Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
14
Tống Tùy về nhà, tôi đã dọn dẹp phòng xong xuôi.
Anh muốn nói chuyện với tôi, tôi ngồi trên sofa nhìn anh cười, tôi biết anh muốn giải thích, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Tôi ở bên anh bốn năm.
Cùng anh xoay quanh trong trường danh lợi, Tống Tùy không giỏi ăn nói, nhưng mạch lạc rõ ràng, mọi lời nói ra từ miệng anh đều lạnh băng.
Là tôi, từng chút một dạy anh cách đối nhân xử thế, cách giao tiếp với đám cáo già kia.
Giờ đây anh đã thành thạo trong những trường hợp này, chỉ là khi rời khỏi trường danh lợi vẫn kiệm lời như vàng.
Trước kia cảm thấy anh thế nào tôi cũng yêu, giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là không có gì để nói với tôi.
Tôi mỉm cười mở lời, chặn hết những lời anh muốn nói.
"Không sao, em biết Tô Đường mới về nước, không có mối quan hệ nào, anh muốn giúp cô ấy nên dẫn cô ấy đi dạ tiệc."
Sắc mặt Tống Tùy hơi đổi: "Ừm..."
"Không sao," tôi nhìn anh, giọng nhẹ nhàng, "em không để bụng đâu."
Tống Tùy nhìn tôi không nói gì.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tôi vẫn luôn dịu dàng nhìn anh.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng dời mắt đi.
Nhưng đột nhiên ôm chầm lấy tôi, ôm rất chặt, như muốn khảm tôi vào trong cơ thể anh, khiến tôi có chút khó thở.
Hơi thở ấm nóng của người đàn ông phả vào tai tôi.
"Niệm Niệm."
Thân mật vô cùng.
"Em gầy đi rồi."
Tôi cười, không trả lời.
Hương đàn trộn lẫn hương hoa dành dành vây quanh, tôi cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn.
15
Sáng hôm sau, tôi vẫn như lệ thường tiễn anh đi làm.
Vốn tưởng anh sẽ đi ngay, Tống Tùy đột nhiên dừng bước ở phòng khách: "Niệm Niệm."
Anh ôn tồn nói: "Anh quên thắt cà vạt rồi."
Tôi có chút bất đắc dĩ, lên lầu lấy đại một chiếc đưa cho anh.
Tống Tùy không nhận, cúi đầu: "Thắt giúp anh, Niệm Niệm."
Tôi nghe lời giúp anh thắt, Tống Tùy cúi đầu, ngoan ngoãn chờ tôi chỉnh xong: "Được rồi."
Eo bỗng nhiên bị người ta ôm chặt, kéo sát vào người, tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Tống..."
Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị chặn lại, môi bị một mảnh ấm nóng bao phủ.
Tống Tùy giữ eo tôi hôn, rất mạnh bạo.
Như thể công thành đoạt đất, giống như một con thú xé bỏ lớp ngụy trang, mang theo dục vọng hung hãn.
Khi tách ra, đuôi mắt người đàn ông ửng lên một màu đỏ nhạt.
Tôi nhìn anh, không nói gì.
Tống Tùy lại hôn lên trán tôi, khóe môi hơi cong: "Anh đi đây, Niệm Niệm."
Tôi cười tạm biệt.
16
Tôi hẹn Tô Đường.
Thời gian hẹn là mười giờ sáng.
Tôi đúng hẹn đến, ngồi ở quán cà phê đợi thêm nửa tiếng, cô ta mới chậm rãi tới.
Tô Đường rất xinh đẹp, những năm tháng trước khi ba phá sản, cô ta sống cuộc sống nhung lụa.
Sau này ba phá sản, cô ta vẫn số tốt, gả ra nước ngoài, giờ ly hôn về nước, lại có Tống Tùy giúp đỡ khắp nơi.
Thật may mắn.
Tô Đường ngồi xuống đối diện tôi, trang điểm tỉ mỉ, nụ cười ngọt ngào.
Còn tôi, quầng thâm mắt nặng trĩu, gầy gò, sắc mặt vô cùng kém.
"Niệm Niệm, sao đột nhiên hẹn tôi ra ngoài?"
Giữa chúng tôi giao thiệp không sâu sắc, cùng lắm là bạn học cùng trường, không biết cô ta thân thiết gọi tôi như vậy từ bao giờ.
Ly trà hoa quả trên bàn tôi chưa uống ngụm nào, cảm giác lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo lại.
"Cậu gọi đồ rồi à," ánh mắt Tô Đường dừng trên bàn, rồi cười gọi phục vụ, "Một ly Americano đá."
Cuối cùng chống cằm nhìn tôi cười: "Tống tổng nhà cậu cũng thích uống Americano đá, trước đây tớ không thích, gần đây lại thấy thích."
Tôi nhấp một ngụm trà hoa quả, không đáp lời cô ta.
Nụ cười của Tô Đường ngoan ngoãn mà vô tội.
Người đầu tiên nói cho tôi tin ly hôn và việc cô ta về nước, cũng chính là cô ta.
Người nhiều năm không gặp đột nhiên thêm WeChat của tôi.
Giọng điệu lễ phép, nhưng không giấu được vẻ đắc ý.
Như thể không thể chờ đợi để nói với tôi: Tôi về để cướp chồng của cô đấy.
Hương thơm của trà hoa quả tan hết, trong miệng chỉ còn vị đắng, ly Americano đá của Tô Đường vẫn chưa mang lên, ánh mắt cô ta luôn đặt trên người tôi.
Thấy tôi ngước mắt nhìn, ý cười trên khóe miệng càng sâu: "Nói ra thì, còn phải cảm ơn nhà cậu..."
Âm thanh chói tai vang vọng khắp đại sảnh.
Vài vị khách đang ngồi gần đó đều rướn cổ nhìn về phía chúng tôi.
Gương mặt Tô Đường nghiêng sang một bên, gò má trắng nõn ửng lên một mảng đỏ.
Như thể bị cái tát bất ngờ của tôi đánh choáng váng.
Cô ta ôm mặt quay lại nhìn tôi: "Niệm..."
Tôi không muốn nghe cô ta gọi tên mình, một cái tát vẫn chưa đủ để tôi hả giận.
Tôi cầm cốc trà hoa quả trên bàn, giơ lên trên đầu cô ta, đổ ập xuống.
Chất lỏng sẫm màu chảy dọc theo mái tóc cô ta, tí tách rơi xuống mặt bàn, một phần loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng.
Những lát chanh, đào và vụn trái cây từ đáy cốc dính bết vào tóc, quần áo và túi xách của cô ta.
Lớp trang điểm của cô ta không có khả năng chống nước.
Phấn mắt nhòe nhoẹt.
Trông thật lố bịch và đáng cười.
Cô ta ngây người một lúc, vô số ánh mắt trong quán cà phê dán chặt vào chúng tôi, theo dõi mọi hành động của chúng tôi.
Đột nhiên, mắt cô ta đỏ hoe, chực trào nước mắt, trông thật đáng thương: "Niệm Niệm, cậu làm gì vậy..."
"Tô Đường."
Tôi lạnh lùng cắt ngang màn kịch của cô ta.
"Cô tự biết rõ."
"Đừng diễn trò trà xanh trước mặt tôi."
Trong mắt cô ta, nước mắt lấp lánh chực chờ rơi xuống.
"Cô trở về là vì Tống Tùy. Cô biết Tống Tùy đối tốt với cô, cô muốn cướp anh ấy."
"Đúng không?"
Tôi thong thả nhìn cô ta, giọng điệu bình tĩnh.
Sắc mặt cô ta trắng bệch trong giây lát, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, rút khăn ướt từ trong túi xách ra, chậm rãi lau đi vết bẩn trên mặt.
"Đúng vậy."
Tô Đường nhìn tôi, chậm rãi nở một nụ cười đắc thắng, giọng nói hạ thấp, "Niệm Niệm, chuyện tình cảm, không thể cưỡng cầu được."
Đã vạch mặt nhau rồi.
Tôi nhìn cô ta, đột nhiên bật cười.
"Cô nói đúng."
"Tô Đường, cô có muốn đánh cược với tôi một ván không?"
"Nếu cô thắng, anh ấy sẽ là của cô."
"Tôi cam tâm nhường ngôi, cô cũng không cần mang tiếng tiểu tam."
Tô Đường lặng lẽ nhìn tôi, khẽ mỉm cười.
"Được thôi."