Thời Gian Yêu Em Không Giới Hạn: Vạn Lần Vì Em Mà Động Lòng - Phần 10

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

16

Tôi còn có thể nói gì đây?

Lúc đó, chúng tôi đều ngây thơ cho rằng, mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy.

Không ngờ, tôi còn chưa xuất viện, vô số tin đồn bôi nhọ tôi đã lan tràn trên mạng.

Đủ các loại, trong đó có một tin, nói tôi quyến rũ một đạo diễn lớn, bị chính thất bắt gặp tại trận, tôi bị đánh cho một trận.

Triệu nữ sĩ và tôi đều biết rõ, là Dương Khai đang trả thù tôi, ông ta tung tin đồn khắp nơi, chẳng qua là muốn hủy hoại tôi.

Lúc dư luận đang sục sôi, mẹ của Cận Nhiên xuất hiện ở phòng bệnh của tôi.

Bà ta ném một xấp ảnh không biết lấy từ đâu, chụp cảnh tôi vào phòng Dương Khai, thẳng vào mặt tôi.

Trước mặt ba mẹ tôi, bà ta mắng: "Dương Khai với tôi mấy chục năm giao tình, Cận Nhiên gọi Dương Khai là chú, cô dám quyến rũ ông ta?"

Tôi muốn giải thích, bà ta cười lạnh: "Vợ của Dương Khai đích thân làm chứng, hôm đó bà ta bắt gặp cô ở phòng Dương Khai, cô còn muốn chối cãi gì nữa?"

Sau đó, tôi không giải thích gì thêm.

Có lẽ, bà ta muốn tin người bạn mấy chục năm của mình hơn, hoặc có lẽ, bà ta vốn dĩ không quan tâm sự thật là gì.

Thứ bà ta muốn, chẳng qua là nắm lấy cơ hội này, cắt đứt tình cảm giữa tôi và Cận Nhiên.

Tôi đồng ý.

"Dì à, dì về đi, đừng làm ầm ĩ trước mặt ba mẹ cháu, cháu sẽ chia tay với Cận Nhiên."

Khi Cận Nhiên trở về, tôi đã xuất viện được một thời gian.

Anh ấy không hề hay biết chuyện gì, tôi đề nghị chia tay, anh ấy bàng hoàng, mất phương hướng, cố gắng níu kéo, nhưng tôi kiên quyết không hề chừa đường lui.

Những năm này, điều khiến tôi đau lòng nhất, vẫn là ba mẹ tôi.

Dáng vẻ đau khổ tột cùng khi họ tận mắt chứng kiến con gái mình bị chà đạp, nhưng lại bất lực, ăn sâu vào tâm trí tôi.

Mỗi lần nhớ lại, tôi đều không thể tha thứ cho tất cả những chuyện đó.

Cũng từ giây phút ấy, tôi biết rõ rằng, tôi và Cận Nhiên, sẽ không có tương lai.

Sau chia tay một thời gian dài, tôi thực sự rất đau khổ, khóc hết đêm này đến đêm khác, lại không dám để bố mẹ và bạn bè xung quanh biết, đến khóc cũng không dám khóc thành tiếng.

Khi đã nguôi ngoai nỗi đau chia tay, việc đầu tiên tôi làm là phản kích.

Dù sức lực có yếu ớt, tôi vẫn phải liều c.h.ế.t với Dương Khai đến cùng.

Triệu nữ sĩ là một người khôn ngoan, khi nhận thấy có điều không ổn, chị ấy đã thu âm lại những lời lẽ đồi bại, đáng ghê tởm của Dương Khai.

Trong cuộc chiến dư luận đó, tôi thắng, nhưng cũng bị lột một lớp da.

Chuyện trong giới giải trí vốn dĩ thật giả lẫn lộn, hư hư thực thực, không ai có thể nói rõ ràng, và không ít người tin ông ta.

Có người an ủi tôi, có người vẫn bàng quan buông lời cay đắng khiến tôi đau nhói.

Một diễn viên mới vào nghề đối đầu với một đạo diễn gạo cội đã lăn lộn trong giới giải trí mấy chục năm, thắng cũng là thua.

Thời gian đó, tôi gần như bị phong sát, không ai dám tìm tôi đóng phim, sự nghiệp đình trệ hoàn toàn.

Tôi rơi vào vực sâu tăm tối, một mình cắn răng, vượt qua quãng thời gian đen tối nhất của cuộc đời.

Giờ đây, Dương Khai sau vài năm im hơi lặng tiếng, lại chạy ra kêu oan, chắc chắn là muốn kéo tôi vào vòng xoáy dư luận mới.

Đêm thứ hai tôi trốn trong phòng im lặng, Cận Nhiên trở về.

Tôi mở cửa thấy anh đứng ở hành lang, râu lún phún, cả người mệt mỏi.

Gió lạnh từ ngoài cửa ùa vào, tôi lại không thấy lạnh, im lặng đối diện với anh, không có ý định để anh vào.

Anh nhìn tôi một lúc, giọng khàn khàn: "Đừng làm ầm ĩ, anh hơi mệt."

Nghe những lời lẽ lạnh lùng của anh gần đây, anh đột nhiên dịu dàng, hàng phòng thủ tâm lý tôi đã dựng sẵn lập tức lung lay sắp đổ.

"Cho anh ngủ một lát." Anh nghiêng người bước vào, đưa tay kéo tôi lại.

Dường như trên đường về, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc tôi sẽ làm ầm ĩ, không ngăn cản, chỉ muốn tôi cho anh thời gian dưỡng sức.

Tôi thừa nhận, có một khoảnh khắc, tôi vừa muốn bật cười, lại vừa xót xa vô cùng.

Rốt cuộc vẫn là đau lòng, nên khi anh ôm tôi nhắm mắt lại, tôi thật sự không hề quấy.

Ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, đến cả hơi thở cũng nhẹ nhàng.

Chỉ là người này, vốn dĩ đã không an phận.

Rõ ràng vừa nói là mệt mỏi rã rời, vậy mà chui vào chăn chưa được mười phút, tay đã bắt đầu không yên.

Tôi giữ tay anh lại: "Không phải muốn ngủ sao?"

"Ừ." Anh cố ý dùng râu cọ vào cổ tôi, "Ngủ thôi."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo