Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Diệp Cẩn bị đánh thức bởi những tiếng mưa rơi lộp độp trên tấm kính. Trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy bụng nóng ran. Khó khăn mở mắt ra và thấy mình đang ở trong một căn phòng trắng toát mang đầy hơi thở của công nghệ. Trong căn phòng, vẫn còn vang vọng tiếng mưa rơi.
Diệp Cẩn nhìn căn phòng xa lạ trước mặt có chút mơ hồ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu chỉ nhớ rằng giây trước mình còn đang ở siêu thị để mua đồ chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp, nhưng lúc đang chọn cá cậu bị xô ngã. Đến khi tỉnh lại lần nữa, cậu đã ở trong căn phòng xa lạ này, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Diệp Cẩn liếc mắt nhìn khắp căn phòng lần nữa với giọng nói do dự, “Có ai ở đây không?”
Đợi một lúc lâu vẫn chẳng có ai đáp lại, Diệp Cẩn cẩn thận bước ra khỏi căn phòng, đi loanh quanh trong nhà một hồi và phát hiện ngoại trừ cậu ra thì không còn ai khác, và cấu trúc của căn nhà ngoài việc tràn đầy cảm giác công nghệ thực ra thì cũng chẳng có gì khác những căn nhà bình thường là bao.
Sau khi đi quanh một vòng, Diệp Cẩn ngồi thẫn thờ trên ghế sofa ở phòng khách, ánh mắt dừng lại trên chiếc vòng tay đột nhiên phát sáng trên tay, cậu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Trên vòng tay xuất hiện một màn hình ánh sáng trắng mờ và màn hình hiển thị một dòng chữ.
[ Kính gửi ngài Diệp Cẩn, xin hãy nộp thuế nhà là 5.000 tinh tệ từ ngày 2 đến hết ngày 15 năm 8346. Nếu không nộp đúng hạn, ngôi nhà sẽ bị Chính phủ Đế quốc tịch thu. Xin hãy lưu ý! ]
Sinh ra ở thế kỷ 21, Diệp Cẩn hẳn đã từng đọc tiểu thuyết về du hành thời gian và tái sinh, nhưng không ngờ mình lại may mắn như vậy. Dựa vào những thông tin hiện có, cậu có thể xác định rằng mình đã xuyên đến thời đại tinh tế.
Nhưng cậu không biết gì về thế giới ngoài thời đại liên sao, nhưng điều duy nhất chắc chắn là cơ thể này không phải của cậu.
Khi bước vào phòng tắm, Diệp Cẩn nhìn vào gương. Mặc dù mắt cậu bị che khuất bởi mái tóc dày, Diệp Cẩn cẩn thận vén tóc lên và quan sát kỹ gương mặt của cơ thể này, rất giống với khuôn mặt trước kia của cậu. Đều có đôi mắt đào hoa quyến rũ và đôi môi mỏng, nhưng khác biệt duy nhất là trên khuôn mặt này có một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt, thứ mà khuôn mặt ban đầu của cậu không hề có.
Diệp Cẩn nhìn lại màn hình ánh sáng đã tắt trên vòng tay mà khe khẽ thở dài.
Bất lực là điều không thể tránh khỏi, Diệp Cẩn chỉ có thể dựa vào chính mình, ngồi trên ghế sofa và từ từ sờ chiếc vòng tay trên cổ tay để xem có thể tìm được thông tin hữu ích nào không.
Cuối cùng, Diệp Cẩn thật sự đã tìm thấy thông tin trên chiếc vòng tay. Đã hàng ngàn năm trôi qua kể từ khi cậu du hành xuyên thời gian, con người cũng đã di chuyển từ kỷ nguyên tận thế đến không gian giữa các vì sao, tạo ra các đế chế, liên bang và sở hữu tuổi thọ cao và siêu năng lực. Nhưng đồng thời, vì cuộc xâm lược của ngày tận thế mà phần lớn nền văn minh của con người đã bị mất, thực vật và động vật cũng bị đột biến, ngoại hình và chức năng của chúng đã trải qua những thay đổi to lớn. Do đó, con người hiện tại có rất ít thức ăn tự nhiên và chỉ dựa vào việc uống dịch dinh dưỡng để lấp đầy dạ dày.
