Thời Gian Yêu Em Không Giới Hạn: Vạn Lần Vì Em Mà Động Lòng - Phần 9

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

14

Về chuyện đêm đó, tôi và Cận Nhiên đều ngầm hiểu ý, không ai nhắc đến.

Sáng sớm hôm sau, tôi đã trở về đoàn phim, vẫn lặng lẽ đóng phim, không dám nghĩ ngợi gì.

Vài ngày sau, Điền Tư Tư gọi video cho tôi, giả vờ thản nhiên kể về tin tức của Cận Nhiên.

Nói rằng anh ấy đã rời đi rồi.

Tôi cũng thản nhiên "Ừ" một tiếng, rồi không tiếp tục nói về những chuyện liên quan đến anh ấy nữa.

Điền Tư Tư cũng rất biết ý chuyển chủ đề: "Bộ phim này phải quay đến khi nào?"

"Mới quay được một phần ba, năm nay chắc phải ăn Tết ở đoàn phim rồi."

Thời gian quay dự kiến là bốn tháng, mà giờ đã gần cuối năm, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần ăn Tết tại đoàn phim.

Thời gian lặng lẽ trôi, gần đến Tết, hôm đó bị kẹt một cảnh, đến mười giờ tối mới đóng máy.

Tôi xem điện thoại, vô tình phát hiện một yêu cầu kết bạn trên WeChat.

Là Cận Nhiên!

Có những chuyện không ai nhắc, nhưng thật ra vẫn luôn giấu kín trong lòng, người này vừa xuất hiện, lại gợi lên bao nhiêu cảm xúc.

Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, rất lâu không nhúc nhích.

Đến ngày thứ ba tôi ngâm đơn xin kết bạn của anh mà không chấp nhận, cuối cùng tôi cũng nhận được điện thoại của anh.

Vừa lúc giờ nghỉ giữa cảnh quay, nam chính Ngôn Lộ đang ngồi ngay cạnh tôi.

Trong điện thoại, giọng của Cận Nhiên bị tiếng gió thổi có chút rời rạc: "Tại sao không chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh?"

Tôi lập tức nhớ ra, hôm đó ở bữa tiệc nướng, tôi cũng đã hỏi anh câu này.

Anh đã trả lời tôi thế nào nhỉ?

Đúng rồi, anh ta không thèm để ý đến tôi.

"Chẳng phải anh cũng không chấp nhận yêu cầu của em sao?" Tôi hùng hồn đáp trả: "Vậy tại sao em phải để ý đến anh?"

Anh ta tức giận bật cười: "Đào chuyện cũ?"

"Anh giờ mới biết tôi thù dai à."

Cận Nhiên im lặng, trong ống nghe chỉ có tiếng gió rít gào.

Một lúc sau, anh ta nín cười: "Vài hôm nữa anh về tìm em."

Tim tôi trong khoảnh khắc trào dâng, còn chưa kịp lên tiếng, Ngôn Lộ đã ghé lại gần, chỉ vào một bài phỏng vấn trên điện thoại bảo tôi xem.

Nữ MC cố ý tạo chủ đề, hỏi: "Đạo diễn Dương Khai, sau này còn có thể thấy anh và tiểu hoa Ngu Miên hợp tác không?"

Lão súc sinh im hơi lặng tiếng nhiều năm, nay lại nhảy ra, ông ta ngạo mạn cười khẩy: "Sao tôi có thể hợp tác với loại người vong ơn bội nghĩa đó, năm xưa nếu không nhờ tôi, cô ta có được ngày hôm nay?"

Nữ MC: "Vậy có nghĩa là chuyện năm đó cô ấy công khai tố cáo anh định giở trò quy tắc ngầm, đều là do cô ấy tự biên tự diễn?"

Dương Khai: "Đương nhiên, tôi tốn công tốn sức nâng đỡ cô ta, còn bị cắn ngược lại, người sáng mắt đều hiểu rõ mọi chuyện."

Tôi nắm chặt điện thoại, cảm giác như toàn bộ sức lực đều bị rút cạn.

Nhiều năm trôi qua, chuyện cũ lại bị nhắc lại, tôi biết Dương Khai thấy tôi nổi tiếng nên muốn dùng tôi để tạo tin tức, mưu đồ Đông Sơn tái khởi.

Chuyện này trong giới giải trí chẳng có gì lạ, tôi cũng chẳng để tâm đến loại hề hề nhãi nhép này.

Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên nhớ đến mẹ của Cận Nhiên, nhớ đến cảm giác đau rát khi bà ta ném xấp ảnh vào mặt tôi.

Nhớ đến những lời bà ta nói hôm đó.

"Dương Khai và tôi có mấy chục năm giao tình, Cận Nhiên gọi Dương Khai là chú, cô lại đi quyến rũ ông ta?"

"Cận gia, vĩnh viễn không thể chấp nhận loại phụ nữ dơ bẩn như cô."

Bên tai, Cận Nhiên đang nói, giọng trầm thấp mang theo tình ý nóng bỏng: "Ngu Miên, chúng ta bắt đầu lại nhé."

Những gai nhọn và tình cảm trong lòng tôi cùng nhau điên cuồng trỗi dậy, giằng xé lẫn nhau.

Cuối cùng, tôi cảm thấy đau đớn.

Tôi cong môi cười nhạt thê lương: "Cận Nhiên, chúng ta không có tương lai."

15

Lời vừa dứt, tôi không cho anh ta cơ hội nói, dứt khoát cúp điện thoại.

Anh ta gọi lại, tôi lặng lẽ nhìn màn hình điện thoại không ngừng nhấp nháy.

Một lát sau, tôi đột nhiên trở nên cáu kỉnh, phát điên lên đập điện thoại xuống đất, vỡ tan tành.

Ngôn Lộ giật mình, ngây người không kịp phản ứng.

Triệu nữ sĩ nghe tiếng chạy đến, vẫn còn đang nghe điện thoại, thấy tôi như vậy, vội vàng cúp máy.

Chị ấy ôm lấy tôi, nhẹ nhàng dỗ dành: "A Miên, đừng sợ, có chị ở đây."

Tôi không nói nên lời, vùi đầu vào vai chị ấy, không dám để người khác thấy nước mắt, lặng lẽ làm ướt vai chị.

Tôi cảm thấy đau.

Triệu nữ sĩ đưa tôi về khách sạn, đích thân đi giao thiệp với đoàn làm phim, dời lịch diễn của tôi lại sau.

Hôm nay, tôi lại nhớ về chuyện cũ khiến tôi đau đớn cả đời.

Năm thứ hai vào nghề, tôi đoạt giải "Tân binh" xuất sắc nhất, có dấu hiệu nổi tiếng.

Sau đó, tôi nhận được một bộ phim của đạo diễn Dương Khai.

Tối hôm trước ngày khai máy, vừa đến khách sạn, tôi nhận được điện thoại của trợ lý đạo diễn Dương Khai, nói là đạo diễn muốn trao đổi về vai diễn của tôi.

Trong phim đó, tôi không phải nữ chính, tôi thầm nghĩ, đạo diễn lại đích thân nói chuyện với một diễn viên hạng hai như mình sao?

Vừa bất ngờ vừa có chút lo lắng.

Vì thế, trước khi đi, tôi gọi cho Triệu nữ sĩ.

Lúc đó, Triệu nữ sĩ đích thân đưa tôi đến phim trường, trên đường về nghe chuyện này, chị ấy trầm ngâm một lát, uyển chuyển nói với tôi: "Dương Khai tiếng tăm không tốt trong giới, nhưng bối cảnh hùng hậu, đừng dễ chọc vào ông ta."

Chắc chị ấy cũng thấy việc Dương Khai gọi tôi đến phòng khuya là không hay, nên bảo tôi mang theo điện thoại, giữ liên lạc với chị ấy.

Tôi đến phòng của Dương Khai.

Ông ta uống rượu ngon, cứ nằng nặc đòi tôi uống cùng, tôi từ chối.

Ông ta có chút không vui, nhưng vẫn giả bộ diễn hai màn với tôi, rồi dần dà bóng gió ám chỉ: Tối nay sẽ cho tôi cơ hội diễn thêm.

Đúng, ngủ với ông ta.

Lúc đó tôi mới ngoài hai mươi, từ nhỏ đã luyện múa, theo lời Cận Nhiên thì dáng dấp cân đối, thân hình mềm mại.

Dương Khai hơn năm mươi tuổi, ánh mắt dâm dật nhìn tôi chằm chằm, bộ mặt vô cùng khó coi.

Tôi sợ hãi đứng dậy định đi, Dương Khai liền ném vỡ chén rượu, mặt đỏ tía tai mắng tôi không biết điều.

Khi tay ông ta chạm vào người tôi, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Uất ức và phẫn nộ, tôi cầm lấy chiếc đèn bàn trên bàn bên cạnh, bất chấp tất cả đập mạnh vào đầu ông ta.

Đầu ông ta bê bết máu, giận dữ như một con ch.ó điên, túm tóc, tát mặt, đạp vào bụng tôi.

Khi Triệu nữ sĩ dẫn người xông vào, tôi gần như hấp hối.

Sau này mới biết, chị ấy không yên tâm nên đã quay xe trở lại.

Chị ấy đã nghe rõ mọi chuyện qua chiếc điện thoại tôi giấu trong túi vẫn đang gọi cho chị ấy.

Tôi được đưa vào bệnh viện, Triệu nữ sĩ báo cảnh sát.

Dương Khai và tôi đều ở bệnh viện, cảnh sát đến, đồng thời người của Dương Khai cũng tới.

Tôi không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Triệu nữ sĩ đã giao thiệp cả đêm với đám người kia, hôm sau thì vô cùng chán nản.

Chị ấy khuyên tôi: "Dương Khai bằng lòng bồi thường cho em, chúng ta ra giá, giải quyết riêng."

Chị ấy nói: "Tiểu Miên, sau này chúng ta còn phải sống trong giới này, chuyện này nếu làm lớn, sự nghiệp của em cũng tiêu tan."

Tôi đau đến không nói nên lời, ba mẹ tôi vội vàng chạy đến, nghẹn ngào đồng ý giải quyết riêng.

Họ xin lỗi tôi: "Miên Miên, ba mẹ vô dụng, Dương Khai có nhiều mối quan hệ, thế lực lớn, chúng ta không đấu lại người ta."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo