Sau Khi Giả Mù, Ta Gặp Thái Tử Tâm Cơ - Chap 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Thái tử tìm được một sơn động ẩn khuất, dẫn ta vào trốn, còn cẩn thận ngụy trang cửa động, che giấu mọi dấu vết.

Ta ngồi xuống đất, nắm chặt vạt váy, vắt ra một vốc nước, bắt đầu dò hỏi thái tử:

"Điện hạ, đám thích khách vừa rồi là do Tam hoàng tử phái đến sao? Thiếp thật sự rất sợ."

Ta ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, mặt hướng về phía thái tử, vẻ mặt e lệ.

"Điện hạ làm sao biết Lục đại nhân dùng thiếp làm mồi nhử? Sao lại vừa hay xuất hiện ở đây?"

Thái tử nhặt cành khô trong động, đốt một đống lửa, rồi ngồi xuống cạnh ta, xử lý vết thương trên cánh tay.

"Ta đoán."

"Hôm qua ở yến tiệc, thấy vẻ mặt ngươi lo sợ bất an, ta đã đoán là ngươi bị Lục Vân Cảnh lợi dụng."

"Con người hắn vốn dĩ như vậy, để đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn, chẳng quan tâm đến sống c.h.ế.t của người khác. Ta không yên tâm, nên hôm nay cố ý đi theo xem sao."

Ha ha, thật là thiện lương, quan tâm người khác quá đi, ta sắp cảm động đến nơi rồi.

Ta ngượng ngùng mím môi cười, đưa tay che ngực.

"Không ngờ thái tử điện hạ lại quan tâm thiếp đến vậy."

"Ừ, ta đã chú ý đến nàng từ lâu rồi."

Thái tử đột nhiên nắm lấy tay ta.

"Ba năm trước ta dẫn quân hồi kinh, giữa muôn người chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng nàng. Nàng mặc một bộ váy trắng, đứng giữa đám đông, dung mạo xinh đẹp, ta vừa gặp đã yêu, không thể nào quên."

Hả?

Nụ cười trên khóe miệng ta lập tức cứng đờ.

15

Thái tử nhìn ta, ánh mắt đắm đuối, ta trừng mắt nhìn thái tử, ngây người.

Công thức quen thuộc, mùi vị quen thuộc.

Chết tiệt, sơ ý rồi, thái tử vẫn đang thăm dò ta, hắn vẫn không tin ta!

Vậy chàng tốn công tốn sức cứu ta làm gì? Thà để ta c.h.ế.t quách cho xong.

Ta thật sự không hiểu chàng ta đang giở trò gì, nhưng nếu đứng trên lập trường của thái tử, ta lỡ miệng để lộ chuyện thầm mến chàng, đúng lúc chàng cũng thổ lộ tâm tư với ta, vậy chẳng phải ta nên có chút hành động sao?

Ta khựng lại một lát, nắm c.h.ặ.t t.a.y thái tử, mắt rưng rưng.

"Vậy chẳng phải... chúng ta lưỡng tình tương duyệt?"

Thái tử: "..."

"Thật không dám giấu, ta đã sớm tâm duyệt thái tử."

Ta nhào vào lòng thái tử ôm chặt lấy chàng.

"Ô ô ô, Tiêu Nguyên ca ca..."

Thân thể đối phương lập tức cứng đờ.

Ta ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của thái tử được bao phủ dưới ánh lửa cam vàng, khóe mày giật giật không ngừng.

Ta thầm cười trộm trong lòng: Không phải muốn học ta sao? Muốn làm ta ghê tởm, hù dọa ta? Hừ, được thôi, cho chàng biết, ta sau khi vứt bỏ liêm sỉ thì đáng sợ đến mức nào.

Thái tử cúi đầu nhìn ta, nhíu chặt mày, ánh mắt thâm trầm khó đoán, như một vực sâu thăm thẳm.

Ngay khi ta tưởng chàng sắp chùn bước, chàng đột nhiên nắm lấy tay ta, khàn giọng nói: "Dao Dao, y phục ướt hết rồi, cởi ra hơ lửa cho khô."

Ta giật mình, theo bản năng rụt người lại.

"Như vậy... không tiện lắm đâu."

Trong mắt thái tử chợt lóe lên một tia sắc bén, ta bừng tỉnh, chàng vẫn đang thăm dò ta, ta phải giữ vững hình tượng si tình này, không thể sụp đổ được.

Ta ngượng ngùng nghiêng đầu, đưa tay sờ lên đai lưng hắn.

"Y phục của Tiêu Nguyên ca ca cũng ướt rồi, cởi thì cùng nhau cởi."

