Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Năm ba mươi hai tuổi.
Tôi nuôi một cậu sinh viên nghèo.
Đi ngang qua trường đại học, tôi thấy Thời Cẩn đang ôm một cô gái vào lòng.
Cậu ta đỏ hoe mắt, vừa tủi thân vừa nhẫn nhịn: "Em đừng chê anh bẩn..."
Rõ ràng là mối quan hệ "bao nuôi" đàng hoàng.
Sao lại làm như tôi vấy bẩn Thời Cẩn vậy?
Cậu ta thấy bẩn thì đầy người không chê bẩn.
Tôi nhả ra một hơi thuốc, quay đầu nhìn anh chàng sinh viên tóc vàng mặc toàn đồ fake đi ngang qua, nói:
"Hỏi cậu ta xem, có muốn nhận một mommy không?"
Buổi chiều, Chu Tỉ đã được đưa đến văn phòng của tôi.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất tầng ba mươi hai, chiếu lên áo phông Balenciaga, quần Yohji Yamamoto* và giày Louis Vuitton của cậu ta.
Đồ giả.
Đồ giả.
Vẫn là đồ giả.
Nhưng được cái, cậu ta có một khuôn mặt đẹp.
Khác với Thời Cẩn, vẻ ngoài thanh lãnh, có chút dáng vẻ ngạo cốt.
Chu Tỉ thì giống như sản phẩm của công nghệ, một bản mẫu của phẫu thuật thẩm mỹ.
Tinh xảo, rẻ tiền, có chút "thị trường".
Nhưng tôi ngán "cám" rồi, hôm nay muốn đổi gió ăn "thịt lợn rừng".
Dù sao cũng đều là "bán", tôi việc gì phải tìm người bán mà không tình nguyện.
Cậu ta vừa mở miệng, tôi liền biết mình tìm đúng người rồi.
"Nghe nói, cô muốn làm mẹ tôi à?"
"Gọi thẳng luôn sao?"
Cũng biết điều đấy.
Nhưng tôi không chơi trò này.
Cảm giác hôm nay, cậu ta sẽ muốn tôi bành cậu ta ra mắt.
Ngày mai, lại muốn tôi tìm tài nguyên cho cậu ta đóng vai nam chính.
Ngày kia, bị khui ra chuyện bao nuôi, lại cầu xin tôi dìm tin tức xấu xuống.
Đúng gu tôi quá rồi, đúng gu quá rồi.
Tôi không để ý đến cậu ta, lật qua lật lại xấp tài liệu thư ký Vương đưa tới.
Đến từ một thành phố nhỏ tuyến 18, gia cảnh không nghèo, điều kiện tốt hơn nhiều so với ông bố nát rượu và bà mẹ cờ b.ạ.c của Thời Cẩn.
Thành tích tầm trung, cũng kém xa Thời Cẩn.
Nhưng cậu ta lại cao hơn Thời Cẩn tận năm centimet.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, cậu ta cười toe toét với tôi, lộ ra tám cái răng.
Đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng hơi nịnh nọt.
Tôi bĩu môi, có chút ghét bỏ.
"Đã qua lại với mấy người rồi? Nam hay nữ?"
Chu Tỉ biểu cảm tự nhiên, không hề có chút xấu hổ hay nhục nhã nào khi bị mạo phạm.
"Chỉ có mình chị thôi!"
Xạo.
Tôi nói: "Lát nữa thư ký Vương sẽ đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra tổng quát, nếu không có vấn đề gì thì một tuần sau đến gặp tôi."
"Vâng, chị."
Cậu ta hớn hở rời đi.
Lúc cậu ta quay người, tôi nhìn thấy cái m.ô.n.g cong vút kia.
Tôi suy nghĩ hai giây, không biết cậu ta có độn gì không.
2
Một tuần sau.
Chu Tỉ còn chưa tới, tôi lại gặp Thời Cẩn trước.
Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi đã giặt đến bạc màu, một chiếc quần bò phai màu, và một đôi giày vải.
Thanh tú, ưa nhìn, đúng chuẩn "nam thần học đường" nhà nghèo.
Cậu ta xuống từ xe buýt, đến cả taxi cũng không nỡ gọi.
Thật không biết, ba trăm ngàn mỗi tháng tôi cho cậu ta đã tiêu vào đâu.
Đừng hiểu lầm.
Cậu ta không đến tìm tôi, thường thì đều là tôi đi tìm cậu ta.
Cậu ta đến làm thêm ở quán cà phê dưới lầu công ty tôi.
Với vẻ ngoài này, như thường lệ, cậu ta lại thu hút mấy cô bé đến xin phương thức liên lạc.
Thời Cẩn từ chối, nói rằng cậu ta đã có người mình thích.
Trước kia, tôi còn tự tin cho rằng người đó là tôi.
Dù sao, tôi vừa xinh đẹp, vừa có tiền, lại còn hào phóng.
Quan trọng nhất là điều cuối cùng.
Không thích tôi thì có khác gì không thích tiền?
Cũng đâu phải bắt cậu ta yêu tôi đến c.h.ế.t đi sống lại.
Mọi người đều là người trưởng thành, nhận của tôi nhiều như vậy, chút tình cảm này cũng không cho, chẳng phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao?
Tôi đi vào, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Thời Cẩn không phát hiện ra tôi.
Ngay lúc này, một cô gái ăn mặc rất sành điệu bước vào.
Thời Cẩn lập tức nhìn thấy cô ấy, đồng thời cũng căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.
Cô gái mặc một bộ đồ theo phong cách tiểu thư, cài kẹp tóc MiuMiu, toát lên vẻ "thiên kim nhà giàu".
Lần trước ở trường đại học tôi không nhìn kỹ.
Lần này, tôi đã nhìn rõ mặt cô ấy.
Tôi lướt qua một vòng trong đầu những gia đình quyền quý ở thành phố A, nhưng không nhớ ra được cô ấy là thiên kim nhà nào.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, mặt Thời Cẩn đã đỏ bừng cả lên.
Tôi nghe thấy cậu ta cẩn thận dò hỏi:
"Em đến tìm anh à?"
Cô gái hất cằm, nói:
"Không phải, em chỉ nghe nói cà phê ở đây ngon thôi."
Nếu Thời Cẩn mà có đuôi, chắc giờ cụp xuống mất rồi.
"Anh giới thiệu cà phê giúp em với."
Thời Cẩn lập tức ân cần giới thiệu hết các loại cà phê trong thực đơn.
Cậu ta giới thiệu rất tỉ mỉ, nói rõ nguồn gốc và hương vị của từng loại hạt cà phê.
Mấy người xếp hàng phía sau mất kiên nhẫn bỏ đi.
Cô gái dường như chẳng nghe thấy gì, tùy tiện gọi một ly đặc biệt.
Thời Cẩn lại ân cần hướng dẫn cách uống, bảo cô ly này hơi đắng.
Giờ cậu ta hoàn toàn không còn dáng vẻ trước mặt tôi, khúm núm đến mức tận cùng.
Tôi chẳng thấy tức giận gì.
Chỉ thấy khó hiểu.
Sao cậu ta không như vậy trước mặt tôi?
Tôi mới là bên A của cậu ta kia mà.
Một lát sau, tôi bỗng ngộ ra, bật cười thành tiếng.
Cậu ta hình như cho rằng...
Tuổi trẻ của cậu ta và ba mươi vạn mỗi tháng của tôi, một căn nhà tôi tặng cùng vô số quà cáp, là trao đổi ngang giá.
Nhà tôi có truyền thống bao nuôi đàn ông.
Tôi từng thấy nữ sinh viên, minh tinh, cả mấy em làm nghề nữa.
Hôm nọ, cậu ta suýt chút nữa làm người ta có con, phải cho ba triệu tiền chia tay.
Kim chủ hào phóng lại không khiến người ta ghê tởm như tôi, đúng là hiếm có khó tìm.
Thuận mua vừa bán, không có nghĩa là cậu ta không chiếm hời.
Trước kia, tôi cưng chiều Thời Cẩn, mấy đồng bạc lẻ này tôi cũng chẳng để ý.
Cậu ta cầm tiền, lại hết lần này đến lần khác cho tôi leo cây.
Không thì bảo đi làm gia sư, làm thêm, không thì bận việc hội sinh viên, việc phòng thí nghiệm.
Tôi chẳng hề giận dỗi, còn bảo dì nấu canh mang qua cho cậu ta.
Có lần bị ba tôi bắt gặp, ông ấy còn tưởng tôi đang yêu đương, gõ tôi mấy câu: "Đừng lún quá sâu."
Sự dung túng của tôi dành cho Thời Cẩn, dường như khiến mọi người đều cảm thấy, tôi thích cậu ta không hề bình thường.
Thật nực cười.
Tôi cũng từng có lúc nghĩ như vậy.
Trước khi tôi đá anh trai ra nước ngoài, ngồi lên vị trí tổng giám đốc, tôi chưa từng yêu ai.
Đương nhiên, tôi cũng không có ý định yêu.
Tôi thấy hơi chán, đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Lúc đi, chuông gió trên cửa khẽ rung.
Người đứng sau quầy hình như nhìn sang.