Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Anh vứt điện thoại sang một bên ghế sofa, một tay cởi cúc áo, giọng điệu khá hào phóng: “Hạ Hạ là con gái, anh không thể động tay động chân, nhưng anh rất rộng lượng, em có thể động tay động chân với anh, muốn thử không?”
Tôi đáng xấu hổ lại gật đầu.
Trình Vi Hạ, mày thật là một người không chịu nổi sự cám dỗ.
Nhưng trong đầu lại vang lên một giọng khác: “Thì sao chứ? Là anh ấy chủ động dâng lên, mình không nhận chẳng phải sẽ quá vô vị à.”
Sợi dây lý trí trong đầu đứt phựt, tôi thuận theo động tác của anh, chủ động cởi giúp anh.
Tống Nghiễn như không ngờ tới, ngơ ngác nhìn tôi.
Đầu ngón tay lướt qua làn da mịn màng, hơi thở dồn dập ngắt quãng, Tống Nghiễn khó chịu vì tôi quá chậm, nhướn người phô bày rõ hơn.
“Đừng vội mà.” Tôi vuốt ve cơ thể anh, từ tai dọc xuống, dừng lại ngay đường eo chéo quyến rũ.
Lúc này Tống Nghiễn như vừa được dội nước lạnh, trán đẫm mồ hôi, toàn thân căng cứng, hai tay ngoan ngoãn đặt ở eo tôi, như đang chờ tôi thu phục.
Tôi cúi xuống ghé vào tai anh, một tay vẫn lượn lờ phía trước: “Thích không?”
Giọng anh đã gần như sụp đổ, cố gắng thốt ra: “Thích…”
Tôi hôn nhẹ lên vành tai anh, còn dịu dàng hơn khi anh hôn tôi, thì thầm: “Thích ai?”
Người dưới thân không nhịn được run lên, đuôi mắt đỏ ửng, khó chịu trả lời: “Thích Trình Vi Hạ… mẹ nó…”
Lời nói trắng trợn khiến tim đập thình thịch.
Tôi bật cười khẽ, những nụ hôn trấn an rơi xuống khóe mắt anh, khóe môi, cằm, xương quai xanh rồi đến bụng.
“Hạ Hạ…” Tống Nghiễn khẩn thiết gọi tên tôi, xen lẫn hơi thở gấp gáp, gọi hết lần này đến lần khác.
“Được rồi, em sẽ nhanh thôi…”
Chưa kịp nói xong thì bị anh khóa môi, nụ hôn cuồng nhiệt như bão tố.
“Hạ Hạ… anh khó chịu quá, đừng dày vò anh nữa…”
19
Không biết từ khi nào ngoài trời đã đổ mưa.
Trong phòng ngủ, ẩm ướt và ngột ngạt, như đè nặng khiến người ta khó thở.
Tống Nghiễn hôn tới tấp, làn da vì bị siết chặt mà đỏ lên từng mảng.
“Hạ Hạ…”
“Ừm… hừm…”
…
[Ai, ai là người chặn tôi vậy! Tôi muốn xem trực tiếp, tôi muốn mua gói VIP, tôi không tiếc tiền mà!]
[Aaaa tại sao không cho tôi xem!]
[Các chị em, chỗ này không cho xem đâu, theo tôi nè, tôi chỉ đường cho.]
Lúc tôi nhìn thấy bình luận, ngoài trời đã tối đen.
Tống Nghiễn ôm tôi, cho tôi uống nước, cổ họng khô khốc lập tức được làm dịu.
Eo bị anh xoa nhẹ, tôi thoải mái tựa vào lòng anh, khẽ oán trách: “Sao anh cứ hay khóc thế?”
Giọng khàn khàn mang theo ấm ức và vô tội: “Anh không biết, không kiểm soát được…”
Ừ thì… nhưng nghe vậy lại giống như tôi là người bắt nạt. Rõ ràng sức anh còn lớn hơn tôi nhiều.
Trên người đã sạch sẽ, ga giường cũng được thay mới, tôi bắt đầu buồn ngủ, chui vào chăn dặn anh là tôi muốn ngủ rồi.
Anh cười khẽ, cầm cốc nước tôi uống dở uống nốt, rồi quay lại giường, ôm tôi vào lòng.
“Tống Nghiễn,” Tôi không nhịn được gọi tên anh, “Anh về quê với em thăm bà ngoại nhé.”
Hơi thở trên đỉnh đầu khựng lại: “Anh… anh có thể sao?”
Tôi rúc vào ngực anh, cười trêu: “Tất nhiên là được rồi, bà còn kể với em một chuyện nữa cơ.”
“Bà bảo, có một đêm, có ai đó quỳ bên giường bà, làm bà hết hồn. Người đó vừa khóc vừa cầu xin bà đừng chết, nếu không Trình Vi Hạ sẽ không còn người thân nào trên đời này nữa. Anh đoán xem là ai?”
Tống Nghiễn lúng túng đáp: “Là anh… chứ còn ai nữa.”
Ồ, trông cũng tự hào đấy chứ.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Vậy anh có muốn trở thành người thân thứ hai của em không?”
Anh gật đầu trịnh trọng, cúi xuống hôn lên trán tôi: “Là may mắn của anh.”
Thấy không, đây là người thân do chính tôi chọn.
Họ bỏ rơi tôi, xem tôi như rác rưởi, nhưng lại có người coi tôi như báu vật.
Hy vọng, ai rồi cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.