Thái tử: …

Ta và thái tử thăm dò lẫn nhau, đều muốn ép đối phương lùi bước, lộ ra sơ hở.

Nếu ta thua, bại lộ chuyện mình không phải người mù, vậy kết cục chỉ có con đường chết.

Nếu hắn thua, để lộ lời nói trước sau mâu thuẫn, logic không thông, chứng tỏ hắn không hề thích ta, vậy mục đích hắn xuất hiện ở đây rất đáng ngờ. Vậy kết cục là... ừm? Vẫn là ta chết?

Vậy ta đang làm cái quái gì thế này?

Chết tiệt, hình như mình đi sai nước cờ rồi, đáng lẽ mình nên đóng vai một cô nương e lệ, trốn ở một bên không lên tiếng mới phải.

Trong lòng ta hối hận khôn nguôi, nhưng đã quá muộn.

Trong động nhỏ hẹp, ánh lửa bập bùng, bầu không khí bỗng trở nên ái muội lạ thường.

Ta ngồi trong lòng thái tử, hắn đưa tay vuốt ve vai ta, giọng nói khàn khàn:

"Thẩm Dao Dao, nàng thật lòng thích bản vương?"

Ta gật đầu, coi như xong đời mà nhìn chằm chằm thái tử.

"Tiêu Nguyên ca ca đang nghi ngờ điều gì?"

Đồng tử thái tử đen láy, trong mắt phản chiếu ánh lửa, cũng chiếu ra thân hình gầy yếu của ta.

Hai người chúng ta sát lại quá gần, hô hấp hòa quyện, tim ta đập thình thịch như trống, chóp mũi toàn là mùi hương tùng lạnh lẽo, thanh u trên người thái tử.

Tia lửa b.ắ.n ra, củi khô cháy bùng phát ra một tiếng răng rắc, thái tử đột nhiên cúi đầu tiến sát lại.

"Nghi ngờ nàng là một con bé nói dối."

Thái tử hôn ta rồi, cả người ta đều tê rần.

Tại sao, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Cũng may không lâu sau, bên ngoài có tiếng gọi vọng vào.

"Thái tử điện hạ..."

“Thái tử điện hạ — —”

Không khí ái muội tan biến, cả hai đều tỉnh táo lại. Thái tử cởi áo khoác ngoài choàng lên người ta.

"Chờ ở ngoài này."

Ngoài động, Lục Vân Cảnh quần áo tả tơi, thấy chúng ta bình an vô sự bước ra thì thở phào nhẹ nhõm.

"Điện hạ, đã bắt được thích khách."

Thích khách là tử sĩ, giấu độc dược trong miệng, nhưng trên y phục lại vương mùi hương lạ. Lục Vân Cảnh lần theo dấu vết, truy xét khắp các cửa hàng hương liệu trong kinh thành, cuối cùng phát hiện ra mùi hương này thuộc về một nha hoàn trong phủ Nhị hoàng tử.

Chân tướng đã rõ, Nhị hoàng tử phái người ám sát ta, vậy hắn chính là hung thủ thật sự. Tam hoàng tử được rửa sạch hiềm nghi, nhưng những tội trạng trong tấu chương mà Ngự sử Bùi dâng lên tố cáo hắn đều là sự thật.

Hắn tuy được thả khỏi phủ Tông Nhân, nhưng cũng bị Hoàng thượng tước đoạt phong hiệu.

Cuối cùng, Thái tử mới là người thắng cuộc thực sự.

Ta chợt hiểu ra, đám thích khách kia đều do Thái tử phái đến. Hôm đó hắn xuất hiện ở hậu sơn, một là để hãm hại Nhị hoàng tử, hai là để chứng minh sự trong sạch của bản thân, ba là tiện thể thăm dò ta, xem ta có nhìn thấy gì không.

Một mũi tên trúng ba đích, ta sợ đến toát mồ hôi lạnh, không ngừng hồi tưởng lại mọi việc, tự hỏi liệu mình có sơ hở nào không.

Chắc là không có đâu nhỉ, ta đã mất một nửa sự trong trắng rồi, hắn còn có thể nghi ngờ ta sao?

Trong lòng ta thấp thỏm không yên, cùng lúc đó, một tin đồn lan truyền khắp kinh thành với tốc độ chóng mặt.

Nghe nói thái tử thích ta đã lâu, hôm đó lén lút đi theo chúng ta lên Nam Sơn, kết quả gặp thích khách, ta bất chấp sống chết, liều mình cứu thái tử.

Hai người thầm mến nhau, cuối cùng thành chính quả, thật là cảm động lòng người.

Cha mẹ ta kinh hãi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo