Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Quả nhiên, mắt Nhị hoàng tử sáng lên, tiến lại gần vài bước.
“Lục đại nhân, vậy ngươi phải bảo vệ Thẩm cô nương cho tốt, nếu không e là có kẻ nghe được chuyện này, ngay cả Tông Nhân phủ cũng không dám ở, sẽ chạy ra g.i.ế.c người đấy.”
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đều là người của Tam hoàng tử, nghe Nhị hoàng tử nói vậy, tức giận đến mức tiến lên tranh luận với hắn.
“Nhị hoàng huynh có ý gì? Vụ án này còn chưa có kết luận. Có vài người, đừng có vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Phải đấy, Thẩm cô nương, hôm nay cô ở trong vườn này, tốt nhất nên tránh xa Nhị hoàng tử một chút.”
Mấy vị hoàng tử trước mặt ta tranh cãi ầm ĩ, ta nghe mà mồ hôi túa ra.
Thân phận ta là gì, nào có tư cách nghe những lời này?
May mà Bình Dương công chúa kịp thời giải vây, nàng ta trợn mắt, hừ lạnh một tiếng: “Cãi nhau cái gì? Thẩm án đã có Lục Vân Cảnh, các ngươi đừng ai can thiệp lung tung, gây áp lực cho hắn.”
Nói xong, nàng ta trực tiếp nắm lấy tay ta.
“Cô yên tâm, đã hứa bảo vệ cô, hôm nay ở phủ ta, ta nhất định sẽ không để cô tổn hại một sợi tóc.”
Ta vội vàng ôm chặt cánh tay Bình Dương công chúa, vẻ mặt cảm kích gật đầu.
“Công chúa, người thật tốt.”
Tiệc được thiết lập trong thủy tạ bên hồ, Bình Dương công chúa sắp xếp chỗ ngồi của ta cạnh nàng, sai thị nữ thân cận tự tay gắp thức ăn cho ta. Ta ăn một cách máy móc, chẳng khác nào nhai sáp, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức món ngon.
Bởi vì Thái tử đang ngồi ngay đối diện ta, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, ngón tay gõ nhịp đều đặn trên bàn, bỗng nhiên cười nói: “Được tỷ tỷ Tiễn Thu đích thân gắp thức ăn, đúng là phúc khí của cô.”
Mấy chữ “là phúc khí của cô”, hắn cố tình nhấn mạnh, giọng điệu rất quen tai, dường như ta đã từng nghe ở đâu rồi.
Ta sững người một giây, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
"Được c.h.ế.t dưới kiếm của bổn vương là phúc phận của ngươi."
Toàn thân ta cứng đờ, lạnh toát như rơi xuống hầm băng, tim đập thình thịch như chìm xuống tận đáy lòng.
Thôi c.h.ế.t rồi, tiêu đời rồi!
Lúc ấy, Bùi Ngự sử ngã xuống trước mặt ta, phát ra tiếng động, khi Thái tử g.i.ế.c ông ta đã nói câu này.
Ta chỉ bị mù chứ có điếc đâu mà lại không có phản ứng gì chứ!
Lỗ hổng này quá lớn, phải làm sao để lấp l.i.ế.m đây?
Thôi hủy diệt hết đi, sét đánh sập cái đình này đi, thiên thạch rơi xuống san phẳng kinh thành đi, a, ta không sống nổi nữa rồi!
"Tiễn Thu tỷ tỷ trước đây luôn hầu hạ bên cạnh mẫu hậu, một khắc cũng không rời người. Đợi đến khi ngươi mở phủ, lại cố ý ban nàng cho ngươi. Bình Dương, ân sủng này của ngươi, lấn át cả mấy huynh đệ chúng ta rồi."
Mấy vị hoàng tử nhao nhao bàn tán, Tiễn Thu cười lắc đầu.
"Các vị điện hạ quá lời rồi, Thẩm cô nương, món ăn này có hợp khẩu vị không?"
"Thẩm cô nương?"
Tiễn Thu lớn tiếng hơn, mọi người đều nhìn về phía ta, nhưng ta vẫn ngẩn người tại chỗ, không nhúc nhích. Đến khi Bình Dương công chúa lên tiếng nhắc nhở, ta mới hoàn hồn, vội đỏ mặt xin lỗi Tiễn Thu.
"Xin lỗi, vừa rồi ta không nghe thấy."
Ừm?
Mắt ta sáng lên, lập tức nảy ra một kế.
"Ta từ nhỏ đã có một tật xấu, hay ngẩn ngơ thất thần. Lúc thất thần thì người khác nói gì cũng không nghe thấy, khiến mọi người chê cười rồi."
Giải thích này thật gượng gạo, nhưng còn hơn không, không biết thái tử có tin không. Ta nhìn chằm chằm vào mặt thái tử, hắn không lộ vẻ gì, không đoán được cảm xúc, ngũ hoàng tử bên cạnh lại cười nói chen vào.
"Thật trùng hợp, hôm trước Lục đại nhân cũng nhìn chằm chằm vào khóm trúc cạnh điện Cần Chính mà ngẩn người, tể tướng gọi ba tiếng cũng không nghe thấy. Tể tướng khen ông ấy có phong thái Vương Dương Minh, xem ra Thẩm cô nương cũng là một người hay suy tư triết lý."
À đúng đúng đúng, sao ngươi lại biết giải thích thế? Ta chính là thích suy ngẫm triết lý nhân sinh đấy!
Ta cảm kích nhìn về phía Ngũ hoàng tử, Thái tử như có điều suy nghĩ liếc nhìn ta một cái, dường như đã tin.
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi quá căng thẳng, bây giờ thả lỏng lại liền muốn đi giải quyết nỗi buồn. Ta cáo tội với công chúa, Tiễn Thu đích thân dẫn ta đi nhà xí.
Cách thủy tạ không xa có một hoa viên nhỏ. Tiễn Thu đỡ ta đi dọc theo bờ hồ, bờ hồ phía trước rẽ một khúc, Tiễn Thu đột nhiên buông tay, đứng im bên cạnh.
Giọng Thái tử lười biếng vang lên sau lưng.
"Cứ đi thẳng phía trước là được, ta đi theo nàng, đừng sợ."
Đường đá xanh men theo tay phải uốn lượn. Ta mà đi tiếp, nhất định sẽ sẩy chân xuống hồ. Thái tử rõ ràng là không có ý tốt, vẫn chưa tin ta, cố ý thử ta.
Trong lòng ta than thầm, nhưng chỉ có thể giả vờ cảm kích gật đầu.
"Đa tạ Thái tử điện hạ."
Rồi duỗi thẳng hai tay, dò dẫm bước về phía trước.
Ngay khi ta sắp bước hụt xuống hồ, Tiễn Thu đột nhiên gọi giật lại từ phía sau: "Thẩm cô nương xin dừng bước."
Nàng vội vàng đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay ta, kéo ta đi về phía bên phải, khẽ cười nói: "Sao cô nương lại đi nhanh như vậy?"
Tấm lưng căng thẳng của ta cuối cùng cũng được thả lỏng. Lần khảo hạch này coi như qua rồi chứ?
Không ngờ, ta vẫn còn quá ngây thơ.
Nhà xí trong phủ công chúa vô cùng xa hoa.
Có bình phong che chắn, hương thơm ngào ngạt, bên cạnh bồn cầu bằng gỗ tử đàn dát vàng còn có cả một chiếc ghế.
Ta không biết cái ghế đó dùng để làm gì, nhưng lúc này, Thái tử đang ngồi chễm chệ trên đó, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ta.
Tiễn Thu lại biến mất đúng lúc, ta đưa tay vịn tường, thái dương giật giật.
Không chịu nổi nữa rồi, thái tử còn có thể biến thái hơn được không? Xem ta tắm xong, còn muốn xem ta đi vệ sinh.
Sống sót thật khó khăn.
Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta chỉ là một thiếu nữ còn son rỗi thôi mà!
Ta cào móng tay vào tường, hít sâu một hơi, mò mẫm tiến lại gần thái tử.
Muốn ép ta c.h.ế.t phải không? Ta không thể chịu nhục một mình.
Ta khua tay vài cái về phía trước, vừa hay chạm vào tay vịn ghế, ta nắm lấy nó, vén váy lên, ngồi lên đùi thái tử.
"Không hổ là phủ công chúa, ngay cả thiết kế bô đi cũng đặc biệt, ấm áp lại còn đàn hồi, không biết làm bằng vật liệu gì."
Thái tử: …
Ta vỗ vỗ đùi thái tử.
"Đi vệ sinh trên cái bô như này, cảm giác mình... a..."
Thái tử đột ngột đẩy ta một cái, mặt đỏ bừng chạy mất.
Ta bò dậy từ dưới đất, cười gian xảo.
Đấu với ta á? Mấy ngày nay ta mất mặt còn nhiều hơn cả ăn cơm, ta còn sợ gì nữa.
Ra khỏi nhà xí, ta mếu máo kéo tay áo Tiễn Thu.
"Tiễn Thu tỷ tỷ, đáng sợ quá, vừa nãy cái bô đột nhiên bật lên, hất bay ta rồi."
Tiễn Thu: …
"Khụ khụ, Thẩm cô nương nói đùa rồi."