Thời Gian Yêu Em Không Giới Hạn: Vạn Lần Vì Em Mà Động Lòng - Phần 13

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

19

Bệnh uể oải mấy ngày, năm mới lặng lẽ đến.

Tôi thật sự không muốn dính vào chuyện giới giải trí, đến điện thoại cũng chẳng buồn xem.

Nhân lúc rảnh rỗi, tuyết cũng ngớt, tôi lên đường về quê.

Ba mẹ thấy tôi về, không hỏi gì cả, kéo tôi vào nhà, nói chuyện nhà, chỉ là không nhắc đến chuyện của Dương Khai.

Bao năm lăn lộn trong giới giải trí, tôi cũng đã thật sự trở nên rộng lượng hơn.

Họ không nhắc, tôi cũng mừng được tự do, vui vẻ cùng ba tôi đánh cờ, giúp mẹ tôi một tay, ở nhà buồn chán thì gói ghém kín mít rồi chạy ra ngoài.

Hứng lên, tôi cũng có thể ở góc phố cùng đám trẻ con đắp người tuyết cả tiếng đồng hồ.

Đến cả mấy chuyện cãi vã vặt vãnh của mấy bà hàng xóm, tôi cũng có thể ngồi chống cằm xem cả buổi ngoài ngõ, cười ha ha.

Khói lửa nhân gian, an ủi lòng người nhất.

Sáng sớm giao thừa, Triệu nữ sĩ gọi một cuộc điện thoại đến nhà tôi.

Tôi không có nhà, ba tôi nghe máy.

Ông ấy thuật lại ngắn gọn: Chị ấy bảo không gọi được điện thoại cho con, không tìm thấy con đâu, nên gọi về nhà, bảo ba nhắn lại với con là mọi chuyện đã kết thúc rồi, ăn Tết vui vẻ, sau Tết về làm việc.

Tôi hơi tò mò, lâu lắm rồi mới mở Weibo ra xem.

Tôi rất kinh ngạc, dưới bài viết của lão già Dương Khai lại có một bài viết dài.

Ông ta tỉ mỉ thuật lại sự thật năm xưa, sám hối, xin lỗi, đồng thời tuyên bố giải nghệ vĩnh viễn.

Chuyện này quá khó tin, tôi tò mò gọi điện cho Triệu nữ sĩ.

Triệu nữ sĩ thản nhiên nói: "Chuyện này không phải chị làm, em cũng biết, Dương Khai có chút bối cảnh, chúng ta không động được ông ta."

"Vậy đã xảy ra chuyện gì?" Tôi cười nói, "Chẳng lẽ lương tâm ông ta đột nhiên trỗi dậy?"

"Không thể nào." Triệu nữ sĩ cười lạnh, "Lương tâm? Thứ đó ông ta chưa từng có."

Tôi bật cười, vui vẻ nói: "Đúng thật."

"Nhưng chị nghe được chút phong thanh, Dương Khai gặp xui xẻo rồi, tối qua vào viện, bị thương không nhẹ, còn bị dọa mất mật, chỉ còn thoi thóp."

Tôi giật mình kinh hãi nghĩ đến Cận Nhiên.

Lại không dám tin lắc đầu, mấy năm nay, tính tình anh trầm ổn hơn nhiều, không đến mức kích động như vậy.

Nghĩ không ra, cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Triệu nữ sĩ, tôi ngủ một giấc từ trưa đến tối mịt, bị mẹ tôi lôi ra khỏi chăn: "Ôi chao, tiểu tổ tông của tôi ơi, dưới nhà náo nhiệt ầm ĩ cả lên, con còn ngủ say như c.h.ế.t thế này."

Tôi ngồi trên giường vẫn còn mơ màng, làm nũng với mẹ: "Ăn cơm thì gọi con sau mà, con buồn ngủ lắm cơ."

"Bảo bối, tối nay ngủ lại đây nhé, hai năm nay con không về nhà ăn Tết, năm nay khó khăn lắm mới về, cậu dì, ông bà ngoại đều đến cả đấy."

"Từ nhỏ mọi người đã thương con rồi, đừng có mà vô ơn đấy."

Mẹ sợ tôi lười không chịu dậy, đích thân động tay thay quần áo cho tôi.

Trong thoáng chốc, tôi lại nghĩ đến chuyện giữa tôi và Cận Nhiên.

Nhà tôi tuy không hiển hách bằng nhà họ Cận, nhưng hơn ở chỗ có tình yêu thương.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn được cưng chiều, hễ hờn dỗi chút là người nhà lại dỗ dành như dỗ trứng, chưa từng phải chịu ấm ức lớn bao giờ.

Thế nên, tôi được nuông chiều thành ra tính tình tiểu thư, lòng tự trọng cao ngút trời.

Có lẽ tủi thân lớn nhất đời này, chính là sự sỉ nhục mà mối tình với Cận Nhiên mang lại.

Tôi bị mẹ ép mặc chiếc váy đỏ tươi dành riêng cho ngày Tết, đi một vòng chào hỏi họ hàng, thu về một xấp lì xì nặng trịch.

Giữa chừng Tạ Nhiêu gọi điện thoại đến, sợ những lời trêu ghẹo của cô ấy làm kinh động đến người thân trong nhà, tôi chạy ra ngoài cửa nghe máy.

Cậu em họ trẻ tuổi đẹp trai nhà dì chạy đến gọi tôi ăn cơm, thấy tôi vẫn chưa nói xong điện thoại, liền ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ.

Không biết cậu ta nổi cơn gì, đột nhiên cúi người, một tay vòng qua cổ tôi, ghé sát vào tai.

Tôi giật mình, định đẩy cậu ta ra.

Thiếu niên nhướng mày cười đểu: "Chị, đừng động, có gã kia nhìn chị nãy giờ."

Cậu ta cố ý giở trò, khoác cổ tôi làm vẻ thân mật: "Gã là cái tên xấu xa nhà họ Cận mà mẹ em hay nhắc tới à?"

Tim tôi chợt rung động, vội quay đầu nhìn lại.

Trời đông giá rét, hai bên đường là hàng cây ngô đồng tiêu điều, cành cây khẳng khiu trĩu xuống, chiếc SUV đen đậu bên đường đã được một lúc, trên xe phủ một lớp tuyết mỏng.

Cận Nhiên mặc đồ đen gọn gàng, khoanh tay dựa vào cửa xe, ngậm điếu thuốc, lười biếng nhìn về phía tôi.

Anh cứ đứng tùy tiện như vậy, vẻ bất cần trên mặt lại dễ dàng khiến người ta xao xuyến.

Tôi thầm bĩu môi, tự mắng mình: Đồ vô dụng.

"Cấm nói với người nhà chuyện anh ấy đến." Tôi kéo cậu thiếu niên đang bám trên người mình ra, cảnh cáo.

Cậu ta nhún vai: "Em không nói thì họ không biết chắc?"

Thằng nhóc mười chín tuổi ranh ma như khỉ, nhìn thấu đáo: "Người ta đuổi đến tận đây rồi, chuyện này, phải ra mắt phụ huynh thôi."

"Cút." Ánh mắt như muốn lột da rút xương dán chặt sau gáy, tôi chẳng hơi sức đâu mà đôi co với nó.

"Vâng ạ." Nó cười hề hề chạy vào nhà.

Tôi hít sâu một hơi, chậm rì rì tiến đến trước mặt Cận Nhiên.

Cũng chẳng thèm nhìn anh, cúi gằm mặt dùng mũi chân đá đá tuyết: "Sao anh lại đến đây?"

Từ hôm rời khỏi khách sạn, anh bặt vô âm tín.

Mất hút tăm hơi, tôi cứ tưởng, mọi chuyện đến đó là xong.

Gió từ con đường ngô đồng thổi tới, lay rụng tuyết đọng trên cành, tôi nghiêng người né tránh.

Tuyết chưa kịp tránh, tôi đã bị anh kéo vào lòng.

Môi anh lập tức phủ xuống, mang theo chút vị trừng phạt.

Giữa trời đông giá rét, tôi vốn lạnh run cầm cập, chỉ một thoáng, người đã nóng bừng.

Tôi dù có ương bướng đến đâu, cũng không thể không thừa nhận.

Cái kiểu bá đạo đè xuống là hôn của anh, quả thực rất có tác dụng với tôi.

Lần nào cũng vậy, chưa từng thất bại.

Anh rũ mắt nhìn tôi, khóe mắt thoáng nét cười lạnh lùng: "Chơi bời dữ dội nhỉ?"

Tôi khẽ ngẩn người, lập tức hiểu ra, anh ấy đang nói đến cảnh tượng thân mật vừa rồi giữa tôi và thằng em họ ngốc nghếch.

Cái ghen này, đúng là to vãi.

"Thích thế đấy, sao nào?" Tôi không thèm giải thích.

Haizz, đúng là tự mình chuốc lấy.

Cận Nhiên hừ lạnh: "Em gọi nó qua đây, giúp anh hỏi xem chọn tay hay chọn chân?"

Tim tôi thót một cái.

Trong đầu hiện lên những lời anh ấy từng nói, nếu thằng nhóc nào dám trêu tôi, anh ấy sẽ đi phế tay chân nó.

"Thằng nhóc nhà dì út em, nó cố tình đấy." Tôi thành thật khai báo.

Cận Nhiên lúc này mới hài lòng, nhếch mép cười.

Tôi có cảm giác bị anh nắm thóp, bất mãn liếc xéo anh một cái.

Ánh mắt chợt lia đến, tôi thấy mu bàn tay phải của anh có vết thương mới.

Bị trầy da, đóng vảy máu, đặc biệt là các khớp xương ngón tay nhô lên, sưng đỏ rất nặng.

Tôi nhíu mày, "Sao lại bị thương thế này?"

Có đau lòng không?

Câu trả lời là có.

Phải biết rằng, hồi còn yêu nhau, mỗi lần anh ấy tập luyện về, không tránh khỏi mang theo vài vết thương, tính tôi lại mềm yếu, lần nào thấy anh ấy bị thương là lại khóc.

Thật sự không phải giả vờ, nước mắt cứ trào ra không kìm được.

Khóc là vì tình cảm chân thành, yêu cũng đã khắc cốt ghi tâm.

Cận Nhiên thần kinh thô kệch, anh lại không thấy đau, thấy tôi khóc, anh có chút dở khóc dở cười.

Đương nhiên là phải dỗ rồi.

Rất nhiều lần anh ấy đều đùa: "Mỗi lần bị thương anh đều phải chuẩn bị trước bản nháp, xem phải dỗ con quỷ mít ướt ở nhà thế nào, thật phiền phức."

Miệng thì chê, nhưng ôm tôi lại chẳng dám dùng sức mạnh một chút nào.

Cái người này, miệng thì nói không thích nhưng thân thể lại rất thật thà.

Cận Nhiên liếc nhìn bàn tay bị thương của mình, không hề để ý nói: "Đánh một thằng cháu rùa già, không kiềm chế được."

Tôi lập tức nghĩ đến Dương Khai, đột nhiên cảm thấy ông ta có chút đáng thương.

Với cái thân hình của Dương Khai, chắc chắn không chịu nổi vài cú đ.ấ.m của Cận Nhiên.

Có thể khiến Cận Nhiên đánh đến tay thành ra thế này, chắc Dương Khai không c.h.ế.t cũng tàn.

Hơn nữa, ông ta còn kiêng dè nhà họ Cận, không dám hé răng, chỉ có thể chịu đựng.

Tôi thật sự bị xúc động, cơn muốn khóc lại trào lên, nhưng cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

"Đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy, vì loại người đó, không đáng." Tôi nghiêng đầu nhìn sang một bên, sợ anh ấy nhận ra cảm xúc của tôi không ổn.

Cận Nhiên lạnh lùng nhếch môi: "Nhiều người thấy cả rồi, ông ta tự nguyện lên đài đấu với anh, anh có ép ông ta đâu?"

Tôi khẽ thở phào, cuối cùng anh cũng đã chín chắn, biết lo liệu chu toàn, biết giải quyết hậu quả.

Xem ra cũng có chút thủ đoạn.

Anh xoay mặt tôi lại, cúi người nhìn thẳng vào mắt tôi: "Lão tử chỉ thấy thiệt, vì chuyện này mà em làm ầm ĩ với lão tử suốt năm năm."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo