Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
03
Tối hôm đó.
Chu Tỉ đến biệt thự của tôi.
Ngoài dự đoán của tôi.
Trên báo cáo kiểm tra sức khỏe, cậu ta sạch sẽ, khỏe mạnh, đến một cái nốt cũng không có.
Khác với lần trước, một thân toàn hàng chợ logo lớn, lần này cậu ta ăn mặc rất đơn giản.
Áo phông trắng, quần jean, giày thể thao.
Mái tóc trước kia vuốt đầy mousse rũ xuống, hơi che khuất mắt.
Chắc là thư ký Vương đã dặn dò, ăn mặc theo phong cách của Thời Cẩn.
Tôi nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, người trước mặt đã cởi áo phông ra.
Tám múi cơ bụng, vuông vắn.
Không biết có phải hàng thật không.
Cậu ta cười "hì hì" hai tiếng: "Chị không thích em ăn mặc như vậy à?"
"Em cũng không thích."
Nói rồi, cậu ta còn tự nhiên đi tới, sờ tay tôi.
Tôi nhất thời không kịp phản ứng.
Trong lòng bỗng có cảm giác như bị tên lưu manh tóc vàng nào đó chiếm tiện nghi.
Cho đến khi, cậu ta lấy dây buộc tóc trên cổ tay tôi.
Mái tóc hơi dài đều được cậu ta buộc gọn ra sau, cột thành một búi nhỏ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó lại nghe cậu ta nói:
"Chị đói không? Em nấu mì cho chị ăn nhé."
Tôi vừa thở phào xong suýt chút nữa thì nghẹn lại.
Cậu ta thấy dì giúp việc từ trong bếp đi ra, xách túi rác rời đi, có chút tiếc nuối nói: "Xem ra chị ăn rồi."
Tôi nghe ra ý ngoài lời, do dự một chút rồi hỏi:
"Có phải cậu chưa ăn cơm không, có muốn ăn chút gì không..."
Tôi còn chưa nói xong, cậu ta đã nói "cảm ơn".
Cậu ta còn tự tìm lý do cho mình: "Em phải ăn no một chút, lát nữa còn hầu hạ chị."
Tôi: "..."
Sau đó cậu tự nấu cho mình ba bát mì, ăn sạch sành sanh như quỷ c.h.ế.t đói.
Tôi nhớ lại tập tài liệu kia, đáng lẽ cậu ta không đến nỗi không có cơm ăn chứ.
Tôi nói: "Trong tủ lạnh còn có bít tết."
Chu Tỉ lắc đầu nói: "Bít tết thì không cần, phải làm việc trước mới có lương."
Tôi hiểu rồi.
Trong lòng bỗng cảm thấy an tâm, một lần nữa khẳng định quyết định của mình.
Tôi nên tìm loại người một lòng một dạ muốn làm công việc này.
Nửa tiếng sau.
Tôi hối hận rồi.
Hương sữa tắm thanh mát bao trùm lấy tôi.
Chút không quen thuộc ban đầu cũng bị hơi nóng lấn át, khiến tôi chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi gì khác.
Chu Tỉ còn không quên cung cấp giá trị tinh thần cho tôi.
"Chị, chị xinh thật đấy, em đúng là lời to rồi."
"Chị, sướng quá đi mất."
Tôi cảm thấy mình trở nên thấp kém.
Giống như thuê một anh thợ dài hạn trong thôn.
Cứ thấp kém như vậy cho đến sáng ngày hôm sau.
Tôi tuyệt vọng hỏi: "Có phải cậu đã ăn gì rồi không?"
"Gì cơ?"
Chu Tỉ ngẩn ra.
"Ừm, em ăn mười viên, để chị được tận hứng."
Thôi đi.
Cậu ta không có ăn.
Để thể hiện thái độ phục vụ, cậu ta lừa tôi đấy!
Cuối cùng.
Hai giờ chiều, tôi vịn eo bò dậy.
Có một cuộc họp không thể hoãn, tôi không bò cũng phải bò đến công ty.
Khi tôi đang mặc quần áo, tôi nghe thấy Chu Tỉ nói:
"Chị, chị có thể đưa em vào giới giải trí được không?"
04
Tay tôi đang cài cúc áo khựng lại, sau đó thuần thục trợn trắng mắt.
"Cậu mới đến có một lần, đã đòi hỏi tôi..."
"Mười lần." Cậu ta đính chính.
"...Tôi không có ý đó."
Sau khi bị tôi từ chối, khuôn mặt đẹp như mèo Ragdoll của Chu Tỉ lập tức ỉu xìu.
Cậu ta nhăn mũi, tố cáo: "Chị, là chị nói không cần nữa mà."
Cái khả năng hiểu vấn đề này.
Tôi thật sự cạn lời.
Nếu không phải gặp được cậu ta ở trường đại học, tôi còn nghi ngờ cậu ta chưa từng được đi học.
Không đúng.
Điều đó không có nghĩa là cậu ta học đại học ở đó.
Tôi hỏi Chu Tỉ: "Cậu học đại học A à?"
Chu Tỉ thành thật lắc đầu: "Không phải."
Tôi biết ngay mà!
Tôi tùy tiện hứa hẹn: "Hai năm nữa, tôi sẽ cho cậu ra nước ngoài mạ vàng."
Chu Tỉ ngập ngừng muốn nói.
"Chị, em không muốn đi học."
Tôi biết, tôi biết, cậu chỉ muốn vào giới giải trí thôi.
Tôi xua tay, ý bảo cậu ta đừng nói nữa, tôi phải đi họp.
Tôi lên chiếc xe mà thư ký Vương đã đợi sẵn.
Quay đầu nhìn lại.
Chu Tỉ đang nằm sấp trên ban công vẫy tay chào tạm biệt tôi.
Mái tóc rối bù, khuôn mặt vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Ánh nắng chiếu lên mặt cậu ta, trông như thần Cupid trong thần thoại Hy Lạp cổ đại.
Cũng không mặc quần.
Ghê thật.
"Chị, về sớm nha."
Tôi đỡ trán cười khổ.
Tuyệt đối không thể để người khác biết tôi bao nuôi loại người này.
Tôi vừa xem tài liệu, vừa nói: "Thư ký Vương, tìm mấy mẫu giới hạn mùa xuân mang qua cho cậu ta."
Cậu ta không hợp mặc đồ kiểu thư sinh như của Thời Cẩn.
Cậu ta suốt ngày mặc mấy thứ hàng giả đó, đúng là làm mất mặt tôi.
Thư ký Vương ngẩn ra, nói vâng.
Kết thúc cuộc họp.
Đối phó xong với một đám cáo già.
Tôi mệt mỏi rã rời, ngả lưng xuống ghế làm việc.
Trước đây không mệt đến thế, nhưng hôm nay lại đặc biệt mệt.
Chắc là do tối qua không ngủ.
Nhà họ Thôi cũng giống như phần lớn các gia đình hào môn khác.
Cha mẹ tôi kết hôn vì lợi ích, ai chơi theo kiểu người nấy.
Quan hệ của họ khá tốt.
Nếu không thì đã chẳng có ba anh em chúng tôi.
Anh cả vô dụng, em gái lụy tình, và tôi hoàn hảo.
Từ khi sinh ra, cuộc đời tôi đã được sắp đặt sẵn.
Nếu muốn có nhiều hơn, thì phải tự mình tranh giành.
Tôi đã giành được.
Nhưng đây có thực sự là điều tôi muốn không…
"Chị."
Mông tôi chợt lạnh toát.
Còn chưa kịp cảm thán xong về cuộc đời, đã thấy một cái đầu nhô lên từ dưới gầm bàn.
"...Cậu đang làm gì vậy?"
Chu Tỉ hôn một cái lên đùi tôi.
Tôi không cảm xúc nhìn cậu ta.
Gương mặt như tạc tượng của Chu Tỉ đột nhiên đỏ bừng.
Cậu ta có chút ngượng ngùng, nhưng lại nói ra một câu kinh người.
"Em mới học chiều nay, nghe nói tổng giám đốc và thư ký đều thích chơi trò này."
Đúng là một tên trai bao tự giác, cầu tiến.
Chu Tỉ tưởng tôi đồng ý.
Ngoài cửa sổ, mây trắng lững lờ trôi, nhất thời không nói nên lời.
Rốt cuộc là tôi bao nuôi cậu ta, hay cậu ta bao nuôi tôi vậy?
Cậu ta thực sự muốn dấn thân vào giới giải trí.
Ba giờ sau.
Thư ký Vương gọi điện thoại nội bộ.
"Tổng giám đốc Thôi, anh Thời đến rồi."