đứt gãy. Lâm Quyên Tông không chịu nổi kiếm khí này, lập tức phun ra một ngụm máu.
Nhưng Lục Quân Nghiêu vẫn dửng dưng như không, chỉ dán mắt nhìn chằm chằm vào ta, đáy mắt thoáng hiện vẻ nóng nảy: “Là ai đâm thọc giữa hai ta, ta liền chém hắn thành trăm mảnh!”
Ta cười khổ.
Ngô lão đầu chỉ biết một mà không biết hai, ta thà Lục Quân Nghiêu không có chút thật lòng nào với ta, thà rằng tất cả chỉ là đùa giỡn còn hơn... Nếu hắn chỉ quan tâm tới lợi ích, ta đã đưa chìa khóa cho hắn, hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền ký tên ly hôn, thả ta đi. Thế nhưng nếu hắn đã thật sự động lòng, hàng trăm năm nay mọi việc hắn làm đều xuất phát từ tình cảm chân thực, hắn há có thể dễ dàng để ta rời đi?
May mà ta còn chừa lại tuyệt chiêu cuối cùng. Ta bóp nát truyền tống phù giấu trong lòng bàn tay, biến mất trước ánh mắt hoảng hốt của hắn.