Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
18
Khi Tống Tùy về đến nhà, tôi đang viết nhật ký trong phòng.
Nghe thấy tiếng anh mở cửa, tôi đặt bút xuống, nhét cuốn nhật ký vào ngăn kéo.
Gần đây Tống Tùy về nhà rất sớm.
Đôi khi buổi tối anh còn cùng tôi dắt Niên Niên đi dạo.
Buổi tối, tôi ngồi trên giường đọc sách, anh đột nhiên xích lại gần, ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi tựa vào người anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể có phần cao hơn bình thường của một người khác.
Anh đặt cằm lên đầu tôi, cùng tôi đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết trên tay.
Đọc đến đoạn nam chính bênh vực nữ phụ, nữ phụ tát nữ chính một cái, nữ chính khóc lóc kêu lên: "Em mới là vợ anh mà!"
Bàn tay anh ôm eo tôi siết chặt hơn một chút.
Tôi thản nhiên lật sang trang tiếp theo.
Tiếp tục đọc, xem nam chính hết lần này đến lần khác giúp đỡ nữ phụ chèn ép nữ chính, nữ chính hết lần này đến lần khác đau lòng khổ sở, cuối cùng hạ quyết tâm rời xa nam chính.
Nam chính bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức bắt đầu truy thê, trải qua bao nhiêu trắc trở, hai người có một cái kết thúc viên mãn.
Đọc xong sách thì đã nửa đêm.
Tôi nhớ đến thuốc ngủ để ở phòng khác, vùng khỏi vòng tay Tống Tùy, anh lại không buông tay, giam tôi trong lòng.
"Tống Tùy?"
Tôi gọi anh một tiếng.
"Ừ."
Anh khẽ đáp lời.
Trong phòng bỗng trở nên rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng tim anh đập.
"Niệm Niệm."
Anh vùi đầu vào vai tôi, ẩn ẩn lộ ra vài phần ủy khuất.
"Trước kia, em đâu có gọi cả họ tên anh."
Tôi chợt thấy buồn cười.
Trước kia Tống Tùy cũng không gọi tôi Niệm Niệm.
Chỉ mang thái độ xa cách, lạ lẫm, lễ phép gọi tôi "cô Trần".
Thì ra chúng tôi đều đã thay đổi.
Tôi trở mình, đối diện với anh, tay cũng ôm lấy eo anh, cười gọi: "A Tùy."
Anh nhìn tôi, ánh mắt tỉ mỉ dò xét từng chút cảm xúc của tôi, cuối cùng cụp mắt, kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi hơn nữa.
"Niệm Niệm..."
Trước đây tôi không biết Tống Tùy có thể biểu hiện thâm tình đến vậy.
Nhưng nếu anh thật sự yêu tôi.
Vậy tại sao, lại để tâm đến Tô Đường như thế?
19
Đã một tuần kể từ ngày tôi hẹn gặp Tô Đường.
Ngày kỷ niệm kết hôn sắp đến, Tống Tùy càng quấn lấy tôi hơn.
Nhật ký viết đến ngày thứ một trăm, cũng vừa đúng vào ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi.
Tôi vô tình nói một câu, Tống Tùy nhớ kỹ trong lòng, về nhà sớm, một mình bận rộn trong bếp cả buổi chiều.
Tôi dẫn Niên Niên đi chơi rồi trở về, nhà đã được anh ấy trang hoàng xong.
Đồ ăn trên bàn tỏa hương thơm ngào ngạt, Tống Tùy đứng bên cạnh, khóe miệng ngậm ý cười, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng.
"Niệm Niệm, hoan nghênh em trở về."
Hoa hồng và âm nhạc, sáo rỗng nhưng lãng mạn.
Dưới ly champagne là hai tấm vé máy bay, ngày đi là ngày kia.
Tôi nhìn Tống Tùy, rồi lại nhìn vé máy bay, bật cười.
Kim đồng hồ trên tường chỉ tám giờ.
Mọi thứ đều thật tuyệt vời.
Cho đến khi điện thoại của Tô Đường gọi đến.
Người đẹp khóc như mưa, nói rằng cô ấy rất khó chịu.
Cô ta gọi cái tên thân mật ngày xưa của họ.
"Tiểu Tùy, em khó chịu quá, em ở đây, lạ nước lạ cái."
"Anh đến giúp em được không?"
"Tiểu Tùy."
Bầu không khí lãng mạn bỗng chốc tan biến.
Tống Tùy nhìn tôi.
Chỉ một ánh mắt ấy.
Tôi đã hiểu.
"Niệm Niệm... Xin lỗi em."
"Anh đưa cô ấy đến bệnh viện rồi về ngay, sẽ nhanh thôi."
Tôi chỉ hỏi anh một câu.
"Anh có thể không đi không?"
Tống Tùy nhìn tôi, không nói gì.
Bầu không khí lập tức đóng băng, tôi thấy nụ cười trên môi anh biến mất, trở lại thành Tống Tùy của bốn năm trước.
Lạnh lùng.
Tống Tùy xa lạ với tôi.
Anh dời mắt đi, rồi lại đảm bảo với tôi: "Anh sẽ về ngay."
"...... Sẽ không bỏ lỡ ngày kỷ niệm kết hôn."
Chúng tôi dường như giằng co.
Cuối cùng tôi cũng nhượng bộ.
Tôi nói "Được".
Tống Tùy xoay người đi về phía cửa, tôi đứng ở phòng khách nhìn theo bóng lưng anh.
Thấy anh quay đầu lại.
Tôi mỉm cười.
Giống như vô số lần trước đây, như một người vợ hiền đối đãi với chồng.
Tôi nói: "Đi đường cẩn thận."
Anh nói: "Ừ."
Tôi nhìn anh biến mất trong màn đêm, tiếng nhạc vẫn còn vang lên.
Tôi tiện tay ném nó xuống đất, sau một tiếng động lớn, phòng khách bỗng chốc mất hết âm thanh.
Tôi xoay người về phòng.
Hôm nay Tống Tùy sẽ không trở về nữa.
Tôi biết.
Tô Đường đã thắng.
Nhưng tôi cũng không thua.
20
Tôi trở về phòng mình, khóa trái cửa, rồi lấy nhật ký từ trong ngăn kéo ra, lật đến trang mới nhất.
Trang cuối cùng, khi đặt bút, tôi chợt thấy thật khó khăn.
Tất cả mọi thứ trong đầu lại tán loạn, như một mớ bòng bong không thể gỡ.
Bụng, đầu, tim, đều như bị ai đó dùng d.a.o khoét rỗng.
Tôi bỗng thấy lạnh, cái lạnh thấu từ xương tủy.
Bàn tay cầm bút run rẩy, nhưng tôi vẫn nắn nót viết.
Ngày 25 tháng 8 năm XX22
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.
Tống Tùy xuống bếp nấu ăn cho tôi, còn trang hoàng nhà cửa.
Anh ấy còn định đưa tôi đi chơi ở đảo nữa.
Nghi lễ còn chưa bắt đầu, điện thoại của Tô Đường gọi đến.
Tống Tùy đi tìm Tô Đường rồi.
Anh ấy bỏ rơi tôi.
Tôi vĩnh viễn, không thể đến đảo nữa rồi.
Tạm biệt, Tống Tùy.
Nước mắt rơi xuống, nhòe đi một vệt mực trên trang giấy.
Nhưng tôi chẳng có chút bi thương nào, giọt nước mắt rơi xuống vì quá đau đớn.
Tôi sống bằng tình yêu.
Tình yêu của người khác và tình yêu của chính mình, vì không ai yêu tôi, nên tôichỉ sống bằng tình yêu dành cho Tống Tùy.
Tôi đã từng yêu Tống Tùy rất nhiều.
Khi cạn kiệt tấm chân tình này, tôi chỉ còn lại cái xác không hồn.
Như ngọn nến, cháy đến tàn lụi.
Sống không lâu nữa đâu.
Tình yêu cuối cùng của tôi dành cho Tống Tùy cũng đã tan biến hết hôm nay.
Chữ cuối cùng vừa dứt, tôi ngồi trước bàn cười lớn, cười thật sảng khoái.
Vai diễn của tôi đến hôm nay là kết thúc.
Tại sao phải giấu Tống Tùy, tại sao cứ phải giả vờ như không thấy sự gian díu của họ, tại sao lại cho Tô Đường cơ hội?
Thứ tôi cho Tô Đường, không phải là dây leo trèo lên cành cao, mà là con d.a.o vừa sắc vừa nhọn.
Người sống sao tranh lại người chết.
Tống Tùy không yêu tôi cũng không sao.
Nhưng cả đời này anh cũng đừng hòng quên được tôi.
Anh nợ tôi.
Tôi muốn anh phải áy náy, phải hối hận.
Tôi muốn anh đọc cuốn nhật ký này, để anh nếm trải hết lần này đến lần khác tâm trạng của tôi, để anh cả đời này phải hồi tưởng lại, trong quá trình người vợ mắc bệnh nan y từng bước một tiến đến cái chết, rốt cuộc anh đã đẩy cô ấy vào vực sâu tuyệt vọng như thế nào.
Vở kịch lố bịch này, được đẩy lên cao trào bằng cái c.h.ế.t của tôi, tiếp theo, đến lượt Tống Tùy và Tô Đường.
Viên thuốc ngủ cứng ngắc nghẹn ở cổ họng, khiến tôi khó chịu, chỉ có thể dựa vào động tác nuốt, nuốt hết chúng vào bụng.
Trên mặt bàn bày không chỉ có nhật ký của tôi, mà còn có thực đơn tỉ mỉ soạn riêng cho anh. Dạ dày anh không tốt, miệng lại còn kén ăn.
Bốn năm nay, tôi từng chút một tìm tòi, mới hợp khẩu vị của anh.
Đây cũng là món quà lớn tôi tặng anh.
Tôi an tĩnh nằm trên giường, hai tay đan vào nhau, chờ đợi tử thần giáng lâm.
Trong phòng rất yên tĩnh, cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng chó sủa.
Có vật nặng không ngừng đập vào cửa, phát ra tiếng động trầm muộn.
Còn tôi nhìn trần nhà, mặc kệ tất cả.
Niên Niên vẫn còn sủa, cơn buồn ngủ bắt đầu chiếm lấy đại não, ý thức dần dần biến mất.