Thời Gian Yêu Em Không Giới Hạn: Vạn Lần Vì Em Mà Động Lòng - Phần 14

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

21

Câu nói này đánh trúng tim đen trong lòng tôi.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh: "Thật ra anh biết rõ, dù Dương Khai có bắt nạt em thế nào, cũng không đủ để em chia tay với anh."

Sự trớ trêu trong chuyện chia tay của chúng ta là cả hai đều hiểu rõ tình cảm của đối phương, tin chắc vào tình yêu đó.

Nhưng cuối cùng vẫn chia lìa.

Giữ nguyên tư thế đối diện với tôi, nhưng lại im lặng.

Anh hiểu ý tôi, chỉ là, anh có thể dùng thủ đoạn với Dương Khai, nhưng căn nguyên lớn nhất lại nằm ở mẹ anh.

Đây là một lựa chọn khó khăn cho bất kỳ ai.

Tôi không chịu nổi sự im lặng ngột ngạt này, đè nén sự bồn chồn trong lòng, chậm rãi nói: "Ba mẹ em từ nhỏ đã dạy em rằng con gái phải có lòng tự trọng và kiêu hãnh."

"Dù rất muốn có một thứ gì đó, nhưng nếu nó có thể làm tổn thương em, thì phải biết kiềm chế."

Tôi chưa bao giờ phủ nhận tình cảm dành cho Cận Nhiên, trước khi mẹ anh ấy xuất hiện, tôi đã nghĩ đến việc chọn loại mộ nào cho chúng tôi sau này rồi.

Tình cảm ấy rất dài, dài đến tận điểm cuối.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi chôn giấu nó lặng lẽ trong tháng năm.

Tôi nói ra một tràng dài như vậy, cảm giác đau lòng là có thật, nhưng tôi luôn tin rằng vết thương sẽ lành.

Nếu không có khả năng tự an ủi bản thân, lúc chia tay tôi đã không thể vượt qua, sớm đã vứt bỏ tôn nghiêm cầu xin anh ấy quay lại vô số lần rồi.

"Nói xong rồi?" Cận Nhiên đứng thẳng người, hai tay đút túi quần, cúi mắt nhìn tôi, "Đến lượt anh rồi phải không?"

Tôi im lặng.

Anh ấy vẫn có thể cười rất tùy ý: "Trước hết, em muốn dứt khỏi anh, quả thực là chuyện hoang đường."

"..." Tôi cạn lời.

Cận Nhiên đại gia nói chuyện thật cứng rắn, đến cả cơ hội phản bác cũng không định cho tôi.

Tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe theo.

"Em không muốn bước chân vào cửa nhà họ Cận, không muốn gọi bà ấy một tiếng mẹ, thì không gọi."

"Anh cũng không muốn thấy em phải khúm núm đi lấy lòng bà ấy, càng không nỡ để bà ấy làm em phải chịu uất ức."

"Việc bà ấy là mẹ anh, anh không thể thay đổi. Tương tự, em là lựa chọn duy nhất, vĩnh viễn không lay chuyển của anh trong cuộc đời này, cũng không thể thay đổi."

"Em không muốn kết hôn, vậy chúng ta không kết, nhưng chúng ta phải tuyệt đối trung thành với nhau."

Một cơn sóng nhiệt trào dâng trong lòng, như muốn nhấn chìm tôi.

Anh không phải là người giỏi ăn nói, những lời này hôm nay, hẳn là đã cân nhắc vô số ngày, trong sự lặp đi lặp lại khó che giấu tình ý mãnh liệt.

Da mặt tôi mỏng, cãi nhau hay làm nũng với anh, tôi đều rất giỏi.

Nhưng đối diện với lời thổ lộ chân thành và sâu sắc như vậy của anh, tôi lại thấy ngượng ngùng.

"Đồ chó chết, dẻo miệng thật." Tai tôi chợt đỏ lên, "Anh có bản lĩnh thì đi nói những lời này với bố mẹ em một lần nữa xem."

Tôi thừa nhận, tôi là một kẻ nhát gan, không dám đối diện với tình cảm sâu sắc của anh.

Rõ ràng đã bị anh thuyết phục, nhưng vẫn không chịu nhả lời.

Từ rất sớm, tôi đã không còn chấp nhất vào chuyện kết hôn, yêu hay không yêu, chưa bao giờ là thứ có thể quyết định bằng một tờ giấy.

Vì tôi có sự tự tin tuyệt đối, có tiền, có nhan sắc, có khả năng yêu hết mình, cũng có dũng khí rời đi. Cái lo "hồng nhan phai tàn, tình yêu nhạt phai" chỉ là kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền não.

Với tôi, dù có hôn nhân mà không có tình yêu thì cũng chẳng đáng một xu.

Thà hướng tới tự do còn hơn phải sống mòn mỏi, hèn mọn làm kẻ giữ mả cho cuộc hôn nhân.

Khóe môi Cận Nhiên cong lên nụ cười tà mị: "Được thôi, dẫn anh về nhà ăn bữa cơm tất niên, anh từ từ nói chuyện với họ."

22

Anh ấy cũng dám thật!

"Anh nằm mơ đi." Tôi chùn bước, "Hiện tại em không thể trả lời anh được, anh về trước đi."

Người nhà tôi vốn đã không có thiện cảm với nhà họ Cận, Cận Nhiên mà dám đến nói những lời này, chắc chắn sẽ bị xé xác mất.

Điện thoại đúng lúc vang lên, là mẹ tôi gọi.

"Mẹ em giục về ăn cơm rồi." Tôi chột dạ nhìn về phía cửa, sợ có người ra tìm, cầm điện thoại chạy về nhà.

Chạy được vài mét, không nhịn được lại ba chân bốn cẳng chạy ngược trở lại.

Đâm sầm vào lồng n.g.ự.c anh, kiễng chân ôm lấy cổ anh, nhanh chóng hôn một cái: "Chúc mừng năm mới."

Cận Nhiên khựng lại một chút, tôi thừa cơ rút lui, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Dù tôi mà chậm chân chút thôi, nhất định đi không nổi rồi.

Khéo thay, vừa vào sân đã gặp ngay mẹ già đang đi tìm tôi.

"Ai đến đấy?" Mẹ tôi ngó đầu ra ngoài.

Tôi vội khoác tay bà kéo vào nhà, "Không ai cả, con gọi điện thoại thôi."

Mẹ tôi liếc tôi một cái, không nói gì.

Bữa cơm trên bàn rôm rả, nghĩ đến việc Cận Nhiên một mình lái xe đường dài ngày Tết, tôi có chút không yên.

Đúng là nghĩ đến ai người ấy đến, vừa nghĩ thì tin nhắn của anh tới luôn.

Tôi lén lút mở tin nhắn, tránh ánh mắt mọi người trên bàn, chỉ có một tấm hình.

Khung cảnh là một quán mì nhỏ, trên bàn một bát mì giản dị.

Không có chữ nào, nhưng tôi hiểu ngay.

Lại chơi trò đoán ý với tôi à? Rõ ràng là đang tố tôi nhẫn tâm, mình thì ăn tiệc linh đình, còn anh thì một mình đón Tết húp mì lạnh lẽo.

Tôi biết tỏng ý đồ của anh, nên không để anh được như ý.

Nhanh tay gõ chữ đáp trả: Ồ, Cận đại gia sa sút thế rồi à, đến quả trứng cũng không nỡ thêm sao?

Tưởng tượng đến vẻ mặt tức tối nhướn mày của anh khi đọc tin nhắn, khóe miệng tôi không khỏi cong lên.

Đợi một lát không thấy anh trả lời, tôi nhanh chóng ăn xong cơm, nhận lấy bát canh ấm lòng mẹ đưa.

Một ngụm canh vừa vào miệng, điện thoại vang lên, tôi mở màn hình ra xem: Thêm một người nữa, em chịu được không?

"Phụt."

Canh trong miệng suýt chút nữa phun ra, tôi vội vàng luống cuống tìm giấy.

Mẹ tôi vỗ lưng giúp tôi vuốt ngực: "Uống chút canh cũng bị sặc, hấp tấp."

Đồ biến thái!

Tôi đỏ mặt, trong lòng thầm chửi rủa Cận Nhiên không biết bao nhiêu lần.

Các bậc trưởng bối vẫn còn đang uống rượu trò chuyện, tôi ngồi đó bồi.

Nửa tiếng sau, Cận Nhiên thấy tôi không để ý đến anh, chậm rãi gửi đến một câu: Bồi ba mẹ em xong rồi à? Đến khi nào mới tới lượt anh?

Mí mắt tôi giật giật: Anh không phải về rồi sao?

Cận Nhiên: Sợ chưa đi được nửa đường anh đã không nhịn được quay lại, nên dứt khoát không giày vò nữa.

Đồ đáng ghét!

Ý của anh chẳng phải là: Anh nhớ em.

Nhưng tôi không nói, cứ thích chơi trò chữ với anh.

Tuy là lẩm bẩm trách móc, nhưng lòng lại rộn ràng.

Tôi ngồi không yên nữa, đứng dậy lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài: "Mẹ, con hẹn bạn rồi, ra ngoài một lát."

"Con đợi đã."

Mẹ tôi đuổi theo ra, lặng lẽ nhét vào tay tôi một phong bao lì xì: "Sắp Tết rồi, đưa cho nó đi."

"Mẹ." Tôi không biết phải nói gì.

"Nhà mình đông người, không tiện để nó đến, dù sao thì..." Mẹ ngập ngừng, không muốn nhắc đến chuyện cũ.

Mẹ nắm lấy tay tôi: "Mẹ không thể ngăn cản con đến với người con yêu, dù cuối cùng hai đứa đi đến đâu, mẹ tin con gái mẹ có thể thản nhiên bước qua."

Yêu ai cũng được, chỉ cần con chấp nhận được kết cục xấu nhất và có dũng khí vượt qua là được.

Mắt tôi nóng lên: "Mẹ, mẹ yên tâm, con yêu anh ấy, và con cũng yêu bản thân mình."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo