Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
16
Bình luận nói rằng Thẩm Thanh Thu sẽ đến tìm tôi gây sự.
Tôi bảo Tống Nghiễn về nhà để chuẩn bị tinh thần.
Tống Nghiễn dọn dẹp xong bếp, cười đầy ẩn ý, mở cửa chính rồi xách vào một chiếc vali.
Tôi vội vàng chặn lại, “Đây là nhà tôi thuê, anh không thể ở đây. Hơn nữa bạn của chủ nhà sắp đến rồi.”
Tống Nghiễn như đã có tính toán từ trước, ung dung nắm tay tôi, kéo vali đi về phía một phòng ngủ khác.
Khi thấy anh mở cửa trơn tru, đặt đồ đạc vào, thậm chí còn có ảnh anh trên tủ đầu giường, tôi bỗng hiểu ra.
Hóa ra là giăng bẫy tôi!
Trên trời làm gì có bánh rơi xuống, đúng là đồ đàn ông tâm cơ.
Tôi tức giận phá rối, anh dọn dẹp tủ quần áo thì tôi ngồi lên đống đồ của anh, tức tối nói: “Tống Nghiễn, anh thật không biết xấu hổ. Hôm qua nói cãi nhau với gia đình, cũng là lừa tôi đúng không?”
Anh khẽ cong khóe môi, bế tôi sang chỗ khác, không quên xoa đầu tôi dỗ dành, nghiêm túc xin lỗi: “Không lừa em, là anh sai rồi.”
Cảm giác như đấm vào bông vậy, ngực đầy bức bối mà không thể trút ra.
Cuối cùng tôi leo lên lưng anh quậy phá: “Không được dọn nữa, em không muốn sống chung với anh! Em trả tiền thuê nhà rồi, em chắc chắn không đi, anh không được ở đây!”
[Aiyo, cặp đôi nhỏ cãi nhau mà mặt đỏ hết cả! Trình Vi Hạ đừng nghịch nữa, nhìn xem Tống Nghiễn kìm nén đến mức nào rồi kìa.]
[Hai người này hợp ghê, xin lỗi nữ chính nha.]
[Thẩm Thanh Thu chắc không thích Tống Nghiễn đâu nhỉ, sao lâu vậy rồi mà không đến tìm anh ấy?]
Bình luận sai rồi.
Chuông cửa vang lên, tôi ra mở.
Quả nhiên là cô ấy đến tận nơi.
Tôi đứng chết trân tại cửa, chặn cô ấy lại, cô ấy thì mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi đến tìm Tống Nghiễn, không mời tôi vào ngồi một lát à?”
17
Bầu không khí trong phòng khách lập tức lạnh xuống.
Thẩm Thanh Thu lên tiếng phá tan sự ngượng ngùng:
“Tống Nghiễn, anh đúng là tiêu sái, đi cùng tôi đến gặp người lớn nói rõ ràng đi.”
Tống Nghiễn nắm tay tôi, giọng lạnh nhạt: “Tôi đã nói rất rõ rồi, tôi sẽ không kết hôn với cô, đó là do họ tự quyết định.”
“Anh nghĩ tôi muốn à?” Thẩm Thanh Thu cười khẩy, rồi nói tiếp:
“Anh không phải gu của tôi. Tất nhiên, xu hướng tính dục của tôi anh biết rõ rồi, chỉ là mẹ tôi không tin, còn bắt tôi phải “thẳng lại”. Vậy nên tôi muốn nhờ anh làm chứng giúp.”
Thông tin quá sốc, tôi ngẩng phắt đầu nhìn cô ấy, cô ấy cũng đang nhìn tôi.
Tống Nghiễn bình thản siết tôi vào lòng.
Bình luận bùng nổ:
[Gì cơ! Thanh Thu bảo bối không thích Tống Nghiễn thật sao, cp của tôi tan vỡ rồi, hu hu hu...[]
[Nghĩ theo hướng tích cực đi, nữ chính có gia thế tốt, dịu dàng thông minh, chị đây thích đó!]
[Được rồi được rồi, Trình Vi Hạ, em không được bỏ Tống Nghiễn nữa đâu, trong mắt cậu ấy bây giờ chỉ có em thôi, kiểu bảo vệ người yêu này sợ bị cướp mất luôn rồi.]
Chiếc ghế sofa bên cạnh lõm xuống, Thẩm Thanh Thu nghiêng người nhìn tôi:
“Vi Hạ, tôi muốn nhờ em một chuyện, giả làm bạn gái tôi được không? Ở trong nước tôi chỉ có em là bạn.”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Tống Nghiễn đã từ chối thay, còn ôm tôi dịch sang phía bên kia.
Thẩm Thanh Thu trừng mắt nhìn Tống Nghiễn, rồi cười dịu dàng nhìn tôi.
Tôi đứng dậy, cũng nhìn cô ấy, lịch sự từ chối: “Xin lỗi, chị nên nói rõ với gia đình, họ sẽ hiểu mà. Chúc chị hạnh phúc.”
Tống Nghiễn nghe vậy bật cười khẽ, nói với Thẩm Thanh Thu: “Tôi sẽ giải thích với chú dì, cũng sẽ giúp cô nói vài lời. Cô mau về đi, đừng làm phiền tôi và bạn gái tôi nữa.”
Phòng khách lại rơi vào yên lặng.
18
Không ngờ lại là tình huống thế này.
Áo bị ai đó kéo nhẹ, Tống Nghiễn ngẩng đầu lên, lúc tôi nhìn qua, anh đột ngột dùng lực bế tôi ngồi lên đùi anh.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ… trưa nay ăn gì.”
Tống Nghiễn bật cười, ngực rung lên, hôn nhẹ vành tai tôi: “Đói rồi à?”
Rồi anh cầm điện thoại lên đặt đồ ăn.
Tôi ngại ngùng tránh những nụ hôn của anh, chợt nhớ ra gì đó, nghiêm túc nói:
“Tống Nghiễn, anh không được động tay động chân với em.”
Anh ngẩng đầu, mỉm cười vô tội, lại hôn nhẹ lên má tôi: “Anh có đâu, anh chỉ dùng miệng thôi.”
“…”