Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
"Dao Dao, ngoài kia người ta đồn ầm lên rồi, con mất hết danh tiết rồi, phải làm sao đây?"
Mặt ta xám xịt.
"Con cũng không biết, hay là con đi tu?"
"Sao, Dao Dao chẳng phải nói là thích bản vương sao, giờ lại muốn chối bỏ?"
Thái tử mặc áo mãng bào màu vàng rực rỡ, bước vào sảnh, cha mẹ ta vội vàng cúi đầu hành lễ. Hôm nay hắn đội kim quan, ánh mắt sắc bén, khí độ uy nghiêm, ta giật mình, lập tức kéo khóe miệng cười.
"Con nói là xuất giá mà, Tiêu Nguyên ca ca, huynh đến cầu thân sao?"
Ta lần theo giọng nói của thái tử mò tới, ôm lấy cánh tay hắn.
"Chúng ta đã như vậy rồi, không thành thân thì khó mà xong chuyện."
Thái tử giật giật lông mày, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy vai ta.
"Được thôi, ta sẽ xin phụ hoàng ban chỉ."
Người ta nói, nói một lời nói dối, phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.
Ta cứ thế không hiếu ra sao gả cho thái tử, vốn dĩ thân phận của ta không xứng, nhưng thiên hạ đồn rằng ta đã cứu mạng thái tử. Nhà mẹ ta thế yếu, các hoàng tử khác cũng vui vẻ thấy chuyện này thành, thi nhau tác hợp mối hôn sự này.
Ta, một đứa con gái mù lòa của quan ngũ phẩm, lại trở thành thái tử phi.
Đêm tân hôn, ta trùm khăn hỉ trên đầu, vừa mừng vừa sợ, ngồi ngẩn người trên giường.
Trước kia giả vờ thì không sao, bây giờ ta và thái tử đã thành thân, ngày đêm ở chung một phòng, chắc chắn sẽ lộ tẩy. Đến lúc đó phải làm sao? Hay là tìm cơ hội nói mình đã sáng mắt?
Bây giờ nói có hơi gượng ép không? Đúng rồi, cứ giả mù thêm một tháng nữa, rồi nói là được ngự y chữa khỏi, quyết định vậy đi.
Hơn nữa, dù có hơi gượng gạo, chúng ta cũng đã thành thân rồi, chắc hắn không đến nỗi g.i.ế.c cả thái tử phi chứ?
Ta đang mải suy nghĩ thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng quát khẽ.
"Lôi nó xuống."
"Thái tử điện hạ tha mạng, nô tài hầu hạ ngài mười lăm năm rồi, chuyện này nô tài không cố ý tiết lộ, tha mạng a..."
"Hừ, bản vương ghét nhất kẻ dối trá phản bội, lôi xuống, đánh chết."
Giọng thái tử lạnh lùng truyền đến, tôi sợ hãi nắm chặt vạt áo hỉ.
Má ơi, sợ c.h.ế.t khiếp, quen biết mười lăm năm còn giết, ta tính là cái thá gì.
Ta quyết định, cứ tiếp tục giả mù, giả cả đời cũng được.
Cửa phòng mở ra, thái tử bước đến trước mặt ta, vén khăn voan lên.
Hôm nay chàng mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, mặt như ngọc, mắt sáng như sao, đẹp đến nghẹt thở.
Công bằng mà nói, thái tử đẹp trai thật, phen này không lỗ.
"Thẩm Dao Dao."
Thái tử cúi người ghé sát tai ta.
"Vừa rồi nàng nghe thấy rồi đấy, kẻ nói dối không có kết cục tốt đâu, nàng có chuyện gì gạt bản vương không?"
Ta sợ đến tim đập loạn xạ.
"Không có đâu không có đâu, ta từ nhỏ đã thật thà, không biết nói dối mà."
"Ừm."
Thái tử khẽ hừ một tiếng, dang hai tay ra.
"Thay bản vương cởi y phục."
Ta đưa tay lên mò thắt lưng hắn, hắn lại lùi về sau một bước.
"Xuống dưới chút nữa."
???? Ta cứng đờ người.
Ta còn có thể làm gì? Đương nhiên là khuất phục thôi.
Chẳng lẽ vì chút tự tôn mà đến cả mạng cũng không cần sao?
Xưa có Câu Tiễn nằm gai nếm mật, nay có Thẩm Dao Dao ta nhẫn nhục gánh vác, cuộc đời sẽ không phụ những khổ đau ta đã chịu.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta còn ngỡ mình đang ở khuê phòng, dụi dụi mắt.
"Lưu Ly, chói mắt quá, kéo rèm cửa sổ lại đi."
Lời vừa ra khỏi miệng, ta mới giật mình nhận ra bên hông mình còn có một cánh tay đặt lên.
Ta cúi đầu nhìn, lập tức hóa đá.
Má ơi!
Ta sợ đến ngây người, cả người cứng đờ, đến thở mạnh cũng không dám. Thái tử lại trở mình sang phía bên kia ngủ tiếp, hô hấp đều đều, nghe thôi cũng biết ngủ say như chết.
Lúc này ta mới dám thở phào nhẹ nhõm, trời phù hộ. Những ngày sau đó, ta càng thêm cảnh giác gấp bội, cố gắng không nói gì để tránh bị lộ tẩy.
Ai ngờ, đến tối, thái tử đột nhiên ném cho ta một bộ y phục.
"Đây là y phục mới may cho nàng, lát nữa thay vào, theo bản vương đến thư phòng."
Ta nhìn lớp vải nửa trong suốt trên tay, không kìm được run rẩy, hít sâu một hơi, lắp bắp nói: "Vải này mỏng quá, bên ngoài gió lớn, lạnh lắm."
Từ phòng ngủ đến thư phòng phải đi qua một hành lang dài, buổi tối tuy có hộ vệ canh gác ngoài viện, nhưng dưới hành lang cứ vài bước lại có nha hoàn hầu hạ. Nếu ta mặc cái này ra ngoài, chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
Thái tử vẫn còn ép ta.
"Lạnh ư? Giờ đã tháng sáu rồi, ái phi nói đùa đấy à."
"Thay đi."
Thái tử nhét bộ quần áo vào lòng ta. Ta ngồi trên giường, nhấc nó lên xem xét. Mấy mảnh vải rách nát này mà gọi là quần áo sao? Hắn không thấy xấu hổ à?
Ta tiếp tục cầu xin:
"Hay là cứ mặc trong phòng thôi nhé? Ta không muốn đến thư phòng đâu."
Thái tử gật đầu:
"Cũng được."
"Vậy thì mặc trong phòng."
Thái tử dựa người trên ghế, khuỷu tay chống lên án kỷ bên cạnh. Hắn cao lớn vạm vỡ, chỉ cần khẽ đẩy khuỷu tay lên bàn một chút thôi là cái chén trà kia chực đổ đến nơi rồi.
Ta lập tức kinh hô:
"Cẩn thận!"
Thái tử ra tay nhanh như chớp giật, vươn tay giữ lấy chén trà, không để một giọt nào sánh ra ngoài.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn ta với vẻ mặt hớn hở:
"Nhanh thay đi."
Ừm?
Ta cảm thấy có gì đó sai sai.
Hai ta nhìn nhau, ta thì kinh hãi, nơm nớp lo sợ, còn thái tử thì cứ như không có chuyện gì xảy ra.
"Dao Dao, mau mặc cho bản vương xem nào."
Ta ngẩn người.
Ta không thể tin được, đưa tay chỉ vào chén trà:
"Vừa nãy chén trà suýt nữa thì đổ rồi."
Thái tử chẳng để ý:
"Thì có đổ đâu? Không sao, nàng mau thay y phục đi."
Ta là người mù chứ không phải đồ ngốc. Ta không thể nhịn được nữa rồi. Ngay giây tiếp theo, ta ném mạnh đống vải rách xuống đất, nhào tới bóp chặt cổ thái tử:
"Thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục, ta liều với ngươi!"
Thái tử cười ha hả, ôm lấy eo ta, ngả người xuống giường.
Ta chưa từng thấy hắn cười vui vẻ đến vậy, nỗi sợ trong lòng biến thành ngọn lửa giận dữ, ta dùng sức đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn một cái.
"Ngươi phát hiện ra từ khi nào?"
Thái tử vẫn còn cười, hàng mày sắc bén cong lên, trông dịu dàng lạ thường, cứ như một gã ngốc vậy, ta bỗng nhiên không còn sợ hắn nữa.
"Ha ha ha, nàng muốn nghe thật hay giả?"
"Giả."
"Ta vừa mới phát hiện."
"Thật?"
"Ngày ở rừng đào đã biết rồi."
"Cái gì?"
Ta trừng lớn mắt, tức giận đến phát cáu.
"Không thể nào!"
"Ừm, ta lừa nàng đấy, thật ra là ta vừa mới biết thôi."
Ta ngơ ngác.
"Chẳng phải chàng ghét nhất là nói dối sao?"
"Ngươi không g.i.ế.c ta?"
Quá trình quen biết của chúng ta hoàn toàn là một màn dối trá, hơn nữa ta còn nắm giữ bí mật lớn đến vậy của thái tử, nếu có một ngày hai người trở mặt, sao hắn còn dám giữ ta lại?
Hắn không nói gì, cúi xuống hôn ta, cây hải đường ngoài cửa sổ nở rộ, một cơn gió thổi qua, cánh hoa rơi đầy đất.
Rất lâu sau, hắn mới khẽ nói bên tai ta: "Cứ nuôi đã, rồi chờ thêm một thời gian nữa."
"A, tiểu thư, sao mặt người lại có máu, người bị thương ạ?"
"Chắc chắn rồi," Ta hiểu rõ hơn hắn, vợ chồng là một thể, hắn ngã xuống thì người xui xẻo đầu tiên chính là ta.
Đến lúc này ta mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, cũng biết được, điều hắn nói chờ đợi, là chờ đợi cái gì.
Ngoại truyện (Góc nhìn của Thái tử)
Khi ta g.i.ế.c người, vô tình phát hiện một cô nương nhỏ đang ngồi dưới gốc cây gần đó.
Nàng trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh hoàng như một chú thỏ con.
Lần này thì phiền phức rồi. Dù ta ít khi g.i.ế.c phụ nữ và trẻ em vô tội, nhưng việc này liên quan đến đại nghiệp, không thể mềm lòng được. Ta rút kiếm, nhíu mày nhìn nàng.
Nàng bỗng chống tay vào thân cây đứng dậy.
"Mưa rồi sao? Lưu Ly, mưa rồi!"
Nàng giơ tay dò dẫm bước về phía trước, bước chân dứt khoát, nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một người mù. Ta suýt chút nữa bật cười.
Ồ, cũng thú vị đấy chứ.
Sợ c.h.ế.t như vậy, chắc hẳn không dám hé răng chuyện của ta ra ngoài đâu.
Đêm đó, ta lẻn vào khuê phòng của nàng, thì thấy nàng đang chuẩn bị tắm.
Ta rút lại lời vừa nói, không còn là cô nương nhỏ nữa rồi.
Ta nhìn nàng giả mù, sơ hở đầy mình, định rút d.a.o găm ra dọa nàng một phen. Nàng quả nhiên sợ đến khóc, nhưng ngay sau đó lại nói ra một điều khiến ta bất ngờ hơn.
Nàng ngưỡng mộ ta?
Ừm, mọi chuyện có vẻ càng thú vị rồi đây.
Ta nổi danh hung ác trong quân, các khuê tú ở kinh thành thấy ta thì mười người hết chín sợ xanh mặt. Ngưỡng mộ ta ư, đây là lần đầu ta nghe thấy đấy.
Ở kinh thành này, kẻ thông minh giả ngốc ta thấy nhiều rồi, chứ đồ ngốc giả thông minh, lại còn tự cho mình là đúng như vậy thì quả là hiếm có.
Ta liền nảy sinh ý định trêu đùa nàng. Ban đầu chỉ thấy thú vị thôi, nhưng mọi chuyện dường như dần trở nên không ổn.
Khi hai người trốn trong sơn động, ta suýt chút nữa không kiềm chế được.
Nghĩ kỹ lại, người biết bí mật của ta, cưới về đặt bên cạnh, có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất.
Toàn truyện hoàn.