Sau Khi Giả Mù, Ta Gặp Thái Tử Tâm Cơ - Chap 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Trở lại yến tiệc, thái tử giả vờ như không có chuyện gì, điềm nhiên uống rượu, nhưng vành tai lại đỏ ửng.

Mấy vị hoàng tử thỉnh thoảng dò hỏi ta, ta đều lắc đầu, vẻ mặt chân thành.

"Lúc đó ta đang ngẩn người, chẳng nghe thấy gì cả, Lục đại nhân nói bậy đấy."

Lục Vân Cảnh hài lòng gật đầu.

"Không tệ, cứ nói như vậy."

Đáng ghét thật.

Đạt được mục đích, Lục Vân Cảnh dùng xong bữa trưa liền dẫn ta rời đi.

"Thẩm cô nương đừng sợ, bản quan đã cho người mai phục kỹ càng ở Thẩm phủ rồi, tối nay bất kể là ai đến, cũng khiến hắn khó thoát."

Kết quả Lục Vân Cảnh mai phục quá kỹ, các hoàng tử đâu phải kẻ ngốc. Mấy ngày liền, Thẩm phủ vẫn bình yên vô sự, nửa đêm đến con muỗi cũng không bén mảng tới khuê phòng ta.

Lục Vân Cảnh còn cố ý để ta thường xuyên ra ngoài, còn tung tin rằng vụ án đã có manh mối, ba ngày sau sẽ cùng Hình bộ, Đô Sát viện tiến hành tam đường hội thẩm.

Lần này, cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa.

Đại Minh Tự ở gần nam ngoại ô, sau núi chùa cây cối rậm rạp, nối liền với Nam Sơn.

Lục Vân Cảnh nói, nơi này thích hợp hành thích nhất, sau khi ra tay thành công có thể trốn vào Nam Sơn, như cá vào biển lớn, không để lại dấu vết. Hắn dẫn ta đi dạo sau núi, cố ý chọn những con đường nhỏ vắng vẻ.

Ta sợ đến mặt trắng bệch, nắm chặt lấy cánh tay hắn.

"Lục đại nhân, chúng ta làm vậy lộ liễu quá, có ổn không đấy?"

Lục Vân Cảnh khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt đã tính trước.

"Đây là dương mưu, hắn biết rõ đây là cơ hội bản quan cho, nhưng không thể không mắc câu."

"Vậy ngươi phải bảo vệ ta cẩn thận đấy."

Ta cảm thấy kế hoạch của Lục Vân Cảnh có lẽ sẽ thất bại.

Bởi vì chỉ mình ta biết, hung thủ thật sự là thái tử.

Thái tử võ nghệ cao cường, muốn g.i.ế.c ta dễ như trở bàn tay, mấy lần thăm dò trước đó lại hết lần này đến lần khác bỏ qua cho ta, điều này chứng tỏ gì?

Chứng tỏ kỹ năng diễn xuất của ta quá đỉnh, hắn hẳn là tin rằng ta thật sự không thấy không nghe gì cả, nên mới không g.i.ế.c ta. Vậy thì đương nhiên không cần thiết phải ra tay ám sát bây giờ, tự vạch áo cho người xem lưng chứ.

Nghĩ vậy, ta lại thấy nhẹ nhõm, chẳng có gì đáng sợ cả.

Ai ngờ, vừa rẽ một khúc quanh, chúng tôi đã đụng ngay Thái tử Tiêu Nguyên.

Hôm nay hắn khác hẳn mọi ngày, không mặc áo mãng bào màu vàng rực rỡ mà thay bằng một chiếc áo dài màu xanh, hòa mình vào cảnh núi rừng.

Lục Vân Cảnh khựng lại, nắm chặt lấy cánh tay ta.

"Thái tử điện hạ? Thật trùng hợp."

Tiêu Nguyên cau mặt, tiến lên kéo lấy cánh tay còn lại của ta, kéo mạnh về phía hắn.

"Không phải trùng hợp, bản vương đã đợi ở đây từ lâu."

"Dao Dao, Lưu Ly đâu? Sao nàng lại đứng gần họ Lục như vậy?"

Giọng Thái tử nghẹn ngào, đầy ghen tuông, ta nghe mà ngây người. Lục Vân Cảnh cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn hắn, lại nhìn ta, chỉ tay vào cả hai chúng ta.

"Hai người, hai người các ngươi..."

Thái tử gật đầu.

"Chúng ta quen nhau đã lâu, sớm đã định chung thân. Dao Dao đã kể hết mọi chuyện cho ta rồi, Lục đại nhân, ngài dùng nàng làm mồi nhử, có từng nghĩ đến hoàn cảnh của nàng không?"

Ừm? Thái tử cũng đoán được Lục Vân Cảnh đang dùng kế "câu cá", nên hắn tin rằng ta không nghe thấy gì cả?

Vậy hắn cố ý đợi ở đây, nói những lời này là có ý gì?

Đầu óc ta rối như tơ vò, không thể suy nghĩ được nữa, đang ngơ ngác thì từ xa bỗng vang lên một tiếng xé gió chói tai, một mũi tên xoay tròn lao đến.

Đồng tử của ta co rút lại, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thái tử ôm chặt lấy ta, tránh sang một bên. Ta vừa kịp né khỏi mũi tên, nhưng cánh tay Thái tử lại bị sượt qua, m.á.u b.ắ.n ra tung tóe.

Một đám người áo đen từ khu rừng rậm phía trước bên trái xông ra, vung đao kiếm lao về phía chúng ta, thái tử giận dữ.

"Lục Vân Cảnh, xem ngươi làm chuyện tốt kìa! Dao Dao cẩn thận!"

Lục Vân Cảnh giao chiến với đám người áo đen, thái tử cũng đỡ vài chiêu, rồi kéo ta chạy trối chết.

Hắn chạy nhanh như bay, cành lá hai bên quất vào mặt, giật cả trâm cài tóc, chốc lát ta đã thành mụ điên tóc tai rũ rượi.

Ta thở hồng hộc, đầu óc vẫn còn choáng váng.

Khoan đã, bọn này là ai vậy? Thái tử mới là hung thủ mà, vậy đám người đang g.i.ế.c người kia là ai?

Vừa rồi đám người áo đen ra tay tàn độc, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, không giống giả chút nào, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ta nhanh chóng chạy không nổi nữa, thái tử cõng ta trên lưng, khom người luồn lách trong rừng rậm.

"Thẩm Dao Dao, ôm chặt vào."

Hắn mồ hôi nhễ nhại, giọng khàn khô, ta càng thêm khó hiểu.

Vừa rồi nếu ta c.h.ế.t dưới mũi tên của bọn áo đen, chẳng phải hắn đã đạt được mục đích rồi sao? Tại sao hắn lại cứu ta?

Thôi vậy, não quá tải rồi, nghĩ không ra thì thôi. Dù sao hắn tốn công cứu ta như vậy, chắc sẽ không muốn lấy mạng ta đâu.

Lưng chợt lạnh, những giọt mưa dày đặc rơi xuống, ta ngẩng đầu nhìn lên, mây đen cuồn cuộn từ xa kéo đến, mưa mỗi lúc một lớn.

Thái tử thở phào nhẹ nhõm.

"Mưa sẽ xóa đi dấu chân của chúng ta, bọn chúng không đuổi kịp đâu, chúng ta tạm thời an toàn rồi."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo