Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
18
Hôm đó anh đi, tôi ngủ một giấc mê man rồi tỉnh dậy, liền thấy mình lên hot search.
Triệu nữ sĩ vẫn không thể ngăn chặn được tin đồn năm xưa tôi bị đạo diễn Dương Khai "luật ngầm", chuyện thật giả lẫn lộn, ồn ào náo động.
Người hiểu chuyện thì lên tiếng bênh vực: "Lão già dê Dương Khai đã bị vạch trần rồi, còn lôi chuyện này ra "xào tác" nữa à, thật vô liêm sỉ!"
Kẻ không biết hoặc anti-fan thì ác ý thổi phồng: "Diễn xuất của Ngu Miên tệ như vậy, mấy năm nay nổi tiếng như thế, bảo không có kim chủ chống lưng ai tin? Vậy nên việc đạo diễn Dương Khai bị hãm hại cũng chẳng có gì lạ."
Triệu nữ sĩ cảm thấy có lỗi với tôi, cứ lặp đi lặp lại xin lỗi.
Tôi ngược lại thấy thoải mái: "Chị là người kỳ cựu trong giới giải trí rồi, sao còn nóng nảy vậy? Chuyện này, bỏ đi thôi."
Chẳng ai quan tâm sự thật, khán giả thích tin vào những gì họ tự tưởng tượng hơn.
Vì chuyện này mà Triệu nữ sĩ tạm dừng mọi công việc của tôi, tôi hiếm khi được về nhà trước Tết.
Tuyết dồn cả mùa đông, cứ thế mà rơi không ngớt.
Tôi hoàn toàn thả lỏng, như thể trút bỏ hết khí lực toàn thân, vừa về đến nhà đã đổ bệnh không báo trước.
Điền Tư Tư đến thăm tôi, vẻ mặt đầy tâm sự.
Tôi thấy cô ấy mấy lần muốn nói rồi lại thôi, đoán được đôi điều.
"Cận Nhiên tìm cậu rồi?"
Điền Tư Tư ngạc nhiên mở to mắt, "Cậu biết rồi?"
"Tớ đoán." Tôi véo má cô ấy, trêu chọc: "Cậu cái gì cũng viết lên mặt, tớ muốn giả vờ không biết cũng không được."
"Đâu có."
Cô ấy thở dài, "Vậy tớ nói cho cậu biết, Cận Nhiên tìm tớ hỏi năm năm trước có chuyện gì xảy ra không?"
Tôi nhướng mày: "Cậu nói rồi à?"
"Chứ sao lại không nói?" Cô ấy khoa trương làm động tác cứa cổ, "Bộ dạng anh ta như thế, tớ mà không nói, chắc anh ta bóp c.h.ế.t tớ mất."
Tôi nhịn không được bật cười, nhưng lại không biết nên nói gì tiếp.
"Lâm Viễn Chu nói với tớ, Cận Nhiên thật sự không biết chuyện cậu xảy ra, cũng không biết mẹ anh ta tìm cậu, năm đó anh ta giận cậu c.h.ế.t đi được, ba năm trời không thèm về nhà."
"Sau này anh ta có về vài lần, nhưng mọi chuyện đã đổi khác, hai người cũng không gặp lại, Lâm Viễn Chu cũng không dám nhắc lại chuyện cũ với anh ta."
Tôi nhìn những bông tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Anh ta không biết cũng tốt, ít nhất không phải khó xử giữa tớ và mẹ anh ấy."
Cận Nhiên nhìn mạnh mẽ vậy thôi, chứ thật ra là người mềm lòng nhất, trọng tình nghĩa, lại hiếu thảo.
Tôi không có ảo tưởng viển vông rằng mình có thể thắng trong cuộc chiến với mẹ anh.
Cho dù tôi thắng thật, anh ta và gia đình trở mặt, kiên quyết ở lại nước mình.
Nhưng tình cảm rồi cũng sẽ phai nhạt theo năm tháng, giằng co vài năm, còn lại được gì chứ?
Thà dừng lại ở năm tháng tươi đẹp nhất, còn hơn rơi vào tình cảnh khó xử.
Mỗi khi nhớ về anh, tim tôi vẫn rạo rực.
"Sao lại là khó xử?" Điền Tư Tư bĩu môi không đồng tình, "Chuyện này rõ ràng là do mẹ anh ta không đúng, bà ta biết rõ cậu và Cận Nhiên tốt đẹp thế nào, lại dễ dàng tin lời lão già Dương Khai kia, chà đạp cậu không ra gì."
"Thôi đi, mọi chuyện qua rồi." Tôi không muốn nhắc lại nữa.
"Cậu thì qua rồi, lần này đến lượt Cận Nhiên không qua nổi."
Tôi rõ ràng nói là buông bỏ, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi thăm, "Anh ấy làm sao?"
"Ai mà biết được, dù sao lúc anh ta rời khỏi nhà tớ, trông đáng sợ lắm, như muốn đi g.i.ế.c người ấy."
"Anh ấy sẽ không làm vậy." Tôi chắc chắn.
Điền Tư Tư cười khẩy: "Cậu đúng là chẳng biết gì cả, lần trước anh ta về đã nộp đơn xin chuyển công tác rồi, nghe nói vừa mới được duyệt, nếu không thì anh ấy việc gì phải chờ lâu như vậy mới về tìm cậu."
Tôi ngẩn người, trong lòng nhất thời cảm thấy phức tạp.
"Tớ đoán Cận Nhiên sau khi chuyển công tác về, sẽ cầu hôn cậu." Điền Tư Tư ôm đầu gối nhảy đến bên cạnh tôi, "Hôm nọ Lâm Viễn Chu nói với tớ, chắc chắn là Cận Nhiên cố ý nói cho anh ấy địa chỉ xem mắt của mình."
Tôi buồn cười hỏi: "Sao lại nói vậy?"
"Hừ, anh ta đang đợi cậu đến đấy, giận dỗi thôi."
Tôi nhớ lại dáng vẻ giận dữ của Cận Nhiên hôm đó, không tin lắc đầu: "Trông anh ấy đâu có vẻ muốn tớ đến."
"Khẩu thị tâm phi thôi." Điền Tư Tư liếc mắt, "Sau này Lâm Viễn Chu gặp lại cô gái xem mắt với Cận Nhiên, cậu đoán cô ta nói gì?"
"Gì cơ?"
"Cận Nhiên xin lỗi cô ta, rồi nói là..." Điền Tư Tư hắng giọng, cố ý bắt chước Cận Nhiên, nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: "Năm mười tám tuổi tôi đã xác định, vợ tôi, chỉ có thể là cô gái trong xe ngoài kia."