Diệp Cẩn tìm được những thông tin cơ bản của nguyên chủ trong chiếc vòng tay. Cha mẹ của cậu đã mất cách đây ba năm, chỉ để lại căn nhà hiện tại và một ít tiền để sống. Nguyên chủ không có người thân ở nhà và là một đứa trẻ vị thành niên. Trên hành tinh lạc hậu và hoang vắng này, nguyên chủ trở thành một đứa trẻ mồ côi không được chăm sóc, không chỉ bị bắt nạt suốt ngày mà ngay cả số tiền cha mẹ cậu để lại cũng bị cướp mất không lâu sau đó.
Nguyên chủ không tìm được việc làm khi còn là trẻ vị thành niên, chỉ có thể kiếm tiền bằng cách nhặt rác, vậy nên cậu ta luôn đói bụng. Đó là lý do tại sao Diệp Cẩn cảm thấy nóng rát ở bụng khi thức dậy, vì cậu đói.
Thứ quý giá nhất trong tay nguyên chủ ban đầu có lẽ là căn nhà cha mẹ để lại và chiếc vòng tay tượng trưng cho thân phận của cậu, cũng là một quang não thông minh. Hai thứ này là thứ duy nhất không ai có thể lấy đi.
Diệp Cẩn chạm vào cái bụng đang sôi sùng sục của mình, nhìn vào số dư trong tài khoản và chết lặng.
Trong tài khoản chỉ còn lại 300 tinh tệ, chưa nói đến việc nộp thuế ngay cả việc có đủ ăn hay không cũng trở thành vấn đề.
Diệp Cẩn đau đớn lau mặt rồi lại nhìn số dư tài khoản rồi nhìn số thuế tài sản phải nộp, quả thực là những con số khủng khiếp.
Diệp Cẩn tìm kiếm trên quang não hậu quả của việc không nộp thuế tài sản và cuối cùng đóng trang web lại một cách dứt khoát và quyết định tìm cách nộp thuế.
Nếu cậu không nộp thuế tài sản, không chỉ bị chính phủ đế quốc tịch thu nhà mà còn cả thẻ tín dụng của cậu cũng sẽ bị đe dọa. Trong trường hợp nghiêm trọng, cậu có thể bị bắt và buộc phải đi lao động công ích. Người ta nói rằng một tội ác nghiêm trọng như vậy là bảo vệ tài nguyên đất đai khỏi bị lãng phí. Suy cho cùng trong thời đại liên sao này có nhiều người mà lại ít đất, nhiều người sống trong những ngôi nhà được xây dựng trên không trung. Bố cục tương tự như ttoaf nhà hình ống và không gian rất hẹp.
Cha mẹ Diệp Cẩn có thể để lại cho câu một căn nhà xây trên mặt đất, diện tích không nhỏ là có thể thấy được bọn họ kỳ thực cũng rất có năng lực. Nhưng không ai biết bọn họ chết như thế nào.
Diệp Cẩn không còn cách nào khác ngoài việc tìm cách kiếm tiền nhưng năm nay cậu chỉ mới 18 tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên, luật pháp tinh tế quy định người trưởng thành phải từ 25 tuổi. Cậu hoàn toàn không tìm được công việc phù hợp nào.
Sau khi tìm kiếm các công việc xung quanh, Diệp Cẩn cuối cùng đã quyết định quay trở lại công việc cũ và tiếp tục phát sóng trực tiếp vì đây là công việc duy nhất có quy định không quá nghiêm ngặt.
Kiếp trước, Diệp Cẩn là một blogger ẩm thực có hàng chục triệu người hâm mộ, cậu đăng video hướng dẫn chế biến các món ăn lên mạng và thỉnh thoảng phát sóng trực tiếp, số tiền kiếm được một khoảng kha khá mỗi tháng.
Với tình hình hiện tại của cậu thì cậu chỉ quen làm công việc này, nhưng cậu không biết nguyên liệu đã thay đổi bao nhiêu trong thời đại liên sao này, cũng không biết gia vị có đầy đủ hay chưa. Cậu hiện tại chỉ còn có 300 tinh tệ, nguyên liệu mua được rất có hạn.
Trong lúc Diệp Cẩn đang suy nghĩ xem có thể làm gì để kiếm tiền thì cái bụng đói cồn cào của cậu đã kêu inh ỏi. Xoa xoa cái bụng đói của mình, Diệp Cẩn nghĩ có lẽ mình nên tìm thứ gì đó lấp đầy cái bụng trước đã, nếu không thì cậu sẽ chết đói trước khi kiếm được tiền.
Diệp Cẩn đứng dậy và đi vào bếp lục lọi, trong tủ lạnh chỉ tìm được một túi dịch dinh dưỡng màu hồng, ngoài đồ dùng nhà bếp để đó ra thì chỗ nào cũng sạch sẽ, không có dấu hiệu sử dụng qua.
Cậu cầm túi dịch dinh dưỡng lên ngửi thử, nó có mùi giống như dâu tây. Sau khi ngửa đầu ra đổ vào miệng thì cảm giác đói trong bụng biến mất. Diệp Cẩn nhìn túi dịch dinh dưỡng nhỏ trong tay, cảm thấy khá kỳ diệu. Ngoại trừ mùi vị không ngon lắm thì nó có mùi dâu tây nhưng lại rất ngọt và hiệu quả giống như ăn một bữa cơm vậy.
Sau khi ổn định lại dạ dày thì Diệp Cẩn đăng ký một tài khoản trên nền tảng phát sóng trực và dự định sẽ bắt đầu phát trực tiếp sau khi nấu bữa trưa. Bắt đầu càng sớm càng tốt, cậu càng có thể kiếm tiền sớm nếu không cậu không thể nộp thuế tài sản vào ngày 15, vậy thì cậu phải sống lang thang trên đường phố.
Diệp Cẩn nhìn 300 tinh tệ còn lại, có chút không biết nên mua cái gì cũng không quen thuộc hoàn cảnh xung quanh nên cũng không biết mua đồ ở đâu.
Trong lúc loay hoay với quang não trên tay, Diệp Cẩn đột nhiên nghĩ đến dịch vụ giao hàng nhanh và giao đồ ăn tận nơi ở thế kỷ 21. Ở thời đại liên sao này công nghệ đã tiên tiến đến mức phải kinh ngạc.
Cuối cùng Diệp Cẩn thực sự tìm thấy trung tâm mua sắm trên quang não của mình, các mặt hàng được bán ở đó có nhiều loại khác nhau và chức năng của nó tương tự như taobao ở thế kỷ 21.
Thứ đầu tiên xuất hiện trên trang chủ là dịch dinh dưỡng. Diệp Cẩn thấy túi dịch dưỡng rẻ nhất chỉ có giá 100 tinh tệ, chẳng trách nguyên chủ vẫn luôn đói bụng, 300 tinh tệ trong tiền tiết kiệm chỉ đủ dùng trong một ngày, sau đó sẽ chết đói.
Diệp Cẩn lại nhấp vào phần phân loại đồ ăn lại phát hiện bên trong có rất nhiều đồ vật nhưng cậu lại rất ít quen thuộc, rất nhiều đồ vật có tên giống nhau nhưng hình dạng lại hoàn toàn khác.
Ví dụ, tên gọi là thịt lợn nhưng hình ảnh lại cho thấy nguyên mẫu của loài vật này trông rất giống một con nhím siêu lớn phủ đầy gai nhưng các đặc điểm khác thực sự lại là lợn, điều này khiến Diệp Cẩn có chút do dự khi mua.
*Chỗ này chắc nói là hình ảnh thì giống nhím nhưng miêu tả thịt lại giống thịt lợn.
Cuối cùng cậu chỉ mua một con cá, một túi gạo và một số gia vị cần thiết. Con cá này giống hệt con cá trên Trái Đất nhưng kích thước lớn hơn gấp đôi. Cậu không dám mua nhiều cũng không mua thêm nguyên khác có tên lạ mà cậu không hiểu.
Cậu cũng phát hiện trong trung tâm thương mại có rất ít rau, một số ít rau thông thường như bắp cải, củ cải, rau xanh đắt đến mức cậu không thể mua nổi. Để không bị đói sau này, Diệp Cẩn chỉ có thể tính toán xem mình đã mua bao nhiêu.
Nhìn số dư đã trở thành số 0, Diệp Cẩn lại cảm thấy sự cấp bách phải kiếm tiền, đây là lần đầu tiên cậu nghèo đến vậy. Cậu đã giàu hơn trong những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời trước, cậu đã định ra ngoài quanh và làm quen với hoàn cảnh xung quanh nhưng cậu không có một xu dính túi, điều này khiến cậu thấy bất an.
Như câu nói nếu bạn có thức ăn trong tay bạn sẽ không lo lắng. Nguyên tắc tương tự cũng áp dụng cho tiền bây giờ.
Diệp Cẩn đã tận dụng thời gian rảnh rỗi để dọn dẹp hết đồ dùng trong bếp để có thể cất nguyên liệu và chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp trước khi nguyên liệu được chuyển phát tới.
Vừa mới dọn dẹp xong bếp, chuông cửa vang lên Diệp Cẩn có chút lo lắng liệu có phải là hàng xóm hay không? Cậu không thừa hưởng được nhiều ký ức của nguyên chủ và thậm chí còn không nhận ra mọi người.
Diệp Cẩn cẩn thận đi đến cửa và phát hiện trên tường cạnh cửa có màn hình hiển thị. Diệp Cẩn nghiêng người nhìn màn hình thì thấy một con robot nhỏ đầu tròn, mình tròn đang đứng ở cửa.
Thấy là người máy đến, Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm, cậu mở cửa ra tò mò nhìn con người máy tròn tròn béo ú trước mặt, Diệp Cẩn thật sự muốn sờ vào cái đầu nhỏ tròn của nó.
“Qúy khách thân mến, đây là chuyến hàng liên sao của quý khách, xin hãy ký nhận”
Khi Diệp Cẩn tò mò nhìn con robot thì bảng điều khiển trên đầu nó lóe lên màu xanh lá cây, sau đó nó lấy ra một chiếc hộp lớn từ trong cái bụng béo, cầm trên tay và nói với Diệp Cẩn.
Cậu nhìn robot nhỏ lấy ra một cái hộp cực lớn từ các bụng béo đó, có chút kinh ngạc trước sự phát triển của khoa học kỹ thuật ở thời đại liên sao nhưng không ngờ nó còn có thể thu nhỏ hoặc phóng to đồ vật.
Cậu nhìn thấy ngay khi robot lấy hộp ra thì hộp chuyển phát nhanh đột nhiên lớn hơn.
Sau khi Diệp Cẩn nhận lấy hộp chuyển phát thì nói cảm ơn với người máy nhỏ, cậu không nhịn được mà chọc vào bụng người máy. Cậu rất tò mò về nguyên lý của công nghệ có thể khiến người máy lớn lên và nhỏ lại này. Không ngờ ánh sáng xanh trên khuôn mặt người máy đột nhiên biến thành một hình trái tim nhỏ màu đỏ.
“Quý khách, nếu thích Dun Dun thì giúp Dun Dun đánh giá năm sao nhé~”
Diệp Cẩn bị đánh giá năm sao làm cho sửng sốt, không ngờ thời đại vũ trụ lại có thể có đánh giá năm sao như vậy!
Khi Diệp Cẩn tỉnh táo lại, cậu thấy trái tim đỉ trên bảng điều khiển của con robot nhỏ đã biến thành năm ngôi sao màu xám có dấu cộng ở cuối.
Diệp Cẩn vô thức đưa tay ra, ấn vào dấu cộng năm lần, sau đó tất cả các ngôi sao đều sáng lên và giọng nói của con robot nhỏ lại vang lên :
“Cảm ơn đã đánh giá năm sao cho Dun Dun, rất hân hạnh được phục vụ quý khách!”
Sau khi Diệp Cẩn mang đồ trở về phòng bếp, cậu vẫn còn kinh ngạc về trí thông minh của người máy. Nếu có tiền cậu cũng muốn mua một con robot nhỏ để bầu bạn cùng cậu ở nhà. Bây giờ, khi chỉ có một mình ở thời đại liên sao này Diệp Cẩn luôn cảm thấy cô đơn và không thoải mái. cậu chỉ không nghĩ nhiều như vậy khi cậu bận rộn.
Diệp Cẩn thu lại suy nghĩ của mình và bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho buổi phát sóng trực tiếp…